Mang Không Gian: Ta Dựa Vào Trồng Trọt Buôn Bán, Nuôi Một "Phò Mã Ăn Bám - Chương 34
Cập nhật lúc: 2025-10-18 05:40:00
Lượt xem: 4
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ngô A Tam và Triệu Đại Hổ ngã đến mặt mũi bầm dập, kịp hồn đè chặt!
Hồ Vũ Hiên phất tay: “Trói ! Ha ha! Gan cũng nhỏ nhỉ! Muốn chạy trốn cầu cứu viện binh?”
Sáng sớm hôm , Tần Hạo thẩm vấn Ngô A Tam và Triệu Đại Hổ trong trung quân trướng.
Tần Hạo : “Các ngươi là của Cẩu Hùng Lĩnh? Muốn ?
Những kẻ các ngươi phái đó đều chúng bắt giữ. Bọn chúng ít nhiều đều khai một vài chuyện. Các ngươi chính là đến Kinh thành, tìm phủ Thái sư cầu viện, ha ha!
Ai nha! Vũ Hiên ! Cứ trực tiếp cho hai tên uống Đoạn Trường Tán . Bọn chúng là chẳng ích gì, giữ gì, đ.á.n.h độc c.h.ế.t cho tiện!”
Ngô A Tam còn định rằng, thà c.h.ế.t cũng khai, nhưng những thằng ngốc phía đều khai ! Vậy chẳng bọn họ đều c.h.ế.t ?
Ngô A Tam: “Đừng g.i.ế.c ! Ta ích mà, thật đấy!”
Triệu Đại Hổ…
Gà Mái Leo Núi
Triệu Đại Hổ: “Ta cũng ích mà! Ta thể dẫn các ngươi Cẩu Hùng Lĩnh!”
Ngô A Tam…
Ngô A Tam: “Ta thể dẫn các ngươi kho lớn của phủ Thái sư ở Cẩu Hùng Lĩnh!
Trong kho nhiều binh khí và bạc, đều lối mật đạo của kho lớn đó!
Đừng g.i.ế.c ! Ta thật sự ích mà!”
Tần Hạo…
Hồ Vũ Hiên…
Tần Hạo và Hồ Vũ Hiên một cái. Tần Hạo : “Tốt! Ta thích thông minh. Vì hai ngươi đều thông minh, sẽ tạm thời g.i.ế.c các ngươi.
Người , tiên cho bọn chúng uống Đoạn Trường Tán, đợi bọn chúng dẫn chúng Cẩu Hùng Lĩnh sẽ đưa t.h.u.ố.c giải cho bọn chúng, ha ha! Những kẻ thành thật đều ruột nát bụng tan !”
Ngô A Tam…
Triệu Đại Hổ…
Hồ Vũ Hiên xong thì sững sờ một lát. Y thấy Tần Hạo lấy một lọ sứ nhỏ, vội vàng nhận lấy. Hồ Vũ Hiên đổ hai viên, một viên nhét miệng Ngô A Tam, một viên nhét miệng Triệu Đại Hổ.
Ngô A Tam và Triệu Đại Hổ chống cự thành, ép uống thuốc, sợ đến run rẩy bần bật. Ngô A Tam: “Đại nhân… Đại nhân, còn chờ gì nữa? Chúng hôm nay tiến Cẩu Hùng Lĩnh !”
Triệu Đại Hổ: “Phải… đó! Đại nhân, chúng thể đợi nữa, sốt ruột lắm ! Bụng đau như cuộn sóng, sợ nếu muộn… sẽ ruột nát bụng tan mất!
Ai da! Bụng đau quá! Ai da…”
Tần Hạo…
Dưỡng Vị Hoàn mà phụ hoàng ban cho , lợi hại đến ? Ha ha! Có công hiệu kỳ diệu đó, Cẩu Hùng Lĩnh một tháng vẫn chiếm , mà hai viên Dưỡng Vị Hoàn hạ gục !
Tần Hạo: “Vũ Hiên , vì hai vị tráng sĩ đây sốt ruột t.h.u.ố.c giải, thì hãy chuẩn , tối nay chúng hành động luôn!”
Ngô A Tam: “Tại đợi tối chứ? Giờ ? Ta… bụng cũng đau dữ dội lắm !”
Triệu Đại Hổ sốt ruột, phịt! Đánh rắm một cái!
Hắn sợ đến run rẩy bần bật. Triệu Đại Hổ: “Chuyện gì thế ! Là sắp phát tác ?”
Tần Hạo…
Tần Hạo lệnh áp giải hai tên thổ phỉ sợ đến hồn bay phách lạc xuống. Y và Hồ Vũ Hiên thống kê nhân lực, bọn họ thể dùng một vạn năm ngàn năm trăm . Tần Hạo quyết định để năm ngàn bố phòng vòng ngoài, ngăn chặn thổ phỉ bên trong chạy trốn, y đích dẫn một vạn , tiến bên trong Cẩu Hùng Lĩnh, tiêu diệt bộ thổ phỉ!
Người trong tay Tần Hạo nhiều, y dám tùy tiện đối đầu trực diện với thổ phỉ. Mấy đối đầu đều dùng kế sách, bọn họ căn bản chẳng chút thương vong nào!
Tần Hạo cảm thấy đến lúc . Bây giờ hơn một tháng, phòng tuyến tâm lý của thổ phỉ sụp đổ , nay gặp hai tên thổ phỉ tham sống sợ c.h.ế.t dẫn đường, thì vạn phần sơ suất !
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mang-khong-gian-ta-dua-vao-trong-trot-buon-ban-nuoi-mot-pho-ma-an-bam/chuong-34.html.]
Tối đó, Tần Hạo đích dẫn đội tiến Cẩu Hùng Lĩnh. Cao Thăng : “Lục gia, thấy ngài cứ đợi ở ngoài , và tiểu Hồ tướng quân là !”
Tần Hạo: “Nói thừa gì! Cao Thăng, ngươi dẫn bốn ngàn của tiên phong doanh, theo tên Ngô A Tam trực tiếp đến kho lớn, tất cả thổ phỉ hành quyết tại chỗ! Không để xổng một tên nào!
Vũ Hiên, ngươi và mỗi dẫn ba ngàn của trung phong doanh, bao vây Đại Hùng Lĩnh, bỏ qua bất cứ tên thổ phỉ nào, của phe Quý phi, để một tên sống sót!”
Đã rõ lệnh!
Tần Hạo Triệu Đại Hổ dẫn Đại Hùng Lĩnh, nhanh đó bắt đầu cuộc tàn sát đơn phương. Tần Hạo căn bản cho thổ phỉ cơ hội thở dốc, bọn họ trực tiếp xông thẳng Đại Hùng Đường. Mã Bình An ngay cả trong mơ cũng yên, y đột nhiên cảm thấy nguy hiểm… A!
Ngày mười sáu tháng năm, năm Vũ Đức thứ mười bảy của Đại Tần, Bình Nam tướng quân Tần Hạo tiêu diệt hơn ba vạn bốn ngàn ở Cẩu Hùng Lĩnh. Thủ lĩnh thổ phỉ Mã Bình An Tần Hạo đích c.h.é.m c.h.ế.t tại Đại Hùng Đường của Cẩu Hùng Lĩnh, chiếm lĩnh Cẩu Hùng Lĩnh.
Thái sư Hồ Lợi Quần trong phủ Thái sư, tin Cẩu Hùng Lĩnh thất thủ, y c.h.ử.i rủa khản cả giọng: “Thứ tử đáng hận! Ta g.i.ế.c ! Cái tên Mã Bình An đúng là phế vật, ngay cả một Tần Hạo cũng đối phó nổi! Đáng tiếc cho tiền và binh khí của !
Ai da! Tim đau quá! Đáng hận !
Đại ca! Phái gọi Ngô Nghĩa về, tìm năm mươi sát thủ đến Kinh thành, g.i.ế.c Tần Hạo!
Khụ khụ! Khụ khụ! Tức c.h.ế.t lão phu ! Khụ khụ!”
Trong Ngự thư phòng, Tần Hạo đang báo cáo với phụ hoàng của về những thu hoạch từ Cẩu Hùng Lĩnh: chỉ riêng bạc trắng hơn một trăm vạn lượng, đao kiếm hơn bốn vạn!
Hoàng đế phấn khích đến mặt đỏ bừng. Hoàng đế : “Tuyệt vời quá! Cuối cùng chúng cũng tiền !
Tần Hạo, phụ hoàng và mẫu hậu con là tay trắng lập nghiệp, bao nhiêu năm nay đều tiền bạc ràng buộc, hỡi ôi! Đành giả vờ hòa thuận, đối phó qua loa với Hồ phi!
Phụ hoàng già , khí phách và thủ đoạn như Nhi tử . Sau con cứ thoải mái tay, mạnh dạn việc! Ha ha!”
“Quý phi nương nương giá đáo!” Tên thái giám ngoài cửa hô to một tiếng!
Hồ Quý phi với vẻ vui: “Hét cái gì!”
Vẻ mặt chán ghét của Hoàng đế lóe lên vụt tắt. Tần Hạo dậy định rời thì Hồ Quý phi bước Ngự thư phòng.
Hồ Quý phi: “Tần tướng quân cũng ở đây , Tần tướng quân một chuyện lớn, âm thầm lặng lẽ diệt trừ Cẩu Hùng Lĩnh?”
Tần Hạo: “Vi thần bái kiến Quý phi nương nương. Tiêu diệt giặc cướp là phận sự của thần, đa tạ nương nương quá khen.”
Hồ Quý phi liếc xéo Tần Hạo một cái, đầu với Hoàng đế: “Bệ hạ, phụ bệnh , thỉnh Bệ hạ cùng đến phủ Thái sư thăm phụ , mang theo một nhóm Thái y của Thái y viện đến điều trị bồi bổ cho lão nhân gia !”
Hoàng đế: “Ồ, ái phi ! Trẫm hai ngày nay nhiều chính sự xử lý, thật sự thể sắp xếp thời gian!”
Hồ Quý phi: “Bệ hạ, hôm nay Tần tướng quân ở đây, xin mạn phép thêm một lời. Tần tướng quân vợ , nên đưa thê tử đến Kinh thành, Bệ hạ cũng tiện thể ban cho một tước hiệu Cáo mệnh phu nhân!”
Tần Hạo: “Cái thần tác dụng , nàng là cá tính, thích du sơn ngoạn thủy, thần thời gian sẽ thư cho nàng .”
Hồ Quý phi: “Tần tướng quân là một hùng cái thế, thể đàn bà đanh đá vướng bận. Tần tướng quân nay công thành danh toại, cứ thẳng lưng mà , Bệ hạ chủ cho ly hôn là !”
Sắc mặt Tần Hạo vui: “Lời nương nương phần sai . Tần Hạo hề thấy thê tử của , ngược còn vui vẻ tận hưởng trong đó nữa là!
Nếu ly hôn, chẳng là lấy mạng Tần Hạo ? Tần Hạo cấp tiền tiêu vặt thì mà sống đây?
Bệ hạ chủ, Bệ hạ ngài một tháng thể cấp cho thần bao nhiêu tiền tiêu vặt?”
Hồ Quý phi…
Kẻ ăn bám! Bộ dạng vô dụng!
Hoàng đế trợn mắt, với vẻ vui: “Ái phi ! Trẫm tiền cấp cho Tần tướng quân chứ?
Hơn nữa, thà phá mười ngôi chùa, phá một cuộc hôn nhân, Trẫm thể bảo ly hôn !
Ái phi , nàng về cứ tiện thể mua sắm một ít thịt cá và rau quả cho cung nhé!”
Hồ Quý phi…
Kẻ ăn bám! Hoàng đế cũng đủ ! Bao nhiêu năm nay, chỉ vắt kiệt tiền của ! Hừ!