Mang Không Gian: Ta Dựa Vào Trồng Trọt Buôn Bán, Nuôi Một "Phò Mã Ăn Bám - Chương 2
Cập nhật lúc: 2025-10-17 14:04:56
Lượt xem: 13
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Giải quyết Tra Cha
Vạn Thiên Thiên một vật gì trong tay, sải bước như bay khỏi Hầu phủ. Cao Thăng bò tường Vạn Thiên Thiên hề đầu , vuốt vuốt mũi kìm trong lòng thầm mắng: tiểu nha thật sự giống ai! Ngủ một đêm với Lục gia chỉ vì moi một khoản tiền, cầm tiền bỏ trốn, đúng là đồ ngốc!
Vạn Thiên Thiên bây giờ chỉ lo khắp nơi tìm tiệm vải, cuối cùng nàng thấy một tiệm vải đóng cửa, nhưng bà lão bước cầm tấm ván cửa thì hình như cũng sắp đóng cửa .
Vạn Thiên Thiên gọi: “Đại tỷ, đại tỷ đừng đóng cửa mà! Ta mua quần áo! Ta mua quần áo!”
Chưởng quỹ nương tử của tiệm vải gọi , đầu thấy là một tiểu nha ăn mặc tầm thường, kỹ thì mua quần áo!!!
Lão gia nhà nàng về quê thu tô thuế , nàng cả ngày cũng bán một mảnh vải vụn nào, thật sự nàng tức c.h.ế.t mất! Tiểu cô nương đúng là một cơn mưa đúng lúc! Bằng thì ăn với lão gia đây.
Bà lão tươi : “Cô nương cứ gọi là Tống bà tử là , mua vải vóc gì ? Mau trong nhà !”
Vạn Thiên Thiên liền bước nhanh tiệm, nàng thấy quả nhiên quần áo may sẵn, nàng liền nhanh chóng chọn mười bộ nữ trang đủ các mùa phù hợp với vóc dáng của .
Vạn Thiên Thiên đều chọn mua vải chất liệu , đủ bộ từ trong ngoài bao gồm cả giày vớ, lấy thêm vài bộ y phục lót của nữ nhân, nàng đều mua mười bộ.
Vạn Thiên Thiên cảm thấy nên mua hai bộ nam trang, nàng dứt khoát mua hai bộ nam trang, hỏi Tống bà tử buồng y phục ở , nàng buồng bộ quần áo từ trong ngoài.
Một khắc , Vạn Thiên Thiên bước , nàng lấy những bộ quần áo giày vớ , vứt bỏ hết, bảo Tống bà tử gói tất cả những bộ quần áo giày vớ nàng chọn, thanh toán!
Trả ba mươi lăm lượng bạc, khỏi tiệm vải, tìm một con hẻm vắng , nàng bỏ gói đồ lớn đến mức thể vác nổi gian. Ha ha ha, thần khí gian lận quả thật phi phàm!
Nàng dọc theo con phố lớn ở kinh thành. Vạn Thiên Thiên quan sát một lát, chọn một khách điếm vẻ sang trọng bậc nhất mang tên Hối Vân Lâu.
Vạn Thiên Thiên với phận Vạn công tử, yêu cầu một phòng thượng hạng, gọi một thùng nước nóng, nàng tắm rửa thật sảng khoái, đúng là thoải mái bao!
Tối đó Vạn Thiên Thiên ngủ chăn đệm mềm mại, chẳng mấy chốc chìm giấc ngủ. Nàng mơ thấy sống trong một trang viên chim hót hoa khoe sắc, nơi đó cảnh như tranh, một tiểu nữ nhi búi hai chỏm tóc, và một tiểu nam nhi búi một chỏm tóc, mỗi đứa một cái đùi gà ăn đến mồm miệng đầy mỡ, cả hai đáng yêu cực kỳ, cả hai đều gọi nàng là nương !!!
Vạn Thiên Thiên đ.á.n.h thức, ngoài trời sáng rõ. Ai! Vạn Thiên Thiên giường, bắt đầu lên kế hoạch cho cuộc đời hiện tại của .
Nghĩ một lát, Vạn Thiên Thiên từ từ dậy, cảm thấy vẫn , hôm nay thể thoải mái, thật !
Chỉnh trang tươm tất, nàng liền xuống lầu trả phòng. Khách điếm thượng hạng ở kinh thành quả là đắt đỏ, một đêm là hai lượng bạc, Vạn Thiên Thiên cảm thấy thể ở nổi nữa.
Vạn Thiên Thiên phố tìm một quán ăn nhỏ, gọi một bát cháo kê, hai quả trứng luộc, một đĩa củ cải muối xắt nhỏ.
Vạn Thiên Thiên nghĩ tìm tên tra cha đó, cắt đứt quan hệ với , kẻo giàu nhất vùng , tên cha vô lương tâm đó đến hút m.á.u nàng.
Vạn Thiên Thiên đến tiệm đậu phụ lớn nhất kinh thành. Nàng hỏi thăm nhà Vạn Túc, một lão phụ nhân mua đậu phụ, bà liền : “Ngươi tìm Vạn Túc ? Hắn hai hôm nay đều Hầu phủ đợi nữ nhi đấy! Công tử , ngươi tìm việc gì? Chúng đều là hàng xóm cũ, nhắn giúp ngươi một lời nhé.”
Vạn Thiên Thiên mắt đảo một vòng, kế sách nảy trong lòng. Vạn Thiên Thiên cố tình giả giọng khàn khàn : “Vậy , thẩm , thẩm bảo Vạn Túc chuẩn một trăm lượng bạc , nữ nhi ở Hầu phủ gây họa, cần một trăm lượng tiền bồi thường, nếu còn nhận nữ nhi , thì bảo chuẩn một trăm lượng, bằng thì đến nha môn một tờ văn thư đoạn tuyệt !
Hầu phủ chúng cũng còn cách nào khác, nếu cha nàng chịu đưa tiền , thì chúng đành bán nàng đến nơi ô uế thôi!”
Lão phụ nhân…
Vạn Thiên Thiên hài lòng, lắc đầu nghẹo cổ . Nàng đến tiệm vải, mua năm tấm vải chất liệu , sảng khoái trả năm lượng bạc. Nàng với Tống bà tử: “Đại tỷ, tỷ nha hành ở ?”
Tống bà tử : “Biết chứ! Ta thể đưa ngươi ngay!
Ta đóng cửa đưa ngươi nhé!”
Vạn Thiên Thiên liền theo Tống bà tử đến nha hành. Nha hành cũng khá lớn, chưởng quỹ dẫn Vạn Thiên Thiên đến gặp một nha bà tên là Tô ma ma.
Vạn Thiên Thiên: “Tô ma ma khỏe , tiểu tử họ Vạn, xem hầu nào phù hợp .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mang-khong-gian-ta-dua-vao-trong-trot-buon-ban-nuoi-mot-pho-ma-an-bam/chuong-2.html.]
Tô nha bà toe toét thấy mắt: “Tốt lắm! Vạn công tử ngươi theo ! Ngươi thật là đó! Mới hôm qua một lô quan nô đưa đến.”
Vạn Thiên Thiên thấy trong viện cả nam lẫn nữ, già trẻ đều , tất cả đều xích sắt khóa chân, đàn ông còn khóa cả hai tay. Vạn Thiên Thiên chợt thấy một bé trai sáu bảy tuổi đang thơ thẩn với đôi mắt vô hồn, bên cạnh một đôi Phu thê bốn mươi tuổi.
Vạn Thiên Thiên thấy một cô bé mười một mười hai tuổi đang cô độc trong góc.
Nàng hỏi: “Tô ma ma, cô bé thế nào? Còn ba , một nhỏ hai lớn thì ?”
Tô ma ma: “Tiểu Ngư ! Con đây. Vạn công tử , cô bé tên là Tiểu Ngư, cha và nương nàng đều khuất, nàng tự bán để chôn cất cha nương.
Ta thương xót nàng, tìm cho nàng một chủ , thấy công tử là lương thiện, chắc hẳn sẽ đối xử với nha !
Tiểu Ngư mười hai tuổi , khế chỉ mười lăm lượng bạc thôi.
Còn ba , ai! Bé trai đó sáu tuổi, tên là Tiểu Minh, đôi Phu thê là ông bà của nó, chủ nhà của bọn họ phạm tội c.h.é.m đầu tịch biên gia sản, những hầu như bọn họ đều trở thành quan nô .
Ai! Đôi Phu thê , đàn ông tên là Đại Phúc năm nay bốn mươi hai tuổi, phụ nữ tên là Đại Phúc tẩu năm nay bốn mươi, Tiểu Minh năm nay sáu tuổi, cả gia đình bọn họ yêu cầu bán chung với tổng khế là năm mươi lượng bạc.”
Vạn Thiên Thiên là thế nào, nàng liếc mắt một cái nhận thông tin của Tiểu Ngư là thật, nhưng đứa bé là cháu trai của đôi Phu thê đó, mà hẳn là huyết mạch của chủ nhà cũ.
Ai! Cái lòng đồng cảm đáng c.h.ế.t tiệt , kiểm soát nữa ! Đều tại hồi nhỏ mất , cha cũng thể trông cậy , theo bà nội nếm trải chua xót.
Gà Mái Leo Núi
Vạn Thiên Thiên: “Tô ma ma, thấy thế nhé, cũng trả giá, cứ tính cả Tiểu Ngư và ba , đưa bà sáu mươi lượng bạc ! Bà suy nghĩ một chút xem! Nếu thì sẽ ngoài dạo thêm .”
Tô nha bà xong càng rạng rỡ hơn: “Tốt! Tốt! Cứ lời công tử! Bây giờ chúng sẽ lấy khế của bọn họ, ha ha ha!
Tuyệt vời quá! Đại Phúc , lão tỷ tỷ dốc hết sức ! Sau hãy theo chủ mới của ngươi cho nhé!”
Vạn Thiên Thiên trả sáu mươi lượng bạc dẫn khỏi nha hành, trực tiếp đưa mấy đến tiệm vải. Chưởng quỹ tiệm vải thấy Vạn Thiên Thiên, vui mừng như gặp phụ.
Vạn Thiên Thiên: “Phúc thúc, Phúc thẩm và Tiểu Ngư là hầu trong nhà , tỷ hãy chọn cho mỗi ba bộ quần áo đổi, giày vớ đầy đủ.
Vạn Sơn là của , cũng tìm cho y ba bộ quần áo giày vớ của thiếu gia đủ cả.”
Phu thê Đại Phúc xong kinh ngạc tột độ, một lát , Tống bà tử bắt đầu tìm quần áo giày vớ.
Phu thê Đại Phúc “phịch” một tiếng, quỳ sụp xuống Vạn Thiên Thiên, Tiểu Minh cũng theo đó quỳ xuống. Đại Phúc: “Công tử, ân đức lớn lao của ngài, hai Phu thê chúng , kiếp kiếp sẽ trâu ngựa cho ngài, tuyệt đối hai lòng, chỉ cầu xin ngài đối xử tử tế với thiếu gia!”
Hai Phu thê dập đầu ba cái vang dội, Vạn Thiên Thiên ba , nàng đỡ Tiểu Minh dậy.
Vạn Thiên Thiên: “Ta vốn là nữ tử, còn nữa, phu quân tử trận sa trường, Vạn Sơn và nương tựa mà sống, y sẽ là chỗ dựa cho , Vạn Sơn con ?”
Tiểu Minh: “Người tỷ tỷ của ?”
Vạn Thiên Thiên: “Con nguyện ý Vạn Sơn của ? Sau sẽ sống cùng , chúng chăm sóc lẫn , còn Phúc thúc, Phúc thẩm, Tiểu Ngư cùng sống, con nguyện ý ?”
Tiểu Minh ca ca xinh , hiểu tại tỷ tỷ của , nhưng nếu sống cùng Phúc thúc và Phúc thẩm thì y nguyện ý.
Tiểu Minh: “Ta Vạn Sơn, của tỷ tỷ, sống cùng Phúc thúc, Phúc thẩm và Tiểu Ngư tỷ tỷ!”
Vạn Thiên Thiên: “Được! Vạn Sơn, con quần áo , chuyện với Phúc thúc.”
Đại Phúc: “Chủ tử, gì phân phó ? Ta bảo đảm .”
Vạn Thiên Thiên: “Ngươi hãy đến phố đậu phụ tìm Vạn Túc, cứ là đến lấy một trăm lượng bạc. Nếu chịu đưa, liền cùng đến nha môn giấy tờ đoạn tuyệt quan hệ, rằng bất kể sống c.h.ế.t, Vạn Thiên Thiên đều liên quan đến . Tương tự, Vạn Thiên Thiên sống c.h.ế.t, lừa lọc, gạt gẫm, cũng đều liên quan đến Vạn Túc!”
Đại Phúc…