Mang Không Gian , Sát Thủ Xuyên Về Trồng Rau Gả Cho Chàng Thư Sinh - Chương 184: Liễu Minh An X Khương Ngưng (Chín) ---

Cập nhật lúc: 2025-08-31 07:33:51
Lượt xem: 17

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Liễu Minh An cuối cùng cũng đập vỡ cửa nhà và bước sân viện. Hắn vốn định quét dọn tàn hương ngoài cửa, nhưng nghĩ đến việc chỉ về ở hai ngày, liền thôi.

Tiểu viện trông chẳng khác mấy so với lúc , chỉ là trong viện rụng đầy lá khô và phân chim, mái hiên cửa sổ giăng đầy mạng nhện, đồ đạc trong nhà đều đóng bụi, Khương Ngưng cũng chẳng tìm chỗ nào.

Ta nghĩ chúng vẫn nên trọ khách điếm thì hơn… Khương Ngưng sờ thử chiếc chăn ám mùi ẩm mốc, chút ẩm ướt, đó còn nhện con bò lổm ngổm, nàng cảm thấy thể xuống .

Liễu Minh An gật đầu đồng ý.

Hai trong viện một lát, ngắm kỹ càng ngôi nhà thuộc về , đóng cửa về phía Phúc Sinh Tửu Lầu, tiện thể ngắm cảnh đường phố Linh Sơn Trấn dọc đường.

một năm trôi qua, nhưng quãng thời gian ngắn ngủi để quá nhiều dấu vết trấn nhỏ. Những cửa hiệu gần như đổi, vẫn y như trong ký ức của Liễu Minh An.

Hai nắm tay chầm chậm bước , cho đến khi đến một nơi, hẹn mà cùng dừng .

Tòa nhà hai tầng vốn thuộc về Kim Ngọc Phường giờ trở thành cửa hàng bán vải vóc tơ lụa và quần áo may sẵn, cửa tiệm mở rộng, bên trong một vẻ là ông chủ đang nhiệt tình chào mời khách.

Điều khiến hai dừng chân là tên tiểu nhị đang cầm kéo và thước gỗ cắt vải trong tiệm, chính là Triệu Cường.

Liễu Minh An và Khương Ngưng , cả hai đều cảm thấy kinh ngạc.

Triệu Cường đám Khỉ Tử và Hồ Lão Lục hãm hại, sai Hà Hoa Thôn hạ dược cho họ, chuẩn nhân lúc đêm tối trộm tiền, phán trượng trách bốn mươi, tống giam một năm, con cháu ba đời quan, mất chức giáo đầu ở nha môn. Tính thời gian, hẳn là mới khỏi nhà lao lâu.

Hắn thủ tệ, cứ nghĩ sẽ đả thủ hoặc hộ vệ gì đó, ngờ đến tiểu nhị.

Khương Ngưng hai cái, khi Triệu Cường ý thức nhận ngoài cửa, nàng liền kéo Liễu Minh An tiếp.

Lúc là buổi chiều, Khương Ngưng và Liễu Minh An đến Phúc Sinh Tửu Lầu, đặt một phòng khách, đó tìm Tề Phong và Trần Hạo, bảo họ mua ít tiền giấy và hương nến.

Mua thêm một gói kẹo dẻo nhân lạc nữa . Liễu Minh An nghĩ một lát .

Vâng. Hai nhận lệnh cáo lui. Liễu Minh An thì dẫn Khương Ngưng về phòng, khi ăn tối gọi nước nóng tắm rửa thoải mái, cuối cùng lên giường ngủ.

Không những ở Hà Hoa Thôn bây giờ ?

Liễu Minh An rảnh rỗi véo tay Khương Ngưng, giọng vài phần mong đợi.

Mai là thể gặp , tiên hãy nghỉ ngơi cho .

Trừ Liễu Minh An , Khương Ngưng đối xử với những khác vĩnh viễn lạnh nhạt hơn thường một chút, nàng nhiều cảm khái đến , bây giờ nàng chỉ ngủ.

Được, ngủ . Liễu Minh An cũng tính cách của nàng, nhiều nữa, kéo nàng lòng, yên tĩnh nhắm mắt .

Sáng sớm hôm , một cỗ xe ngựa dừng ở đầu làng Hà Hoa Thôn.

Một đàn ông vác cuốc đang định đồng việc tò mò ngó nghiêng, liền thấy hai thị vệ từ xe bước xuống, tay xách một túi đồ, đó rèm xe vén lên, một nam một nữ bước , đều dung mạo xuất chúng, y phục tươi sáng.

Liễu Minh An đỡ Khương Ngưng xuống xe, liền thấy tiếng đông cách đó vài bước, đầu , là Hà Võ vứt mạnh chiếc cuốc vai xuống, quỳ xuống cúi họ.

Thảo dân bái kiến Hách Ninh Công chúa, bái kiến Phò mã gia!

Tiểu Võ ca? Liễu Minh An sải bước tiến lên đỡ dậy: Không cần hành đại lễ , chúng chỉ trở về thăm thôi.

Liễu Minh An đỡ dậy, bên Lâm Nhị Thẩm đang cầm giỏ thấy bọn họ, liền phịch một tiếng quỳ xuống đất: Dân phụ bái kiến Hách Ninh Công chúa, bái kiến Phò mã gia!

Liễu Minh An chút đau đầu, cố ý đến lúc , chính là nghĩ rằng giờ hẳn đang bận rộn ở đồng ruộng, ai ngờ mới làng quỳ hai .

Khương Ngưng bên đỡ Lâm Nhị Thẩm dậy, về làng, chắc chắn tránh khỏi những chuyện , chi bằng cứ để họ truyền lời.

Hai vị cứ lo việc của , nếu gặp những khác, xin hãy giúp thông báo một tiếng, cần hành lễ.

Vâng … Hà Võ và Lâm Nhị Thẩm liên tục gật đầu, nhưng vẫn nguyên tại chỗ dám động đậy, đợi Khương Ngưng và Liễu Minh An cùng hai thị vệ về phía chân núi mới nhặt đồ của lên thở phào một .

Trên đường xuống chân núi gặp thêm ít thôn dân, ngoại lệ đều đồng loạt quỳ xuống khi thấy bọn họ. Liễu Minh An ban đầu còn cố gắng ngăn cản, đó thấy cản thì đành để mặc, dù trong những thấy Tam Thúc Công và Tam Thúc Bà.

Những quỳ bờ ruộng, chỉ thấy một câu cần đa lễ , liền mạnh dạn ngẩng đầu lên, bốn bọn họ bước chân ngừng, về phía ngọn núi xanh biếc .

Bọn họ bóng lưng Liễu Minh An, thể trong lòng là tư vị gì. Rõ ràng năm ngoái vẫn còn là làng giống như bọn họ, là một nhân vật nhỏ bé quan trọng, nay hóa thành quý nhân cao thể với tới, dù vẫn ôn nhuận như , đối xử thiện với , nhưng dù cũng khác

_Sau những cảm thán, thôn dân càng thêm mừng vì may mắn, may mắn đây hề gây khó dễ cho Liễu Minh An, sẽ tính sổ , nếu thì chỉ thể như hai bà cháu nhà họ Lý, kẹp đuôi bỏ chạy thục mạng.

Liễu Minh An thấy những ánh mắt phức tạp đó, cũng chẳng những đang suy nghĩ gì, mỗi bước về phía khu nghĩa địa chân núi, lòng chùng xuống một phần.

Hắn lập gia đình, an cư lạc nghiệp, cơm áo lo, cha lẽ hưởng tuổi già an nhàn, vui vầy bên con cháu, nhưng xương cốt mục nát, thậm chí còn kịp tròn chút hiếu tâm nào.

Tề Phong và Trần Hạo đưa túi đồ trong tay cho Liễu Minh An, tự giác dừng gò đất nhỏ bên rìa nghĩa địa, chặn những thôn dân theo tới ngó nghiêng.

Khương Ngưng bia mộ, bất giác ngẩng đầu ngọn núi xanh biếc , nó vẫn lặng lẽ đó, như một khổng lồ ngủ say lâu. Thỉnh thoảng chim bay giữa rừng núi, vỗ cánh, tạo một chút động tĩnh, ngược càng khiến cảm thấy nó u tĩnh hơn. Giống như những hạt mưa phùn rơi xuống biển cả, tĩnh mịch mới là bản chất của ngọn núi .

Liễu Minh An cũng đang ngọn núi , nhưng cây, chim, chỉ để ánh mắt lơ lửng đó, trong mắt tràn đầy nỗi hoài niệm sâu sắc.

Nếu tai nạn đó, gia đình họ sẽ ?

Liễu Minh An lâu, mắt từ lúc nào cay xè, bên tai truyền đến một giọng thấp thoáng chút thanh lãnh.

Cha, , con là Khương Ngưng, con dâu của hai , con và Liễu Minh An đến thăm hai đây.

Giọng gọi về suy nghĩ của Liễu Minh An, cúi đầu , Khương Ngưng thắp hương nến xong, đang cầm một chồng tiền giấy từng chút một đốt.

A Ngưng… Liễu Minh An cũng theo đó quỳ xuống, trong giọng vài phần nghẹn ngào khó nhận .

Khương Ngưng thấy như cũng xót xa, khi đốt xong tiền giấy trong tay, nàng vươn tay mạnh mẽ nắm lấy tay : Chàng hãy ở chuyện với cha , sẽ đợi ở đằng .

Liễu Minh An gật đầu, tiễn nàng đến gò đất thấp mới từ từ vươn tay lấy một chồng tiền giấy thắp lên.

Cha, , năm nay xảy nhiều chuyện, con sẽ từ từ kể cho hai

Trước tiên hãy chuyện . Cha, , con thi đậu Trạng Nguyên , con còn kết hôn với A Ngưng nữa. Bây giờ A Ngưng là công chúa, là Hách Ninh Công chúa, con nhờ phúc Phò mã gia, nhận một chức nhàn tản ở Hàn Lâm Viện…

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mang-khong-gian-sat-thu-xuyen-ve-trong-rau-ga-cho-chang-thu-sinh/chuong-184-lieu-minh-an-x-khuong-ngung-chin.html.]

Liễu Minh An đến đây khóe môi và đáy mắt điểm xuyết nụ : A Ngưng nàng thai , cha, , con cũng sắp cha ! Nếu hai còn ở đây, nhất định cũng sẽ vui ?

Lưỡi lửa cuốn lấy tiền giấy màu vàng rực, trong chốc lát nuốt chửng chúng, hóa thành tro tàn.

Liễu Minh An mở gói giấy , để lộ một túi đầy kẹo dẻo nhân lạc, đặt bia mộ.

Cha, con đây đều thích ăn kẹo dẻo nhân lạc, vẫn là… Hắn ngập ngừng một chút ở cách xưng hô, tiếp tục : Vẫn là Lâu lão phu nhân cho con .

Cha, con gặp nhà họ Lâu , con là ai , con cũng trải qua những gì.

Gương mặt của nhà họ Lâu lượt lướt qua mắt, cuối cùng ký ức dừng ở khuôn mặt vô hồn của Uông Lam Chi khi nàng mất.

Con trở về nhà họ Lâu, con vẫn luôn mang họ Liễu, con cái của con cũng mang họ Liễu.

Trước đây con còn gọi họ là tổ phụ, là đại bá, là đường , nhưng con thấy vẫn nên cắt đứt hẳn thì hơn. Bây giờ con và nhà họ Lâu chỉ là đồng liêu thôi.

Gà Mái Leo Núi

Lão Thái Sư rắc tro cốt của lão phu nhân lên ngọn núi , con giúp từ chối . Con thấy nhiều năm như từng nhắc đến họ dù chỉ một lời, chắc hẳn trong lòng cũng vạch rõ giới hạn với họ . Một khi vạch rõ giới hạn, đó chính là dưng, mà dưng thì việc gì quấy rầy sự thanh tịnh của hai chứ…

Cha, trách con quá tuyệt tình ?

Một làn gió núi nhẹ nhàng thổi qua, cuốn bay vài tờ tiền giấy cháy dở. Tiền giấy màu vàng rực bay lên theo gió, lượn lờ xoay tròn rơi về chỗ cũ, ngọn lửa thiêu rụi.

Liễu Minh An chằm chằm tờ tiền giấy xoay một vòng trung, đột nhiên : Cha, , đây là hai đang chuyện với con ?

Nỗi phiền muộn tích tụ trong lòng tan biến tại khắc , Liễu Minh An còn đốt từng tờ tiền giấy nữa, trực tiếp cầm cả đống còn đổ hết lửa. Ánh lửa chợt bùng lên rực rỡ, chiếu rọi khiến bia mộ lạnh lẽo cũng thêm vài phần ấm áp.

À , cha, Lâu Liên Dự nhờ con nhắn với một câu, rằng vĩnh viễn ghi nhớ sự dạy bảo của .

Con thật khá ghen tị với , dạy tám năm, mà chỉ dạy con sáu năm. Người tài năng đến , nếu thể dạy dỗ con cái của con thì mấy, để nhà chúng cũng thêm vài Trạng Nguyên…

Giá mà hai còn ở đây thì mấy…

Khương Ngưng cùng Tề Phong và Trần Hạo ba đợi nửa canh giờ, thấy Liễu Minh An quỳ ngay ngắn bia mộ dập đầu ba cái, đó mới dậy về phía họ.

Liễu Minh An trở bên Khương Ngưng, theo thói quen nắm lấy tay nàng: Đi thôi, chúng thăm Tam Thúc Bà và Tam Thúc Công.

Khương Ngưng chỉ tay về phía rừng cây xa, Liễu Minh An ngẩng đầu , lúc mới phát hiện hầu hết thôn dân đều đến .

Trưởng thôn thấy Liễu Minh An thấy bọn họ, mặt đầy tươi tới, chút e dè chắp tay vái chào hai , mới há miệng, Liễu Minh An ngắt lời: Trưởng thôn, cần hành lễ, chúng chỉ về thăm thôi, cũng cần phiền tiếp đãi, các vị cứ việc của , thăm Tam Thúc Bà và Tam Thúc Công nữa sẽ rời .

Trưởng thôn liên tục , miệng ứng , đợi đến khi câu cuối cùng mới đáp: Phò mã, ngài gặp hai ông bà cụ nữa .

Tại ? Liễu Minh An lòng thắt , những suy đoán chẳng lành thoáng qua trong đầu.

Tam Thúc Công mất mùa đông năm ngoái, để một Tam Thúc Bà. Con gái bà yên tâm, đón bà đến Hạnh Hoa Thôn .

Trái tim Liễu Minh An nên thả lỏng nên tiếp tục treo lơ lửng, thậm chí đó trưởng thôn và đám thôn dân rời như thế nào cũng để ý, trong đầu chỉ nghĩ đến Tam Thúc Công mất và Tam Thúc Bà rời .

Hạnh Hoa Thôn cách đây xa ? Chàng nếu thăm lão nhân gia đó, thể cùng .

Giọng Khương Ngưng vang lên bên tai, Liễu Minh An nụ nhạt trong mắt nàng, gì khác, chỉ : Về khách điếm .

Bốn về phía nơi đỗ xe ngựa ở đầu làng, một đoạn, Khương Ngưng phát hiện đang theo dõi bọn họ, đầu , hóa là Ách Nương, phía nàng, còn một nam tử tướng mạo trung hậu ôm một đứa bé khá đáng yêu, chỉ là chân nam tử đó què.

Ách Nương? Ngươi theo chúng gì? Khương Ngưng dừng bước, nàng hỏi.

Ách Nương thấy câu hỏi , hất tay chồng và con , sải bước chạy lên, cách Khương Ngưng vài bước liền khuỵu đầu gối nặng nề quỳ xuống đất, tiếp đó cúi dập một cái đầu.

Ngươi ? Khương Ngưng nghi hoặc thôi: Có chuyện gì cần giúp đỡ ?

Ách Nương vội vàng lắc đầu, sợ Khương Ngưng hiểu lầm nàng là đến để bám víu.

Nam nhân phía Ách Nương nàng trả lời: Nàng đang cảm ơn Công chúa.

Khương Ngưng hiểu, đỡ nàng dậy khỏi mặt đất: Chuyện qua bao lâu , hơn nữa, ngươi từng mang rau đến cho chúng ? Đã cảm ơn , cần cảm ơn một nữa.

Trở về khách điếm, Liễu Minh An nghĩ một lúc về mối liên hệ giữa Khương Ngưng và Ách Nương, nhưng dù thế nào cũng nghĩ . May mà cũng so đo, nghĩ thì nghĩ nữa.

Sau đó bọn họ đến thăm Tuệ dì. Có lẽ vì Lan Nhứ đây cũng sống bằng nghề bán quế hoa cao, nên Khương Ngưng giờ đây khi phụ nữ hòa ái luôn cảm thấy đặc biệt thiết.

Tuệ dì thấy bọn họ, ngạc nhiên mừng rỡ, đích xuống bếp một bàn thức ăn. Trong bữa ăn nhiều lời dặn dò quan tâm, cuối cùng khi chia tay, nàng trong lòng rõ đời khó gặp , kìm rơi lệ.

Minh An , con và Công chúa nhất định tự bảo trọng!

Liễu Minh An trầm giọng gật đầu.

Khương Ngưng ở Linh Sơn Trấn điều khiến Liễu Minh An bận tâm nhất ngoài Tuệ dì chính là Tam Thúc Bà, nàng vốn cùng Hạnh Hoa Thôn thăm vị lão nhân mày râu hiền lành đó, nhưng Liễu Minh An từ chối.

Đường đến Hạnh Hoa Thôn dễ , A Ngưng, nàng cứ ở khách điếm đợi trở về .

Khương Ngưng nàng yếu đuối đến , nhưng Liễu Minh An kiên quyết, cuối cùng để Tề Phong cùng , còn Trần Hạo thì chuẩn các công việc liên quan đến việc trở về kinh thành.

truyện phát sóng độc quyền kênh Nala Audio truyện , Vui lòng chép hình thức

Liễu Minh An xuất phát Hạnh Hoa Thôn bình minh, đến hoàng hôn mới trở về.

Tam Thúc Bà chuyện đều , bây giờ mỗi ngày chăm sóc cháu ngoại, cuộc sống cũng xem như sung túc. Liễu Minh An thấy lão nhân gia đó vẫn vui vẻ như , lòng cuối cùng cũng thả lỏng.

À đúng , Tam Thúc Bà còn kể cho một chuyện. Sau khi tin nàng trở thành Công chúa truyền đến làng, cả nhà Hà Chấn Hổ và Lý Hương Vân lo chúng trả thù họ, dọn nhà đến một huyện khác .

Liễu Minh An tin thì nhịn , Khương Ngưng cũng phì một tiếng : Tâm của tiểu nhân, ai còn nhớ đến họ chứ?

Ai bảo trong lòng họ quỷ chứ.

Liễu Minh An chọc chọc lúm đồng tiền nhỏ đó, áp hôn vài cái: Bây giờ những cần gặp đều gặp , chúng thể trở về kinh thành.

Được, trở về kinh thành!

Loading...