Mang Không Gian , Sát Thủ Xuyên Về Trồng Rau Gả Cho Chàng Thư Sinh - Chương 180: Liễu Minh An X Khương Ngưng (Tứ) ---

Cập nhật lúc: 2025-08-31 07:33:46
Lượt xem: 16

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Khương Ngưng và Liễu Minh An khởi hành rời kinh thành ngày mồng mười tháng Chín, cùng còn hai thị vệ, một tên Tề Phong, một tên Trần Hạo.

Mặc dù Khương Ngưng cần bảo vệ, nhưng hai thị vệ theo bên cạnh, việc lái xe, chạy vặt, xách hành lý gì đó, dù cũng tiện lợi hơn đôi chút.

Bốn thuyền đến Kim Chất Thành, chứng say sóng của Liễu Minh An vẫn khỏi.

Khương Ngưng và Tề Phong cùng đỡ về khách điếm nghỉ ngơi, còn Trần Hạo thì ngoài sắm sửa xe ngựa, chuẩn Khúc Thủy Thành.

Công chúa, vì nàng đến quan phủ dịch trạm để họ tiếp đón nàng?

Tề Phong vô cùng khó hiểu, rõ ràng chỉ cần lộ phận, sẽ tiền hô hậu ủng hầu hạ, hiểu vì Khương Ngưng cứ tự tìm khách điếm để ở?

Khương Ngưng đỡ Liễu Minh An đang ủ rũ lên giường , chỉ đơn giản giải thích: Vì đây là con đường mà từng qua một .

Tề Phong hiểu, Khương Ngưng dặn dò: Ngươi cứ tự nghỉ , cần lo cho chúng , lúc khởi hành sẽ gọi các ngươi.

Vâng.

Tề Phong chuẩn lui xuống, Khương Ngưng nghĩ nghĩ dặn dò thêm một câu: Sau đường , gọi là phu nhân, gọi Phò mã là công tử, đừng tùy tiện để lộ phận, gặp phiền phức.

Vâng.

Khương Ngưng đợi rời , lập tức bước tới bàn, cầm lấy chén, múc đầy một chén Linh Tuyền Thủy.

Liễu Minh An, dậy uống chút nước , uống sẽ dễ chịu hơn.

Khương Ngưng đặt chén nước lên cái kỷ nhỏ đầu giường, xuống mép giường đỡ Liễu Minh An dậy, để tựa lòng nàng.

A Ngưng, khó chịu quá, nàng đừng động nữa, cứ để

Liễu Minh An yếu ớt một tiếng, lông mày nhíu chặt, sắc mặt tái .

Khương Ngưng nâng chén nước đặt đến bên môi , giọng nhẹ nhàng: Ta khó chịu, uống nước .

Không uống, sợ sẽ nôn .

Liễu Minh An đầu , vùi mặt hõm cổ Khương Ngưng. Chàng giờ chỉ cảm thấy đầu vẫn còn choáng váng, trong dày từng trận trào chua, chỉ yên tĩnh xuống nghỉ ngơi một chút.

Sẽ nôn , uống nước là sẽ đỡ thôi. Khương Ngưng nhẫn nại dỗ dành.

Liễu Minh An một tiếng, nhắm mắt như thể ngủ , cho đến khi Khương Ngưng gọi hai tiếng, mới vẻ yếu ớt đáp một câu: Ta bây giờ chuyện cũng khó chịu…

Hơi thở ấm áp phả lên làn da, Khương Ngưng cúi đầu Liễu Minh An rõ ràng phối hợp, suy nghĩ một lát, nhẹ nhàng đặt xuống giường, đó tự nâng chén nước uống một ngụm, nhưng nuốt xuống, cúi , áp môi lên môi .

Cảm nhận cánh môi mềm mại ướt át môi , Liễu Minh An theo bản năng môi lưỡi nghênh đón, ngờ Khương Ngưng truyền cho một ngụm nước ngọt, còn dùng đầu lưỡi ép lưỡi , buộc nuốt xuống.

Nhất định để đút như ? Khương Ngưng rời ngay, dán môi môi Liễu Minh An khẽ thì thầm.

Người nàng bỗng nhiên khóe môi cong lên, đồng thời một cánh tay ôm lấy eo nàng, trong đáy mắt Liễu Minh An là nụ rõ ràng: Đa tạ phu nhân yêu thương !

Bây giờ đỡ hơn ?

Khương Ngưng tiên hỏi một câu như , khi nhận câu trả lời khẳng định của Liễu Minh An, lập tức buông lời cay nghiệt: Lần còn như sẽ đánh !

Vừa dứt lời, một bàn tay đặt lên gáy nàng, Khương Ngưng một lực đạo nhấn xuống, đôi môi liền ngậm lấy, sự quấn quýt môi răng quen thuộc đến lạ, nhưng mỗi đều khiến cả hai tim đập nhanh hơn.

Một nụ hôn nồng nàn thắm thiết lâu mới kết thúc, Khương Ngưng vẫn còn đắm chìm trong khí ái lúc ôm hôn đó, thấy như một con hồ ly, vẻ mặt chắc chắn và đắc ý trả lời lời nàng : A Ngưng, nàng nỡ đánh .

Khương Ngưng đanh mặt, giả vờ lạnh lùng đe dọa: Chàng chắc chắn như ?

Đương nhiên ! Liễu Minh An vươn tay chọc chọc khuôn mặt vẫn còn ửng đỏ , chỉ thấy đáng yêu c.h.ế.t : Ta là phu quân của nàng mà, nàng thích nhất!

Lời vô cùng ngạo kiều, Khương Ngưng chằm chằm một hồi, cuối cùng vẫn nhịn phụt thành tiếng.

Được, phu quân~ Khương Ngưng chống giường dậy, kéo chăn đắp lên cho : Chàng nghỉ ngơi một chút, bảo chủ quán nấu chút cháo, hai ngày nay ăn uống gì, bụng chắc chắn khó chịu.

Được. Liễu Minh An còn nháo nhào nữa, ngoan ngoãn nhắm mắt .

Tuy giờ còn choáng váng, cũng nôn nữa, nhưng thuyền hai ngày, ăn ngủ yên, giờ quả thực buồn ngủ đói, cần dưỡng sức thật .

Khương Ngưng xuống lầu, bảo tiểu nhị mang cơm canh đến khi trời gần tối.

Vừa định về phòng, Trần Hạo từ ngoài trở về, thấy Khương Ngưng liền bước tới chắp tay bẩm báo: Công— .

Gọi phu nhân.

Vâng, phu nhân, Trần Hạo đổi cách xưng hô, tiếp tục bẩm báo: Xe ngựa chuẩn xong, lộ trình dọc đường thuộc hạ cũng dò la rõ ràng, bất cứ lúc nào cũng thể khởi hành.

Được, , ngươi nghỉ ngơi , lúc khởi hành sẽ tìm các ngươi.

Khương Ngưng dự định dừng Kim Chất Thành hai ngày, đợi Liễu Minh An nghỉ ngơi khỏe hẳn mới khởi hành Khúc Thủy Thành. Vả nàng cũng xóc nảy thuyền hai ngày, cũng nghỉ ngơi thật , dù giờ cũng vội vã gì.

Liễu Minh An ăn uống no say, ngủ một giấc khỏe khoắn như rồng như hổ, đến ngày hôm kéo Khương Ngưng xem cây cổ thụ ngàn năm .

Có gì mà xem, một cây cổ thụ xí.

Khương Ngưng vô cùng tình nguyện, nàng từng g.i.ế.c một kẻ háo sắc thèm nàng ở nơi đó, nàng chỉ cảm thấy nơi đầy xúi quẩy.

Thế nhưng Liễu Minh An nắm tay nàng, một tiếng A Ngưng một tiếng A Ngưng, thấy nàng hề lay động, liền đến gần ôm hôn, Khương Ngưng quấn quýt đến mềm lòng, đành đồng ý.

Thấy nàng gật đầu, Liễu Minh An vui mừng ôm nàng lòng hôn một hồi lâu.

A Ngưng, đó là cây Tương Tư đấy, nếu tên cặp phu thê ân ái lên dải lụa đỏ buộc lên cành cây, kiếp họ sẽ gặp .

Chờ khi hôn xong, Liễu Minh An vẻ nghiêm túc bắt đầu kể lể những chuyện đồn, lấy từ trong tay áo một mảnh vải đỏ gấp gọn, khi mở Khương Ngưng phát hiện đó là một dải lụa dài, đó dùng lối chữ khải nhỏ xinh sẵn hai cái tên: Liễu Minh An, Khương Ngưng.

Chàng chuẩn cái từ khi nào ? Khương Ngưng đôi mắt Liễu Minh An hàm chứa ý nhàn nhạt, chỉ cảm thấy thật khiến nàng cách nào chống cự.

Khi rời kinh thành. Liễu Minh An trả lời thật thà.

Hóa tính toán từ lâu, Khương Ngưng nghĩ , khóe môi nở một nụ , lúm đồng tiền ẩn hiện bên má khiến Liễu Minh An áp môi tới.

Vậy thôi, đừng trò nữa.

Khương Ngưng giữ lấy còn quấn quýt thôi , nắm tay khỏi cửa.

Đi đến lối cầu thang, lúc gặp Tề Phong và Trần Hạo đang xách vò rượu lên lầu, hai thị vệ thấy chủ tử, lập tức cung kính tiến lên đón: Công tử, phu nhân, ngoài ạ?

Khương Ngưng gật đầu: Các ngươi cần theo.

Kim Chất Thành đầu tháng chín lạnh nóng, ánh nắng chiếu lên , hề nóng bỏng như mùa hè, ngược ấm áp đến khiến buồn ngủ.

Khương Ngưng và Liễu Minh An nắm tay thong thả bước , đủ loại qua bên cạnh họ, tiếng rao hàng của các hàng quán ven đường ngừng vang lên, trong khu chợ ồn ào , cả hai bất giác cảm nhận sự yên bình trong tâm hồn.

Liễu Minh An, còn tin tiền thế kim sinh ?

Gà Mái Leo Núi

Khương Ngưng nghĩ đến dải lụa đỏ trong tay áo , nghĩ đến lời đồn về cây tương tư mà , cảm thấy bật vì suy nghĩ ngây ngô khó hiểu của .

Liễu Minh An Khương Ngưng đang hỏi gì, ngón cái cào nhẹ lòng bàn tay nàng, Khương Ngưng thấy nhột, giật tay , nhưng nắm chặt hơn.

A Ngưng, thực mấy tin, nhưng vạn nhất thì ?

Liễu Minh An nàng, ánh mắt tập trung đến dường như còn dung nạp bất cứ điều gì khác: Vạn nhất thật sự kiếp , hy vọng vẫn thể may mắn như mà gặp nàng.

Chàng thích đến ?

Phải, nàng còn quan trọng hơn cả mạng sống của , Liễu Minh An vô cùng trịnh trọng: Ta nghĩ kỹ , nếu mấy chục năm c.h.ế.t nàng thì thôi, nếu nàng , nhất định sẽ theo sát phía .

Khương Ngưng đáp lời thế nào, đối mặt với tấm chân tình sâu nặng như , dường như ngôn ngữ đều trở nên nhạt nhẽo.

Cây tương tư ở ngoại ô thành, bộ đến đó còn cần hai khắc đồng hồ, Khương Ngưng một chút do dự, kéo Liễu Minh An đầu về khách điếm.

A Ngưng, nữa ? Liễu Minh An kéo tay áo ngược , nghi hoặc hỏi một câu.

Khương Ngưng một lời, bước phòng rầm một tiếng đóng sập cửa , thấy Liễu Minh An vẫn còn ngây , nàng liền trực tiếp tay đẩy lên giường, bản cũng theo đó mà đè lên.

A Ngưng, nàng... Liễu Minh An dường như hiểu đôi chút ý đồ của nàng.

Cây chạy, lúc nào cũng thể .

Khương Ngưng cúi đầu hôn lên, câu cuối cùng tan biến giữa môi răng: giờ cùng ân ái…

Liễu Minh An từng thấy Khương Ngưng như , nàng như một ngọn lửa, nóng bỏng đến mức gần như nuốt chửng .

Trước giữa chốn loan phượng, Khương Ngưng luôn chút ngượng ngùng, luôn là Liễu Minh An dẫn dắt thứ, nhưng hôm nay chuyện đảo ngược.

Liễu Minh An hiểu vì lẽ gì, nhưng chung, hưởng thụ.

A Ngưng, gọi một tiếng phu quân? Liễu Minh An nắm lấy vòng eo thon, ấn nàng xuống thêm chút nữa, khiến hai dán chặt hơn.

Trước Khương Ngưng gọi một tiếng phu quân luôn dùng chút thủ đoạn, dỗ dành mãi mới như ý, nhưng hôm nay tiểu kiều thê đổi tính, Liễu Minh An xong, liền thấy tiếng nỉ non khẽ thở dốc từ đôi môi đỏ thắm quyến rũ tràn : Phu quân…

Ánh mắt Liễu Minh An lập tức tối vài phần: Ngoan, gọi thêm một tiếng!

Phu quân…

Sao hôm nay ngoan đến thế?

Liễu Minh An hiếm khi nhãng mà nghĩ một chút về nguyên nhân và kết quả, hy vọng trạng thái thể duy trì . Chỉ là còn nghĩ thông suốt, đôi tay đang chống n.g.ự.c ôm lấy cổ , thể mềm mại ấm áp áp sát , bên tai thở hương lan: Còn nữa ? Phu quân, phu quân, phu quân…

Xong , tim đập nhanh đến lạ, e rằng sắp mất mạng tại đây.

Đây là ý niệm cuối cùng của Liễu Minh An khi lý trí tan rã.

Một hồi ân ái triền miên kéo dài từ chiều đến tối, đó cả hai kiệt sức ôm lấy , những gợn sóng kích động trong lòng khó lòng bình .

Liễu Minh An vén những sợi tóc ướt đẫm mồ hôi của đang , đặt một nụ hôn lên giữa hàng mày nàng.

Khương Ngưng nhắm mắt, hàng mi dài buông xuống mi mắt , cả khuôn mặt ửng đỏ vì dục tình, thở vẫn còn gấp gáp, trông như mệt mỏi đến cực điểm.

Liễu Minh An yêu chiều hôn lên đôi môi , giọng dịu dàng đến tả xiết: A Ngưng, nàng đói ? Có xuống lầu kiếm chút gì cho nàng ăn ?

Người trong lòng thấy tiếng động, hàng mi khẽ run, nàng hé mở mắt một cái, trong mắt dâng lên vẻ quyến rũ, hệt như một yêu tinh mê hoặc.

Ôm thêm chút nữa… Khương Ngưng lầm bầm một câu, cựa quậy trong lòng Liễu Minh An.

Liễu Minh An cảm nhận sự quyến luyến của Khương Ngưng, lòng mềm như nước, tay dùng sức ôm chặt nàng.

Đợi nửa khắc , khi Liễu Minh An định hỏi câu hỏi ban nãy, mới phát hiện Khương Ngưng ngủ say trong lòng .

Cả hai đều ăn cơm, còn đổ nhiều mồ hôi, Liễu Minh An vốn nghĩ xuống lầu lấy thức ăn lên hầu nàng dùng bữa, hỏi chủ quán nước nóng, ga giường, đó sẽ sạch sẽ thoải mái mà ngủ, nhưng giờ kiều thê đang yên giấc trong lòng, nỡ động đậy, cũng sợ phiền giấc mộng của nàng.

Thôi , đợi mai tỉnh dậy tính.

Liễu Minh An vươn tay kéo chiếc chăn đẩy sát mép giường, đắp lên thể trần trụi của hai , đó ôm lấy hương cơ ngọc thể, lòng tràn đầy thỏa mãn mà chìm giấc mộng .

Sáng hôm , Khương Ngưng đói cồn cào mà tỉnh giấc.

Vừa tỉnh dậy phát hiện đang sấp trong lòng Liễu Minh An, mảnh vải che , những cảnh tượng hoang đường hôm qua từng chút một hiện lên trong tâm trí, Khương Ngưng muộn màng cảm thấy vô cùng ngượng ngùng.

Nàng khẽ động dậy mặc y phục, nào ngờ động tác đánh thức Liễu Minh An.

A Ngưng, nàng tỉnh ?

Người tỉnh dậy giọng còn chút khàn khàn, câu kề sát tai nàng mà , Khương Ngưng chỉ cảm thấy tai tê dại, dường như đang nóng bừng.

Ta đói quá.

Khương Ngưng khẽ một câu, mang theo chút ý oán trách, tai Liễu Minh An như đang nũng.

Ta cũng đói , Liễu Minh An đỡ nàng dậy, nhân cơ hội vuốt ve hai cái lên làn da mịn màng như ngọc, khóe môi ẩn chứa nụ : Dậy ăn cơm thôi, ăn xong thì tắm rửa, y phục.

Khương Ngưng gật đầu, khi cúi nhặt y phục rơi bên giường, eo nàng truyền đến từng trận đau nhức khó lòng bỏ qua, cảm giác dị thường ở một nơi nào đó cũng vô cùng rõ ràng, hết đến khác nhắc nhở nàng hôm qua quá mãnh liệt đến mức nào.

Sắc mặt Khương Ngưng đỏ lên, động tác chút cứng nhắc.

Liễu Minh An thì vô cùng tinh thần, vẻ mặt hớn hở, loáng một cái chỉnh trang xong xuôi cho , nhiệt tình đến giúp nàng mặc y phục chải tóc, đó dắt nàng xuống lầu, gọi đầy một bàn cơm canh tinh xảo.

A Ngưng, nào, ăn nhiều chút!

Một chiếc chả giò vàng ươm giòn rụm rơi bát Khương Ngưng, nàng kẹp lên cắn một miếng, bên cạnh nàng đầy thâm tình, khỏi đau lòng : Hôm qua nàng nhất định mệt lả nhỉ? Lần vẫn là

Câm miệng! Ăn cơm của ! Còn dám nữa là đánh !

Lời dứt, một cái màn thầu đường đỏ nhét miệng, Liễu Minh An đột nhiên trở nên hung dữ, chớp chớp mắt, lộ vẻ vô tội.

thế nhỉ? Hôm qua còn ngọt ngào mềm mại gọi phu quân, hôm nay nhận ?

Liễu Minh An thong thả nhai màn thầu, lén lút quan sát sắp vùi mặt bát cháo, trăm mối vẫn lời giải.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mang-khong-gian-sat-thu-xuyen-ve-trong-rau-ga-cho-chang-thu-sinh/chuong-180-lieu-minh-an-x-khuong-ngung-tu.html.]

Khương Ngưng bình tĩnh một lúc lâu mới cảm thấy nóng bừng mặt dần tan, uống thêm một ngụm cháo kê, bắt đầu trong lòng tính toán thời gian Khúc Thủy Thành.

Chỉ là tính toán liền phát hiện một chuyện kinh thiên động địa.

Hôm qua… dường như là ngày dễ thụ thai…

Tim Khương Ngưng thắt , chút hoảng loạn, nàng một dự cảm mấy lành.

Phiên Ngoại: Liễu Minh An X Khương Ngưng (Năm)

Sau khi tin thể mang thai, Khương Ngưng cả ngày đều lo lắng bất an, nhưng nàng vốn dĩ bao giờ để lộ cảm xúc mặt, vẫn thể hiện chuyện như thường, bởi Liễu Minh An hề nhận điều gì.

Sau khi ăn trưa và nghỉ ngơi một lúc, Liễu Minh An nhắc chuyện cũ, xem cây Tương Tư, Khương Ngưng đương nhiên đồng ý.

tháng chín, thời tiết dễ chịu, gió nhẹ hiu hiu, thích hợp nhất để chơi.

Cây cổ thụ là một trong những cảnh lớn của Kim Chất Thành, ban ngày gốc cây khách du lịch như mắc cửi, vô thiếu nam thiếu nữ lũ lượt kéo đến, buộc một dải lụa đỏ lên cây, thề thốt lời thề ước đời , cầu nguyện kiếp trùng phùng.

Khi Liễu Minh An dắt Khương Ngưng đến, đám đông gốc cây cho giật : Sao đông đến ?

Chàng còn nghĩ buộc xong dải lụa đỏ sẽ ôm nàng lòng tâm sự, ân ân ái ái một phen, đông thế thì chắc chắn .

Khương Ngưng tâm tư nhỏ bé của Liễu Minh An, nàng cũng hứng thú nán những nơi đông , bởi thúc giục Liễu Minh An như thành nhiệm vụ: Chàng lấy dải lụa buộc lên , buộc xong thì về khách điếm.

Liễu Minh An về khách điếm, trong đầu liền hiện lên vài hình ảnh mặn nồng, vội vàng gật đầu: Được, A Ngưng nàng đợi một chút.

Liễu Minh An hăm hở bước tới, lấy dải lụa trong tay áo , tìm một cành cây cao hơn mà buộc lên, nhưng rời ngay, ngược trong miệng lẩm bẩm: Ta cùng A Ngưng bạc đầu giai lão kiếp , còn nàng đời đời kiếp kiếp bao giờ chia lìa…

Giọng khẽ, chỉ một thấy, lời khỏi miệng liền theo gió phiêu tán giữa đất trời.

Khương Ngưng cách đó xa, chỉ thể thấy khóe môi Liễu Minh An nở nụ , đôi môi khẽ động, vẻ mặt đầy ao ước dải lụa ghi tên hai họ.

A! Đau quá!

Phía đột nhiên truyền đến một tiếng kêu đau, Khương Ngưng đầu , một nữ tử áo xanh ngã bên đường, ôm lấy mắt cá chân, cả khuôn mặt vì đau đớn mà nhăn nhúm .

Mấy bên cạnh nàng thấy đỡ, một nam tử vội vàng từ gốc cây chạy tới, vẻ mặt đầy quan tâm và đau lòng: Sương Sương, ? Sao ngã ?

Phu quân, nữ tử thấy chồng , trong mắt hiện lên chút tủi : Ta chú ý chân, dẫm đá mà trẹo chân .

Không , cõng nàng về nhà. Nam nhân an ủi, xổm xuống, đợi nữ tử bò lên lưng , vững vàng cõng nàng về phía trong thành.

Ôi, đôi phu thê trẻ tình cảm thật ! Có bóng lưng họ rời mà cảm thán một câu.

Đến đây , ai tình cảm tệ chứ? Có tiếp lời.

Nói cũng

Khương Ngưng vẫn đang đôi phu thê dần xa, tay chợt ai đó nắm lấy, giọng ôn hòa quen thuộc vang lên bên tai: A Ngưng.

Về khách điếm? Khương Ngưng Liễu Minh An bên cạnh khẽ hỏi một câu.

Liễu Minh An gật đầu, nhưng chân động đậy, ngược vươn tay nhặt sợi tóc mai vương trán nàng vén tai, ánh mắt dịu dàng triền miên, khiến lòng Khương Ngưng xao động vài khắc.

A Ngưng, cõng nàng về nhé?

Liễu Minh An chọc chọc má Khương Ngưng, vẻ mặt nghiêm túc đề nghị.

Hửm? Khương Ngưng nhướng mày, thấy cảnh nhất thời nổi hứng, khỏi chút buồn : Ta trẹo chân, cớ gì để cõng?

Bởi vì còn từng cõng thê tử của , A Ngưng, nàng hãy thành cho .

Trong mắt Liễu Minh An vài phần mong đợi tha thiết, Khương Ngưng đôi mắt đen láy của , lòng mềm nhũn đến mức nên lời từ chối.

Gió nhẹ hiu hiu thổi, Khương Ngưng sấp tấm lưng rộng rãi của Liễu Minh An, thoải mái nhắm mắt .

Liễu Minh An, nặng ?

Người phía hỏi một câu, Liễu Minh An khẽ , nâng nàng lên thêm chút: Không nặng, nhẹ bẫng .

Khương Ngưng ừm ừm một tiếng, gì nữa, dùng mặt khẽ cọ cọ lưng , tay ôm chặt hơn chút, khiến Liễu Minh An chợt cảm thấy đang cõng một con mèo.

Hai thêm một đoạn đường, Khương Ngưng bên tai vài tiếng trẻ thơ non nớt.

Hì hì hì… mau mau , lớn thế còn cần cõng, đáng hổ!

Có lẽ tỷ tỷ thương

Vương Tiểu Hổ ngươi hiểu , đang cõng tức phụ đấy, hì hì hì cõng tức phụ…

Khương Ngưng mở mắt, về phía phát tiếng , mấy đứa trẻ ven đường chớp chớp mắt hiếu kỳ về phía họ, miệng ngừng lẩm bẩm.

A Ngưng, đừng chấp nhặt với trẻ con. Giọng Liễu Minh An vang lên đúng lúc.

Ta mới nhỏ mọn như .

Khương Ngưng lầm bầm một tiếng, nhưng mấy đứa trẻ , nỗi lo lắng mới quên một nữa nổi lên trong lòng.

Ai… Khương Ngưng khẽ thở dài một , luôn cảm thấy trong lòng như một tảng đá đè nặng, nặng trĩu.

Liễu Minh An tiếng thở dài , lòng thắt , vội vàng hỏi: A Ngưng, nàng thở dài ? Sao thế?

Khương Ngưng về việc khả năng mang thai, chút căn cứ nào, là suy đoán, vẻ như lo bò trắng răng, nhưng Liễu Minh An hỏi , nàng thực sự nhịn gì đó.

Suy nghĩ một lát, Khương Ngưng buồn bã hỏi một tiếng: Chàng thích bé trai bé gái?

Ta thích nàng. Liễu Minh An chút do dự.

Đừng lắm lời! Khương Ngưng đánh một quyền nặng nhẹ lên vai : Nói thật với đó!

Ta cũng thật, Liễu Minh An nghiêng đầu nàng, vẻ mặt như dốc hết ruột gan: Ta thật sự thích trẻ con nhiều, nhưng thích nàng, chỉ cần là con do nàng sinh cho , nghĩ đến việc đó là sự tiếp nối sinh mệnh của hai chúng , thì còn thể bận tâm nó là trai gái chứ?

Sự tiếp nối sinh mệnh… Khương Ngưng ngẩn ngơ lặp mấy chữ .

Phải đó, con cái chẳng là sự tiếp nối sinh mệnh của cha ? Liễu Minh An đường, ngữ khí khoáng đạt siêu thoát: Người cuối cùng cũng chết, c.h.ế.t hóa thành một nắm đất vàng, chẳng còn vương vấn gì với thế gian nữa.

nếu con thì khác , con cái là cốt nhục của cha , c.h.ế.t , con cái vẫn còn đời , chúng sẽ nhớ đến nàng, sẽ hoài niệm nàng, sẽ nàng tiếp tục ngắm giang sơn tươi của thế gian .

Đây chính là một loại thiên tính, chỉ con , các loài động vật khác cũng , thiên tính chảy trong huyết mạch. Sinh sôi nảy nở, mãi mãi ngừng.

Khương Ngưng lâu gì nữa, Liễu Minh An vẻ mặt mơ hồ trong đáy mắt nàng, liên tưởng đến thời điểm hôm qua và chủ đề về con cái hôm nay, đại khái đoán nàng đang nghĩ gì.

A Ngưng, nàng đừng sợ.

Giọng Liễu Minh An nhẹ nhàng, ánh mắt kiên định: Ta sẽ luôn ở bên nàng, chuyện gì chúng cùng đối mặt.

Khương Ngưng chăm chú , trong lòng bất giác dấy lên chút tự tin.

Ta nàng bây giờ sẵn sàng , . Giả sử thật sự mang thai, chỉ cần con lóc sẽ bế nó chỗ khác, để nó phiền nàng, nàng cũng cần ngày đêm thức trắng cho b.ú tã, chúng sẽ tìm nhũ mẫu tìm ma ma, con cái lời sẽ tự dạy dỗ, tuyệt đối để nó chọc nàng tức giận… Nàng đừng sợ.

Lời của Liễu Minh An nghi ngờ gì khiến lòng Khương Ngưng nhẹ nhõm nhiều, nàng khẽ cong môi, đang cõng thản nhiên lảng sang chuyện khác: Sao giờ năng khéo léo thế ? Làm quan mấy tháng, học thói ?

Liễu Minh An chiều theo ý nàng, chuyện về con cái nữa, chỉ trêu chọc: Phu quân của nàng đây dù cũng là một trạng nguyên, chút tài ăn ?

Lời vốn dĩ trêu chọc nàng, nhưng Khương Ngưng xong cụp mắt xuống, ngữ khí rõ ràng sa sút nhiều: Liễu Minh An, trách , trách đoạn tuyệt tiền đồ của , khiến khi đỗ trạng nguyên chỉ thể một chức quan nhàn rỗi đáng kể?

A Ngưng, nàng ? Liễu Minh An nhíu mày, vô cùng khó hiểu.

Bởi vì thành công chúa, cưới , gần như đồng nghĩa với việc chôn vùi con đường quan. Ta tấm lòng vì nước vì dân, nhưng —

A Ngưng!

Liễu Minh An cách khách điếm vài bước, đầu , thái độ hiếm khi kiên quyết như : Ngoan, chuyện gì về phòng .

Khương Ngưng ngoan ngoãn im bặt, để mặc Liễu Minh An cõng nàng phòng, đặt lên giường.

Liễu Minh An cũng xuống bên giường, nỗi hổ thẹn trong mắt Khương Ngưng, chút tự trách vì bản thể sớm nhận sự hiểu lầm .

A Ngưng, nàng !

Liễu Minh An vuốt ve gương mặt Khương Ngưng, giọng chút sốt ruột: Không chuyện đó , nàng đừng suy nghĩ lung tung, cưới nàng là phúc phận ba đời của , từng hối hận dù chỉ một khắc.

Thế nào cũng tiếc nuối chứ?

Khương Ngưng tin lời Liễu Minh An, nhưng nàng vẫn thường nhớ về ngày đó ở Khúc Thủy thành, Liễu Minh An từng trịnh trọng tuyên thệ sẽ phế bỏ luật mua bán của Đại Lương.

Lúc đó, trong mắt ánh lên vẻ thuần khiết như trẻ thơ, rực rỡ tựa ánh dương ban sơ.

truyện phát sóng độc quyền kênh Nala Audio truyện , Vui lòng chép hình thức

Không tiếc nuối, hài lòng với tất cả những gì hiện .

Liễu Minh An vẫn phủ nhận, vươn tay kéo nàng lòng, thổ lộ nỗi lòng: A Ngưng, kỳ thực đổi từ lâu ...

Đầu Khương Ngưng tựa n.g.ự.c Liễu Minh An, tiếng tim đập trầm mạnh mẽ cùng giọng bình thản từ phía đồng thời vọng tai nàng.

Khi nàng đến Khúc Thủy thành tìm mẫu , mỗi ngày đều giữa Hoàng gia thư viện và Lâu gia.

Ba Lâu gia đó dạy nhiều, chỉ là kiến thức cần cho khoa cử, mà còn là kinh nghiệm quan nhiều năm của họ.

Trước nghĩ quan quá đỗi đơn giản, cứ ngỡ chỉ cần tuân theo luật pháp mà xử án công bằng, xu nịnh bề , ức h.i.ế.p kẻ , an phận bổn phận là . Lâu gia với , điều quan trọng nhất ở chốn quan trường là khéo léo ứng biến, 'gặp lời , gặp quỷ lời quỷ', đoán ý cấp , áp chế cấp , linh hoạt xoay trở, việc ung dung tự tại, cố gắng lợi mà vướng bụi trần...

Khi hiểu, bản căn bản hề hợp với những mưu toan, đấu đá chốn triều đình.

Đây là đầu tiên Khương Ngưng Liễu Minh An kể về sự chuyển biến trong suy nghĩ của , nàng vô cùng bất ngờ.

Ngày binh biến ép cung, tưởng sắp c.h.ế.t . Những sĩ tử bên cạnh đều đang , kỳ thực cũng lắm, bởi vì sẽ bao giờ gặp nàng nữa...

Sau nàng đến, Thái Cực Điện nàng, chợt nghĩ, đời chỉ cùng nàng sống một đời yên bình, vướng bất kỳ tranh chấp thị phi nào nữa...

Liễu Minh An ôm chặt nàng hơn một chút, dùng cằm cọ cọ lên đỉnh đầu Khương Ngưng đầy âu yếm: A Ngưng, cho nên nàng căn bản cần suy nghĩ lung tung, chức vị hiện tại của , hài lòng.

Thật ? Hài lòng đến mức nào? Khương Ngưng với giọng mang theo chút ý .

Liễu Minh An thấy giọng nàng còn u sầu như , trong lòng thở phào nhẹ nhõm, nâng tay khẽ nâng chiếc cằm với đường nét thanh tú của nàng lên, đặt một nụ hôn bên môi nàng.

Trong Hàn Lâm Viện đa phần là một đám lão già chẳng cầu tiến, mỗi ngày ngoài uống , đánh cờ, trêu chim, thơ, điều họ thích nhất là lật mở sử sách bình luận nhân vật các triều đại, như những bí sử của đế hậu, những chuyện thâm cung bí sử. Ta nhậm chức ở đó, thường cảm thấy như đang kể chuyện ở lâu .

Khương Ngưng cuối cùng cũng yên lòng, mặt nở nụ rạng rỡ, Liễu Minh An thấy lòng ngứa ngáy khó nhịn, liền trực tiếp hôn lên.

Sau khi trải qua một đêm ở Kim Chất thành, hai khởi hành Khúc Thủy thành.

Trần Hạo việc cẩn thận, chiếc xe ngựa mua qua cân nhắc kỹ lưỡng. Bên ngoài xe ngựa trông bình thường, nhưng bên trong tinh xảo và thơm ngát, ghế trải da thú mềm mại, vách xe treo tấm chăn lông dài, sợ hai vị chủ nhân buồn chán đường, trong xe còn đặt một chiếc bàn nhỏ, ngăn kéo bàn bàn cờ, quân cờ và vài cuốn sách nhàn rỗi.

Cái thoải mái hơn nhiều so với lúc đến Kinh thành.

Sau khi lên xe, Liễu Minh An lấy bàn cờ trải lên bàn nhỏ, cảm thán.

Khương Ngưng vẫn đang vén rèm ngoài xe, đột nhiên : A Ngưng, đến chơi cờ cùng .

Được, nhưng chơi tệ lắm, nhường đấy.

Khương Ngưng nhận lấy hộp đựng quân cờ trắng do Liễu Minh An đưa, một tiếng.

Ở thời hiện đại, Nam Cung Mộc Nhan dạy nàng chơi cờ, cờ vây, cờ tướng, cờ caro, cờ quân sự, cờ vua... Kỳ thực nàng đều ít nhiều học qua, chỉ là thiên phú, học cứng nhắc.

Liễu Minh An chẳng hề bận tâm: A Ngưng, đừng lo, cờ của cũng tệ lắm. Hồi nhỏ phụ dạy một chút, năm nay Hàn Lâm Viện chơi vài ván với mấy lão già đó. Kết quả là ai nấy đều chê bai , đặc biệt là Lưu Thị Độc, cờ của còn tệ hơn cháu năm tuổi của ông ...

Liễu Minh An năng nhẹ nhàng, nhưng Khương Ngưng nghĩ đến việc vì chơi cờ quá tệ mà hòa hợp với đồng liêu liền bật .

Khiến mỹ nhân bật , đối với Liễu Minh An mà đúng là niềm vui bất ngờ, dứt khoát kể thêm vài chuyện mất mặt: Lúc vẫn phục, kết quả Lưu Thị Độc cũng là nghiêm túc, hai ngày thật sự mang cháu trai đến Hàn Lâm Viện, bảo đấu một ván cờ với thằng bé đó...

Rồi nữa? Khương Ngưng hỏi, mày reo mắt .

Rồi đánh cho tan tác, chuyện đó lan truyền khắp Hàn Lâm Viện .

Khương Ngưng tủm tỉm cong khóe mắt, quả thật thể ngờ Liễu Minh An ở Hàn Lâm Viện những chuyện thú vị đến .

Liễu Minh An chẳng hề cảm thấy lúng túng, ngược còn đưa tay chọc chọc má lúm đồng tiền mặt Khương Ngưng, cầu xin: A Ngưng, chừng là nàng nhường đó.

Được, nhường ba quân! Khương Ngưng hào sảng hứa hẹn.

Nàng dù cũng là Nam Cung Mộc Nhan đích dạy dỗ, chắc hẳn sẽ kém hơn Liễu Minh An chứ?

Chẳng mấy chốc Khương Ngưng thể nổi nữa, khi nàng quân cờ đen của Liễu Minh An vây hãm, liên tục thất bại, nàng mới chợt nhận một vấn đề.

Liễu Minh An chơi tệ, đó là so với một đám cả ngày chẳng việc gì ngoài nghiên cứu cầm kỳ thi họa, còn nàng, chỉ học chút ít bề ngoài, mới là thật sự tệ hại.

Một ván cờ kết thúc, Liễu Minh An kinh ngạc : A Ngưng, nàng vì xót thua quá nhiều, cố ý nhường thắng một ván ?

Câm miệng! Ta chuyện! Chơi !

Loading...