Mang Không Gian , Sát Thủ Xuyên Về Trồng Rau Gả Cho Chàng Thư Sinh - Chương 137

Cập nhật lúc: 2025-08-31 03:15:01
Lượt xem: 22

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lâu gia đến, thẳng thắn

Sau khi Chu Dực rời , Liễu Minh An một đối mặt với Lâu Liên Dự, kỳ thực trong lòng cũng thoải mái.

Đường , mời nhà .

Liễu Minh An động tác mời , đó dẫn Lâu Liên Dự trong nhà, ở phòng khách.

Để rót cho một chén nước.

Liễu Minh An định hành động, Lâu Liên Dự gọi : Minh An, cần phiền phức, còn công vụ trong , vài câu sẽ ngay.

Lâu Liên Dự đợi Liễu Minh An xuống, thẳng vấn đề: Là tổ phụ và phụ bảo đến tìm , gặp mặt quá vội vàng, trong phủ còn nhiều gặp, nên họ mời về nhà một chuyến, cùng dùng bữa cơm…

Nói đến đây, Lâu Liên Dự dừng một chút, nhưng nhớ đến lời dặn dò của Lâu Dư Hoàn, vẫn tiếp lời: Nếu bằng lòng, ở phủ một thời gian cũng .

Lâu Liên Dự nghĩ, Liễu Minh An cùng lắm sẽ từ chối nửa câu , nào ngờ lắc đầu, mặt mang theo vẻ áy náy : Đường , thứ khó mệnh, bây giờ thể rời khỏi đây.

? Lâu Liên Dự hiểu, cái gì gọi là thể rời ?

Liễu Minh An nhiều, chỉ đáp: Ta đợi một trở về ở đây, sợ nếu rời , nàng trở về sẽ gặp .

Khi lời , ánh mắt Liễu Minh An chút ưu tư nhớ nhung. Lâu Liên Dự bộ dạng , chợt nhớ đến phụ từng nhắc, Liễu Minh An tự rằng bên cạnh một cô nương yêu quý.

Ta thể phái ngoài sân, nếu nàng trở về, sẽ lập tức báo cho , thế nào? Lâu Liên Dự đề nghị.

Liễu Minh An vẫn lắc đầu, chút ngượng ngùng : Ta cũng gặp nàng ngay lập tức.

Lâu Liên Dự xoa xoa thái dương, chút đau đầu, thật ngờ vị đường là một kẻ si tình.

lúc Lâu Liên Dự đang suy nghĩ nên thuyết phục tiếp thế nào, Liễu Minh An : Đường , cũng sẽ ở kinh thành, ngày tháng còn dài, hà tất vội vàng trong nhất thời chứ? Sau tự cơ hội gặp mặt.

Liễu Minh An xong, liền phát hiện Lâu Liên Dự đang chằm chằm rời mắt, giống như đang xét hỏi phạm nhân, thấu đáo.

Minh An, gặp , nôn nóng? Lâu Liên Dự thở dài, vẻ thất vọng trong mắt hiện rõ: Đệ nôn nóng, chẳng qua là bởi vì trong lòng , hề coi chúng nhà mà thôi. Nếu đoán sai, thậm chí còn dính dáng gì đến Lâu gia nữa, ?

Lời , nếu thừa nhận, sẽ quá đỗi tổn thương; nếu phản bác, quá trái lòng.

Liễu Minh An chọn cách im lặng.

Sự im lặng lúc lên tất cả.

Lâu Liên Dự cũng im lặng dậy, về phía cổng lớn, Liễu Minh An theo tiễn biệt.

Khi gần đến cửa, Lâu Liên Dự đầu , gương mặt Liễu Minh An tựa cố nhân, trong mắt chút mơ màng: Đệ thật sự giống nhị thúc, chỉ là dung mạo, mà tính cách cũng . Các thì ôn hòa lương thiện, nhưng việc chừa đường lui…

Liễu Minh An Lâu Liên Dự đang về chuyện phụ năm xưa bỏ nhà , khẽ , bày tỏ ý kiến.

Cái tặng .

Lâu Liên Dự từ trong tay áo lấy một tờ giấy, Liễu Minh An đoán đó là khế đất của ngôi nhà , liền nhận lấy.

Ngôi nhà thuộc về tên , Lâu Liên Dự giải thích một câu, suy nghĩ vẫn : Là chút tâm ý của tổ phụ, nhưng xem vẻ thừa thãi , và vị Chu công tử , còn cận hơn cả chúng .

Cuối cùng, Lâu Liên Dự phất tay, một tiếng Đi đây , tự bước khỏi sân.

Đường thong thả.

Liễu Minh An khách sáo một câu xã giao, đóng cửa , trở nhà, cất cẩn thận khế đất rút một tờ giấy trắng đặt bút :

A Ngưng, Quân Duyệt Tửu Lầu tìm Chu đây, sẽ sớm trở về thôi.

Đặt tờ giấy ở chỗ dễ thấy trong nhà, đó Liễu Minh An cũng đóng cửa khỏi sân, hướng về Quân Duyệt Tửu Lầu mà .

Lâu Liên Dự sai, so với nhà họ Lâu, Chu Dực trong lòng Liễu Minh An quan trọng hơn nhiều.

Vừa đến Quân Duyệt Tửu Lầu, từ đằng xa, một tiểu nhị từ trong lầu chạy , mặt mày hớn hở với Liễu Minh An: Liễu công tử, thiếu đông gia sai đợi công tử ở ngoài ạ.

Liễu Minh An nhớ tiểu nhị , đầu và Khương Ngưng đến Quân Duyệt khách sạn, chính là gọi Chu Dực.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mang-khong-gian-sat-thu-xuyen-ve-trong-rau-ga-cho-chang-thu-sinh/chuong-137.html.]

Liễu Minh An ôn hòa mỉm với : Đa tạ ngươi.

Ôi chao! Liễu công tử quá khách khí , chứ…

Tiểu nhị dẫn Liễu Minh An lên lầu, Chu Dực đang tính toán sổ sách thấy , lập tức bỏ bàn tính và sổ sách xuống, tới kéo xuống bàn.

Đợi tiểu nhị đóng cửa , Liễu Minh An chờ Chu Dực hỏi , Chu Dực sợ hỏi những điều nên hỏi nên dám hỏi lung tung, đành đợi Liễu Minh An tự mở lời. Cứ thế hai chằm chằm, qua một hồi lâu cũng chẳng gì.

Gà Mái Leo Núi

Cuối cùng vẫn là Liễu Minh An giữ bình tĩnh, còn nhanh chóng trở về, nhỡ Khương Ngưng trở về lúc thì .

Chu , hỏi gì cứ hỏi, , cần cố kỵ. Liễu Minh An Chu Dực thành khẩn .

Lời giúp Chu Dực thêm chút dũng khí, hỏi điều tò mò nhất: Liễu , nhà họ Lâu ? Lâu Liên Dự là ca ca của ?

Liễu Minh An gật đầu, vắn tắt kể sự việc: Phụ ruột của Lâu Thái Sư, vì một vài lý do bỏ nhà và đổi sang họ khác. Xét về huyết thống, nhà họ Lâu, Lâu Liên Dự là đường của , Lâu Thái Sư là đại bá của , Lão Thái Sư là tổ phụ của .

Trời ạ… Chu Dực thể tin nổi Liễu Minh An, vì quá đỗi kinh ngạc mà há hốc miệng như thể nuốt trọn một quả trứng gà.

Liễu Minh An bộ dạng , chút buồn , nhưng vẫn tiếp lời: Chu , những chuyện cũng mới đến kinh thành mới , vài chuyện cũ tiện cho , xin thứ , dù cũng sẽ về Lâu gia, mãi mãi vẫn là Liễu Minh An.

Nói đến đây, Liễu Minh An đưa tay vỗ vai Chu Dực, giống như cách Chu Dực từng với : Chu , chúng trở nên xa cách. Trương ở đây, là bằng hữu duy nhất của ở kinh thành.

Chu Dực cảm động vô cùng, nắm c.h.ặ.t t.a.y Liễu Minh An, trong lòng tràn đầy tình nghĩa : Liễu , chứ, chỉ sợ phận cao quý chơi với , một kẻ buôn bán thôi, thích lắm đấy! Đã , chúng vẫn là cả đời, ở kinh thành che chở cho !

Liễu Minh An rạng rỡ: Được, đa tạ Chu !

Nói xong, Liễu Minh An dặn dò một câu: Chu , chuyện phô trương ngoài, còn xin

Yên tâm, đảm bảo giữ kín như bưng, ngay cả nương cũng hé răng nửa lời! Chu Dực tiếp lời.

Vậy thì đa tạ Chu .

Mọi chuyện rõ, Liễu Minh An dậy cáo từ: Chu , còn việc, về nhà đây.

À?

Chu Dực ngạc nhiên lắm, gấp gáp ?

Chu , cũng đang bận, phiền nhiều nữa, cáo từ.

Liễu Minh An dậy đến cửa, Chu Dực nhớ một chuyện khác, đuổi theo: Liễu , ngôi nhà đó còn ở ? Nếu ở thì sẽ đổi cho một cái khác.

Chu Dực cũng ngốc, Liễu Minh An mấy lòng với Lâu gia.

Liễu Minh An Chu Dực thật lòng nghĩ cho , cảm kích hai : Đa tạ Chu , nơi đó , ở quen , lười đổi lắm, cứ như .

Vậy thì thôi.

Chu Dực nhiều nữa, cùng Liễu Minh An xuống lầu, tiễn ngoài Quân Duyệt khách sạn, xa mới trướng phòng tiếp tục tính sổ.

Liễu Minh An vội vã chạy về nhà, trong lòng tràn đầy mong đợi.

Biết , đẩy cửa , Khương Ngưng trong sân, hỏi : Liễu Minh An, ?

Vừa nghĩ đến cảnh tượng đó, bước chân Liễu Minh An càng nhanh hơn.

Thế nhưng khi thật sự đẩy cửa , trong sân trống rỗng, vẫn như lúc rời , tờ giấy để thư vẫn ở nguyên chỗ cũ, chút đổi.

Liễu Minh An bước chậm , vo tờ giấy thành một nắm, cầm trong tay lặp lặp bóp chặt.

Mới mấy ngày thôi mà, gì nhanh đến thế.

Liễu Minh An tự giễu một tiếng, thở dài, lẩm bẩm .

Thế nhưng…

Một lát , tiếng trầm thấp truyền đến trong tiểu viện tĩnh lặng, gió thổi tan biến.

A Ngưng, thật sự nhớ nàng…

Loading...