Mang Không Gian , Sát Thủ Xuyên Về Trồng Rau Gả Cho Chàng Thư Sinh - Chương 108: Đêm Gặp Đại Lang Cẩu, Bức Vấn Vệ Phương Hùng ---

Cập nhật lúc: 2025-08-31 03:08:57
Lượt xem: 18

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Khương Ngưng hạ dược giờ Dậu một chút, kết quả xảy chút ngoài ý , cuối cùng đến gần giờ Hợi mới khỏi cửa.

Ngày mai chính là Tết Nguyên Tiêu mười lăm, vầng trăng trời tròn vành vạnh, chiếu sáng nhân gian rực rỡ.

Khương Ngưng nhớ chuyện , mặt tràn đầy ý dứt, nàng thích dáng vẻ si mê tràn ngập ánh mắt của Liễu Minh An khi cuối cùng ghé hôn nàng, nàng thích khuôn mặt tuấn tú vì nàng mà hiện thần sắc mê loạn, cùng với những giọt mồ hôi rịn từ trán, và thở gấp gáp khó kìm nén…

Khương Ngưng càng lún càng sâu, chữ tình , quả nhiên là diệu bất khả ngôn.

Đeo mặt nạ che kín mặt, nàng nhẹ nhàng bước khỏi cửa, khi gian thì thẳng đến nhà Vệ Phương Hùng.

Đi nhanh về nhanh, Khương Ngưng tự nhủ, Liễu Minh An nhất định sẽ luôn đợi nàng.

Thuận lợi trèo tường sân nhà Vệ Phương Hùng, Khương Ngưng còn kịp vững, bỗng thấy trong khu rừng đen kịt bên cạnh lóe lên vài đốm sáng xanh kỳ dị.

Đó là gì?

Chỉ một khắc , Khương Ngưng câu trả lời.

Gà Mái Leo Núi

Gâu gâu gâu!

Hai con đại lang cẩu điên cuồng sủa, lao về phía Khương Ngưng, ánh mắt hung dữ, chiếc miệng đen sì nhe những chiếc răng trắng toát, trông như xé nát kẻ mời mà đến .

Ánh mắt Khương Ngưng chợt lạnh, d.a.o găm trong gian nháy mắt gọn trong tay.

Hai con ch.ó đó hẳn là huấn luyện, một con bên trái, một con bên tạo thành thế gọng kìm bay đến, nặng gần một trăm cân, với tốc độ nhanh như , dù là một nam tử trưởng thành thể trạng cường tráng cũng sẽ lực xung kích cực lớn đ.â.m ngã xuống đất.

Khương Ngưng đương cơ lập đoạn, lách sang , nhấc chân đá mạnh một cước đầu con ch.ó bên trái, đồng thời, lưỡi d.a.o găm trong tay nàng cầm ngang, đ.â.m mạnh xuyên cổ con ch.ó còn theo hướng chếch lên .

Phịch!

Ngao!

Tiếng chó va chạm đất truyền đến, cùng với tiếng kêu thảm thiết của con ch.ó còn nối tiếp vang lên.

Khương Ngưng rút d.a.o găm , con ch.ó đ.â.m đất rên rỉ, con ch.ó đá văng vùng vẫy vài giây bò dậy, gâu gâu gâu kêu vang, định lao về phía nàng.

Khương Ngưng định dây dưa thêm với nó, hình khẽ lóe lên chui gian.

Vốn dĩ nàng quen Vệ Phương Hùng, cũng thuộc lối trong đại trạch , theo kế hoạch là từng phòng từng phòng tra xét qua.

sự xuất hiện của hai con ch.ó giúp nàng tiết kiệm công sức.

Hai con đại lang cẩu hẳn là nuôi để trông nhà hộ viện, gây động tĩnh lớn như , nhất định sẽ dẫn .

Quả nhiên ngoài dự liệu, đầy một lát, mấy gia đinh mặc y phục chạy , thấy một con ch.ó thoi thóp đất, con ch.ó còn thì kêu gào tại chỗ. Các gia đinh phát giác điều , lập tức chạy về một hướng khác, miệng hô: Ta gọi lão gia.

Khương Ngưng kiên nhẫn chờ đợi, đầy mấy phút, vài vây quanh một lão già, bước chân vội vã về phía .

Dương mù từng , Vệ Phương Hùng coi như đại ca của , bản Dương mù trông ngoài năm mươi tuổi, thì lão già mặt ngoài dự đoán chính là Vệ Phương Hùng .

Lão gia, hình như đột nhập.

Thấy Vệ Phương Hùng, một gia đinh tiến lên đón, chỉ con ch.ó đang thở hổn hển đất mà .

Gia đinh cầm đèn lồng phía bước lên, ánh nến chiếu chó, thể rõ m.á.u tươi ngừng tuôn từ cổ nó, nhuộm xám bộ lông thành màu sẫm.

Con chó còn vẫn đang kêu gào xung quanh, Vệ Phương Hùng chau chặt mày, chất vấn: Các ngươi thấy ai ?

Vài đều lắc đầu, rằng khi đến đây thấy như .

Trên mặt Vệ Phương Hùng kinh ngạc nghi hoặc thôi, tự cầm đèn lồng, cẩn thận kiểm tra vết m.á.u đất, kết quả phát hiện vết m.á.u chỉ nhỏ giọt ở một chỗ , mày càng chau chặt hơn.

Mấy các ngươi, đêm nay ngủ, hãy canh gác ngoài sân.

Chốc lát , Vệ Phương Hùng thẳng , nghiêm giọng lệnh cho mấy gia đinh, đó một cầm đèn lồng về một hướng nào đó.

Khương Ngưng vội vàng theo bên trong gian.

Hắn đơn độc , còn gì hơn!

Vệ Phương Hùng sân, chui một gian phòng vẻ bỏ hoang lâu.

Khương Ngưng theo sát phía , trong phòng mới phát hiện, bên trong chất đầy những chiếc hòm gỗ.

Vệ Phương Hùng thẳng tới một trong đó, một tiếng tách mở nắp, ánh sáng vàng lấp lánh rực rỡ ánh nến.

Là một bộ kim lũ y!

Khương Ngưng chợt nhớ Dương mù từng , Vệ Phương Hùng và sẽ buôn bán một món đồ minh bạch, bộ kim lũ y là đào lên từ mộ vị quý nhân nào.

tất cả đều còn quan trọng nữa, Khương Ngưng từ trong gian lóe xuất hiện, lưỡi d.a.o găm dính m.á.u chó lập tức kề cổ Vệ Phương Hùng.

Lưỡi d.a.o lạnh lẽo mang theo mùi m.á.u tanh chạm da thịt, đồng tử Vệ Phương Hùng đột nhiên co rút, thể tin nổi đầu xem kẻ đến là ai, nhưng thấy một tiếng cảnh cáo.

Đừng động đậy, nếu bộ kim lũ y sẽ trở thành thọ y của ngươi.

Căn phòng cách sân một khá xa, Vệ Phương Hùng dù la lớn cũng ai thấy, vì thế Khương Ngưng mới chọn theo trong nhà.

Vệ Phương Hùng nuốt nước bọt, dám nhúc nhích dù chỉ một li, giọng run rẩy hỏi phía : Ai sai ngươi đến trộm kim lũ y? Là Vương Bình ? Hắn cho ngươi bao nhiêu tiền, thể cho ngươi gấp đôi, , gấp ba—

Ít nhảm! Khương Ngưng lạnh giọng cắt ngang lời lão già , ai mà thèm mấy thứ đồ của c.h.ế.t chứ, còn là loại rõ lai lịch, thể phơi bày ánh sáng, thật xui xẻo!

Ta hỏi ngươi vài vấn đề, ngươi thành thật trả lời , nếu dám dối thì…

Lời đe dọa của Khương Ngưng còn dứt, Vệ Phương Hùng vội vàng lên tiếng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mang-khong-gian-sat-thu-xuyen-ve-trong-rau-ga-cho-chang-thu-sinh/chuong-108-dem-gap-dai-lang-cau-buc-van-ve-phuong-hung.html.]

Không dám dám! Ngài hỏi gì đáp nấy, bảo đảm nấy, hết giấu!

Ngươi cũng thật điều!

Khương Ngưng khẽ một tiếng, hổ là đại ca của Dương mù, thời thế hơn nhiều.

Nên , nên , ngài cứ hỏi, ngài cứ tự nhiên hỏi… Vệ Phương Hùng run rẩy tiếp tục .

Nếu , Khương Ngưng cũng lãng phí thời gian, liền trực tiếp mở lời: Đầu tháng bảy năm ngoái, Dương mù ở Khúc Thủy Thành đến kinh thành tìm ngươi, ngươi giao cho một nữ nhân đứt tay gãy chân còn nát mặt… dặn dò mang bán, còn đặc biệt dặn giữ cho nữ nhân đó sống, bán thật xa kinh thành, chuyện ngươi hẳn là quên chứ?

Vệ Phương Hùng sững sờ, mãi đến khi Khương Ngưng nhẹ nhàng như mây gió hỏi một câu Ngươi c.h.ế.t ? , mới hồn đáp lời: Không quên quên, vẫn nhớ rõ.

Ngươi nữ nhân đó ?

Không .

Thương tích của nàng là do ngươi gây ư?

Không , khi gặp nàng , nàng là dáng vẻ đó .

Khương Ngưng thầm Quả nhiên là như , chuyện đều giống hệt suy đoán của nàng, Vệ Phương Hùng cũng chỉ là một kẻ buôn mà thôi, cũng phận của Nam Cung Linh.

Vậy ai giao nàng cho ngươi? Khương Ngưng hỏi vấn đề mấu chốt nhất.

Vệ Phương Hùng chần chừ một lát, cuối cùng vẫn : Là Mã quản gia của phủ Thừa tướng.

Mã quản gia của phủ Thừa tướng? Khương Ngưng u u trầm giọng lặp một .

Phải , chính là sai đưa đến một trạch viện vùng ngoại ô kinh thành, giao nữ nhân cho . Nàng lúc nửa sống nửa chết, chỉ còn thoi thóp một thở, bảo mang bán, còn nhất định bán thật xa, nhất là bán đến những làng quê nhỏ, thể để nàng chết…

Ngươi cứ lời như ? Hắn bảo ngươi gì ngươi liền nấy ? Giọng Khương Ngưng lạnh đến đáng sợ.

Ta, , còn cách nào khác, uy h.i.ế.p , nếu theo, sẽ tố cáo tư bán đồ chôn cất cho quan phủ, chuyện ở Đại Lương là ngục giam, cũng là ép buộc bất đắc dĩ…

32. Vệ Phương Hùng đến đây, liên tục thở dài, sớm nên chuyện đơn giản, giờ thì , d.a.o kề cổ , đúng là xui xẻo tám đời, kinh thành nhiều kẻ buôn như , Mã quản gia cứ chọn trúng chứ, ôi trời!

Trạch viện đó ở ? Khương Ngưng hỏi.

Không , thực sự , đều bịt mắt, nhưng khẳng định trong thành, bởi vì xe ngựa hơn hai canh giờ, đoạn đường còn gập ghềnh, thể nào ở trong thành . Vệ Phương Hùng một cách chắc chắn.

Còn tin tức nào khác ?

Còn gì nữa… còn gì nữa…

Vệ Phương Hùng cố gắng hồi tưởng, đúng lúc Khương Ngưng định bỏ cuộc và chuẩn đánh ngất rời , bỗng ay một tiếng: Mã quản gia còn đổ thuốc câm cho nữ nhân , nàng câm, nhưng nữ nhân đó cứ hôn mê mãi, răng nghiến chặt, thể đổ thuốc , liền đưa thuốc cho , bảo mang về đổ. Kết quả là mất thuốc, vốn định tiệm thuốc mua, nhưng thấy nữ nhân đó dù tỉnh cũng một lời nào, thêm nữa đoạn bận rộn, nên quên mất, mãi đến khi giao nàng cho Dương mù mới nhớ chuyện

Đứt tay gãy chân!

Hủy dung!

Đánh câm!

Rồi bán đến nơi xa rời kinh thành!

Khương Ngưng khỏi kinh hãi trong lòng, rốt cuộc là ai hận Nam Cung Linh đến ? Muốn nàng sống bằng chết, thậm chí còn mang tiếng tội danh tư thông với khác mà bỏ trốn.

Những điều khác Khương Ngưng tạm thời , nhưng nàng thể khẳng định, kẻ thù nhất định Mã quản gia!

Một quản gia dù cũng đến mức gan to tày trời mà hành hạ con gái Thừa tướng, cho dù Nam Cung Linh là thứ nữ, cho dù Nam Cung Linh sủng ái đến mấy, thì vẫn là chủ tử của !

Mã quản gia cũng chỉ là một thanh đao mà thôi, kẻ thù thực sự của Khương Ngưng, chính là cầm đao đó!

Chỉ bấy nhiêu thôi, những cái khác thực sự nhớ nữa, ngài xem… Vệ Phương Hùng gượng gạo, chờ đợi xử trí.

Ừm, điều hỏi hỏi xong . Khương Ngưng lơ đãng .

Vệ Phương Hùng nịnh nọt hai tiếng, bàn bạc : Vậy ngài thể dời d.a.o ? Lưỡi d.a.o sắc bén, dễ khác thương…

Vừa , Vệ Phương Hùng thăm dò nâng tay lên, gạt lưỡi d.a.o găm .

Đừng động đậy lung tung, lưỡi d.a.o sắc bén, dễ khác thương…

Lời cảnh cáo thì thầm ngay bên tai, lưỡi d.a.o cổ gần thêm vài phần, Vệ Phương Hùng sợ đến mức vội vàng giơ tay cầu xin tha thứ: Ta động! Không động!

Mã quản gia thể tìm đến ngươi, ngươi hẳn là cũng thể liên lạc với chứ?

Có thể! Hắn thích chơi ngọc, từng bán cho một chiếc ngọc ve, bảo hàng thì thể tìm . Vệ Phương Hùng dám chút do dự nào.

Vậy , ngươi ngày mai— Khương Ngưng dừng một chút, nghĩ đến ngày mai là Tết Nguyên Tiêu, lễ hội đêm thể bỏ lỡ, nên ở bên thích.

Thế là Khương Ngưng đổi lời: Ngươi ngày gọi , bảo giờ Dậu đến phủ ngươi, nán một lúc hãy rời .

Vệ Phương Hùng dường như hiểu ý nghĩa trong lời , nuốt nước bọt ừng ực, lưng toát một tầng mồ hôi lạnh.

Nếu đến, ngươi cứ mà chết, hiểu rõ ?

Hiểu rõ!

Lưỡi d.a.o cổ cuối cùng cũng rời , nhưng Vệ Phương Hùng vẫn dám nhúc nhích, cứng đờ yên tại chỗ.

Nói đến đây, ngược nên tiếng cảm ơn ngươi. Khương Ngưng với giọng tự giễu, may mà Vệ Phương Hùng , nàng dù cũng đánh câm.

Cái gì—

Vệ Phương Hùng hiểu, trong vô thức hỏi một câu, gáy chợt đau nhói, giây tiếp theo, ngất lịm , từ đầu đến cuối đều thấy một mảnh vạt áo của kẻ lưng.

Khương Ngưng đang ngất đất, khom xuống, dùng y phục của Vệ Phương Hùng lau sạch m.á.u d.a.o găm, đó mượn nhờ gian ung dung xuyên qua giữa mấy gia đinh , đến tường, trèo tường rời .

Loading...