Mang Không Gian , Sát Thủ Xuyên Về Trồng Rau Gả Cho Chàng Thư Sinh - Chương 10: Lời lẽ khuyên răn, trò chuyện tâm tình

Cập nhật lúc: 2025-08-31 02:42:48
Lượt xem: 57

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Khương Ngưng mài mực, Liễu Minh An giấy thư:

Hiền Hà Bình đài giám: Tiểu nhận lời mẫu , gửi thư đến , đặc biệt báo cho , xin nhất định trở về nhà ngày mười lăm tháng

Liễu Minh An tiểu khải chữ ruồi vô cùng ngay ngắn và thanh tú. Khương Ngưng chăm chú thưởng thức nét bút lên xuống, chuyển ngoặt trong từng nét chữ của , cảm thấy nét chữ chép thể tập thư pháp.

Tiếc rằng Khương Ngưng còn xem đủ, Liễu Minh An chỉ vài lời việc, đặt bút xuống nhấc giấy thư lên, thổi khô mấy chữ cuối cùng còn ráo mực, đợi chữ khô , gấp giấy hai, bỏ phong thư chuẩn sẵn.

Liễu Minh An cầm bút lên, lên phong thư Phúc Sinh Tửu Lầu Hà Bình Thu, dậy bước ngoài.

Khương Ngưng cũng dậy theo, qua khung cửa sổ cô nương lẽ tên là Hà Y Y . Nàng đang buồn chán dùng chân đá một hòn đá nhỏ mặt đất. Nghe tiếng cửa phòng mở, lập tức ngẩng đầu Liễu Minh An đang tới, đôi mắt dường như đang phát sáng.

Minh An ca! Huynh xong ?

Liễu Minh An đưa thư cho nàng : Cầm lấy .

Hà Y Y vui vẻ nhận lấy, liếc qua nhét trong lòng, đó đưa cái giỏ treo khuỷu tay cho Liễu Minh An : Cảm ơn Minh An ca, đây là mẫu nhờ đưa cho .

Liễu Minh An nhận lấy cái giỏ, bên trong là mấy quả trứng gà tươi mới. Chàng xách giỏ bếp, đặt trứng chỗ trả cái giỏ rỗng cho Hà Y Y, giống như nhiều đây.

Những năm Liễu Minh An giúp nhà nàng thư, mẫu Hà Y Y mỗi đều gửi chút đồ thù lao. Liễu Minh An lúc đầu nghĩ hàng xóm láng giềng, chỉ là việc nhỏ ngại dám nhận, nhưng khiến mẫu nàng tưởng ý đồ gì đó với Hà Y Y nên cố ý tỏ vẻ. Liễu Minh An chuyện thì dở dở , đó cũng từ chối những gì mẫu nàng cho nữa.

Thay cảm ơn nhị thẩm nương. Thường thì Liễu Minh An xong câu ý tiễn khách.

Hà Y Y vẫn cầm giỏ chần chừ tại chỗ, thỉnh thoảng liếc trong nhà, hiển nhiên còn lời .

Liễu Minh An kiên nhẫn đợi, mãi mới nàng lí nhí hỏi: Minh An ca, cô nương , nàng… nàng giờ thế nào ?

Khá . Liễu Minh An đáp.

Vậy nàng thể tự lo liệu , đều là chăm sóc nàng ?

Cũng mời Tam thúc bà giúp đỡ.

Minh An ca, nàng đứt tay chân, bình thường việc đút cơm đút nước, vệ sinh chải rửa những việc chẳng đều do ? Nhà chỉ một chiếc giường, với tư cách của , chắc chắn sẽ ngủ chung với nàng , nhưng ngoài khó tránh khỏi lời tiếng , vài trong thôn khó lắm

Kể lể lan man một hồi, hóa là túy ông chi ý bất tại tửu, Khương Ngưng rõ mồn một từng câu từng chữ. Tình ý trong mắt cô nương nàng cũng thấy rõ ràng, lẽ Hà Y Y cũng mong Liễu Minh An vứt bỏ cái củ khoai nóng bỏng tay .

Gà Mái Leo Núi

Hà Y Y xong, chút bồn chồn lo lắng, nàng những lời vượt quá giới hạn, nhưng nhịn , thế là nàng véo vạt áo chờ đợi phản ứng của Liễu Minh An.

Liễu Minh An vẫn giữ nụ môi, khẳng định cũng phủ định, chỉ : Y Y, nên về nhà , đừng để chậm trễ việc gửi thư.

Liễu Minh An để ý đến lời nàng , tâm trạng Hà Y Y rõ ràng chùng xuống mấy phần, nàng lẩm bẩm một câu Ta là vì cho , nhanh chóng rời khỏi sân.

Khi Liễu Minh An trở về nhà, Khương Ngưng vẫn bên bàn mài mực như , dường như từng dậy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mang-khong-gian-sat-thu-xuyen-ve-trong-rau-ga-cho-chang-thu-sinh/chuong-10-loi-le-khuyen-ran-tro-chuyen-tam-tinh.html.]

Như cũng , tránh để nàng thấy những lời của Hà Y Y, thêm phiền muộn. Liễu Minh An nghĩ .

Trong thôn đưa thư ? Liễu Minh An xuống, liền Khương Ngưng hỏi một câu như .

Có chứ, trong thôn nhiều thanh niên lên trấn việc, gửi thư gửi đồ cho gia đình thì nhờ đưa thư. Người đưa thư cứ năm ngày chạy một chuyến, hôm nay đúng là ngày đến thôn.

Khương Ngưng vốn tò mò hỏi một câu, Liễu Minh An xong nàng mới thấy mô hình thực khá giống với ngành logistics hiện đại. Không xe vận tải, điện thoại liên lạc, chỉ sức vận chuyển, đây là hạn chế của thời đại.

Những ngày xưa trôi qua thật chậm, xe, ngựa, thư từ đều chậm, cả đời chỉ đủ để yêu một .

Bài thơ hiện đại nổi tiếng chợt hiện lên trong tâm trí Khương Ngưng.

Khương Ngưng, thể hỏi nàng vài câu ? Liễu Minh An Khương Ngưng đang trầm tư, bỗng nhiên cất lời hỏi.

Hàng mi dài của Khương Ngưng khẽ chớp như cánh quạ, nàng ngước mắt thẳng Liễu Minh An.

Ngươi hỏi , nàng .

Nàng chữ, đúng ?

. Kiếp , những khi nhiệm vụ, thường ở một trong phòng, sách, xem kịch, luyện thư pháp, hưởng thụ sự yên bình hiếm giữa cuộc đời đầy m.á.u tanh mưa gió.

Liễu Minh An thấy nàng thừa nhận, hỏi tiếp: Nàng thật sự nhớ chuyện cũ ?

Mắt Khương Ngưng khẽ lóe sáng, Liễu Minh An đang nghi ngờ nàng. Mà cũng , lời nàng đầy rẫy sơ hở, chỉ cần động não một chút là hợp lý. Chàng thư sinh tuy tâm thiện, nhưng cũng kẻ ngốc.

Người mất trí nhớ nhớ tên ? Liễu Minh An thấy nàng im lặng , tiếp tục: Vết thương của nàng lành quá kỳ lạ, khí độ nàng cũng phi phàm, khó mà suy nghĩ nhiều.

Khương Ngưng thẳng Liễu Minh An, ánh mắt hề né tránh, hỏi ngược : Ngươi nghĩ ?

Liễu Minh An hiền hòa: Khương Ngưng, đầu tiên gặp nàng ở chợ, nàng chắc chắn bình thường. Vì nhất thời động lòng trắc ẩn, đưa nàng về nhà, hề ý đồ gì với nàng, chỉ là trọn vẹn tấm lòng thiện lương của .

Nói đến đây, Liễu Minh An tự giễu một tiếng: Có lẽ điều thừa thãi, lẽ nàng chẳng cần tấm lòng của

Không , Khương Ngưng đột ngột ngắt lời , trịnh trọng : Đối với , ngươi thật sự ơn cứu mạng.

Liễu Minh An thuận lý thành chương đoán: Vậy nên, bây giờ nàng ở là để báo đáp ân tình của ?

Hắn là một kẻ áo vải, gia đình nghèo rớt mồng tơi, một nữ tử xinh thông tuệ như Khương Ngưng nguyện ý ở nhà , báo ơn là lời giải thích hợp lý nhất mà Liễu Minh An thể nghĩ .

Không hẳn. Khương Ngưng nhàn nhạt mở lời: Ta lừa ngươi, thật sự quên hết chuyện cũ, chỉ nhớ tên Khương Ngưng. Ta là ai, , nhà ở , thương khắp , đem rao bán như hàng hóa, chẳng gì cả. Ngươi là duy nhất quen trong ký ức của , nên bên cạnh ngươi.

Khương Ngưng… Liễu Minh An gọi tên nàng, nhưng nên gì.

Khương Ngưng thật giả, khó mà phân biệt, nhưng thể chắc chắn một điều là mặt thật sự . Thôi , thì cứ ở , chẳng qua là thêm một ăn cơm mà thôi.

Nghĩ thông suốt điểm , Liễu Minh An nở nụ nhẹ nhõm, với Khương Ngưng: Vậy nàng cứ ở .

Loading...