Mang Không Gian: Nuôi Tiểu Phu Quân Thành Tài Tử. - Chương 91: Gia yến.

Cập nhật lúc: 2025-10-06 08:12:45
Lượt xem: 10

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Trong đầu La Tuệ Tuệ một mảnh hỗn loạn, nàng lật khắp nguyên tác, cũng tìm ghi chép nào liên quan đến việc Đô Vân Gián kết hôn con khi thành danh.

 

Có lẽ cuộc hôn sự sẽ thành cũng chừng, dù cũng chỉ đang trong giai đoạn thương nghị, chứ thành, nàng hà tất lo lắng viển vông như , một đau buồn.

 

Mặc dù , nhưng nàng vẫn chút thất vọng, thu phong thư Mạc Cảnh Ngữ đặt bàn, khẽ thở dài một tiếng, cố vẻ nhẹ nhõm : “Đa tạ A .”

 

Dưới sự thúc giục và mời gọi hết đến khác của Đô Vân Thịnh và Đô Ngự Sử, Đô Vân Gián cuối cùng cũng đến Ngự Sử phủ dự tiệc.

 

Lúc Đô Vân Gián đến Ngự Sử phủ, quản gia đợi sẵn ở cửa, khi đến hoa sảnh, cả nhà Đô Ngự Sử chờ đợi từ lâu vội vàng dậy nghênh đón.

 

Đô Ngự Sử đối với sự trở về của nhi tử niềm vui mừng, sự bất ngờ, càng nhiều hơn là sự hổ thẹn và thiếu sót.

 

Năm xưa khi y và phu nhân mất tích, bản phái tìm kiếm lâu, kết quả nhiều năm thu hoạch gì, hai bặt vô âm tín, thời gian trôi qua, bản y cũng từ bỏ hy vọng, ngờ một ngày y về.

 

“Hoài Quang đến.”

 

Đô Vân Thịnh gọi một tiếng A , vô cùng vui mừng, dậy đến bên cạnh Đô Vân Gián, “Huynh đến , phụ mẫu đều đợi lâu.”

 

Đào thị trông thấy dung mạo Đô Vân Gián đến bảy phần giống với Lưu thị, tim nàng chợt co rút , ánh mắt thoáng qua vẻ chán ghét và đố kỵ, nhưng hơn cả là hận ý và sợ hãi. Nàng vội vàng thu liễm tâm tư, vẻ mừng rỡ xen lẫn kinh ngạc.

 

“Đây chắc là Gián nhi nhỉ, lớn thế , bao năm nay ở ngoài chắc chịu ít khổ sở.”

 

“Lão gia, quả là trời xanh phù hộ!” Đào thị vành mắt đỏ hoe, vội vàng kéo khăn lau lau .

 

Đô Vân Gián hành lễ với Đô Ngự Sử, ánh mắt Đào thị vẫn bình lặng như tờ. Kiếp , phụ nhân lăng trì, nấu thành thịt băm, bày cho cả tộc họ Đô dùng bữa cơm cuối cùng.

 

Nay gặp , hận ý trong lòng vẫn khó mà nguôi ngoai.

 

Hắn vĩnh viễn thể quên vẻ hả hê và điên cuồng lộ liễu của phụ nhân khi đẩy và mẫu xuống xe ngựa, và cũng mãi ghi nhớ cảnh tượng bi t.h.ả.m của mẫu .

 

“Vị chắc hẳn là Đô phu nhân?”

 

Đô Ngự Sử thấy khách sáo như , trong lòng vốn vui, câu hỏi của , mặt thoáng qua vẻ tự nhiên.

 

“Đây… đây là kế mẫu của con, đây là Đào di nương, chắc giờ con còn nhớ.”

 

Đào thị vốn là thất sủng ái , từ khi con Đô Vân Gián mất tích gặp nạn, Đào thị luôn ân cần bầu bạn bên cạnh , vả nàng xuất cũng thấp, ba năm nâng nàng kế thất phu nhân.

 

Dung mạo Đô Vân Gián đổi, đàn bà dù hóa thành tro cũng thể nhận sai.

 

Hắn mỉm nhạt, vẻ mặt bình thản, khom hành lễ với Đào thị, “Phu nhân.”

 

Đào thị mặt lộ rõ vẻ đắc ý, liên tục ứng tiếng, mời mấy chỗ , gia nhân nhanh chóng bày một bàn tiệc thịnh soạn.

 

“Gián nhi năm đó mà tránh nhiều nạn dân như , lão gia tìm kiếm lâu, cũng về tìm chúng ?”

 

Đào thị vẻ mặt bi thương, ánh mắt chăm chú Đô Vân Gián, như dò xét điều gì mặt .

 

Năm đó nàng đẩy hai xuống xe ngựa, tận mắt thấy hai nạn dân tranh giành kéo , nhiều như , hai thể nào sống sót, tên tạp chủng gặp chuyện gì bất ngờ ?

 

Đô Vân Gián thần sắc thong dong, ngước mắt hờ hững : “Không giấu phu nhân, nhớ chuyện .”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mang-khong-gian-nuoi-tieu-phu-quan-thanh-tai-tu/chuong-91-gia-yen.html.]

Đào thị cố vẻ kinh ngạc, “Chuyện con , chúng tìm thế nào cũng tìm con và tỷ tỷ?”

 

Ai cũng Đô Vân Gián mất trí nhớ, nàng cần tự xác nhận mới thể an tâm.

 

Nghe nàng nhắc đến mẫu , đôi mắt Đô Vân Gián sâu thêm một tầng, món thịt kho tàu đỏ tươi bàn, trong đầu là cảnh tượng mẫu nạn dân chia ăn thịt.

 

Hắn dùng đầu lưỡi đẩy răng hàm, dung mạo đổi, bình tĩnh lắc đầu : “Chuyện thế nào, nhớ, khi tỉnh táo, ở nha hành.”

 

Đô Ngự Sử chau mày khẽ nhíu, lông mày nhíu chặt, ánh mắt đầy xót xa, mang theo vài phần tiếc nuối, “Nha hành?”

 

Con trai của Đô Ngự Sử đường đường là một Ngự Sử, bán nha hành, dám tưởng tượng, những năm , đứa bé rốt cuộc chịu bao nhiêu khổ cực, thể lớn lên như thế , thật may mắn bao!

 

Đô Vân Gián khẽ nhướng cằm, mỉm nhạt, “May nhờ nương tử tâm thiện cứu giúp, Hoài Quang mới đến mức sa sút, những năm , sống an nhàn tự tại.”

 

Những năm , là những ngày tháng an nhàn tự tại nhất trong hai kiếp của , cũng là những ngày tham luyến nhất.

 

Còn những kẻ mắt, kiếp thể nhổ tận gốc, đưa lên đoạn đầu đài, kiếp cũng .

 

Vả giờ nàng ở đây, căn bản cần kiêng dè gì.

 

Đào thị thu mắt, trong lòng âm thầm thở phào một , hỏi: “Vậy con còn nhớ nương con ?”

Hạt Dẻ Nhỏ

 

Tay Đô Vân Gián khẽ dừng, nhẹ nhàng liếc Đào thị đang cố vẻ thoải mái, mặt đầy vẻ quan tâm, một lát , mới chậm rãi mở miệng đáp: “Không nhớ.”

 

Đào thị , trái tim căng thẳng tức thì thả lỏng, bi thương sầu não về phía Đô Ngự Sử, đôi mắt lập tức đỏ hoe, đọng nước, “Đáng thương cho tỷ tỷ đến nay vẫn tin tức.”

 

Đô Ngự Sử cũng hiếm khi đỏ mắt, thở dài thật sâu, “Là , chăm sóc cho mẫu tử họ.”

 

Đô Vân Thịnh thấy , vội : “Phụ , mẫu , a khó khăn lắm mới đến, đừng những chuyện thương tâm nữa.”

 

phu thê hai vội vàng lau nước mắt, liên tục gật đầu đáp , Đô Vân Gián một nhà diễn kịch, ánh mắt chút gợn sóng, thậm chí còn thoáng hiện vài phần ý .

 

Kiếp , cũng từng mong đợi, từng phẫn nộ, từng thất vọng, từng hận, kiếp đối với họ còn cảm xúc, cho dù họ trời đất, cũng chỉ là thêm trò mà thôi.

 

Sau đó, Đô Ngự Sử hỏi vài câu, Đô Vân Gián cũng đều kiên nhẫn từng câu trả lời, Đô Ngự Sử lang nhi mặt, trong lòng vô cùng an ủi.

 

, biểu tự của con, là vị sư trưởng nào đặt cho?”

 

Đô Vân Gián đặt đũa xuống, ánh mắt ngập tràn ý chân thành, giữa lông mày và khóe mắt thêm vài phần dịu dàng, lắc đầu giải thích: “Hai chữ Hoài Quang, là do nương tử của đặt, nàng hy vọng ở nơi nào, cũng luôn tâm hoài ánh sáng.”

 

Khi Đô Vân Gián lời , khóe mắt, lông mày đều là ý , ngay cả vẻ xa cách cao quý cũng tiêu tan vài phần.

 

Đôi lông mày vốn ôn hòa mang theo ý của Đô Ngự Sử khi câu dần dần lạnh , tán thành : “Hồ đồ, một phụ nhân, nàng thể đặt tên tự cho con?”

 

Một phụ nhân, là một cô thôn nữ, rằng, biểu tự đều do cha nương trưởng bối, hoặc đức cao vọng trọng đặt cho.

 

Hai chữ Hoài Quang tuy ý nghĩa , nhưng chung quy là do nữ tử đặt, trong lòng vô cùng vui.

 

Đô Vân Gián ánh mắt lạnh , giọng khẽ căng thẳng, “Sao thể?”

 

Hắn cho phép bất cứ ai ý kiến với La Tuệ Tuệ.

 

 

 

Loading...