Mang Không Gian: Nuôi Tiểu Phu Quân Thành Tài Tử. - Chương 9: Tự Hứng Lấy Hậu Quả.
Cập nhật lúc: 2025-10-05 16:30:00
Lượt xem: 44
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Đi thì , còn sợ các ngươi ? Chỉ sợ trộm gà thành mất gạo.” La Tuệ Tuệ những hàng xóm tin kéo đến ngoài sân, ánh mắt dừng cô gái mặc chiếc váy lụa hoa màu hồng trong đám đông.
Cô nương đó chính là La Minh Lan, nữ nhi của Đồng Lạp Mai. La Minh Lan chạm ánh mắt của La Tuệ Tuệ, sợ hãi vội vàng rụt mắt , c.ắ.n răng, xoay bỏ chạy.
Đô Vân Gián cũng thấy , bất động thanh sắc liếc La Tuệ Tuệ. Theo những gì , nhà họ La đều chữ, ngay cả trong bộ thôn La Gia cũng chỉ vài chữ, huống hồ nữ tử , từ bao giờ thể ăn đầy câu chữ như .
Đô Vân Gián cúi mắt, che giấu ý tứ sâu xa trong đáy mắt. Xem phỏng đoán của lý, ngày khác nhất định thử nàng một phen.
La Minh Lan chạy một mạch về nhà, về đến nơi thì thấy trưởng vô tích sự của đang lén lút ăn trộm tóp mỡ trong bếp. Lúc nàng cũng chẳng còn tâm trạng để tranh giành gì nữa, thở hổn hển hỏi: “cha nương ?”
La Minh Châu lau miệng, thấy La Minh Lan chạy mặt đỏ bừng, thở dốc như trâu, hỏi: “Cha đồng , đang ngủ ở chính sảnh, chuyện gì ?”
La Minh Lan nghỉ một , thèm để ý đến , thẳng chính sảnh. La Minh Châu vội vàng kéo nàng : “Muội của , đừng mách nhé, chỉ nếm một đũa thôi.”
La Minh Lan vội giật tay kéo đến đau điếng, tức giận : “Để ngươi c.h.ế.t no , đồ ngốc! Trương Đồ đến gây sự , giờ chắc sắp đến nhà chúng đó!”
Động tác l.i.ế.m khóe miệng của La Minh Châu dừng , nghi ngờ hỏi theo bóng lưng La Minh Lan: “Không tìm La Tuệ Tuệ, đến nhà chúng gì?”
La Minh Lan xông nhà, thì thấy Đồng Lạp Mai đang lơ mơ tỉnh dậy, trong miệng lẩm bẩm oán trách: “Hai bọn bây cãi vã cái gì mà ồn ào thế, cho ngủ yên ?”
La Minh Lan đầu sân, vội vàng : “ Nương, nãy con thấy Trương Đồ tìm La Tuệ Tuệ gây sự , giờ chắc sắp qua đây , bây giờ?”
La Minh Lan vô cùng lo lắng. Nương và trưởng nàng chiếm đoạt sính lễ mà Trương Đồ định cưới La Tuệ Tuệ. Giờ Trương Đồ đến, những thứ đó chắc chắn sẽ đòi . Điều đáng sợ hơn là chúng họ ăn hết , nếu chỉ đền tiền thì , lỡ Trương Đồ yêu cầu gì khác…
Nghĩ đến đây, La Minh Lan rùng , trong lòng chỉ mong Trương Đồ là một kẻ ham tiền.
Đồng Lạp Mai dọa cho tỉnh cả ngủ, ba chân bốn cẳng từ giường bước xuống, giày hỏi: “Ngươi rõ , thật sự là tên Trương Đồ Phu đó ?”
La Minh Lan gật đầu lia lịa: “ , con lầm , trong thôn đều kéo xem náo nhiệt , giờ , giờ chắc sắp đến nhà chúng !”
Lời dứt, thấy bên ngoài một trận ồn ào náo động. Hai con , vội vàng khỏi nhà, ngẩng đầu thấy La Tuệ Tuệ dẫn theo nam nhân nàng mua về, Trương Đồ bên cạnh, phía là nhiều đến xem trò vui.
Không đợi Đồng Lạp Mai mở miệng, La Minh Châu một bên xỉa răng, nhướng cằm chỉ Đô Vân Gián bên cạnh, khiêu khích : “Ôi chao, đây La Tuệ Tuệ ? Sao, mang theo nam nhân đến nhà nhận họ ?”
La Tuệ Tuệ lạnh lùng liếc một cái, lười đôi co. Tên La Minh Châu chính là công tử bột La Gia Tài và Đồng Lạp Mai chiều hư, đích thị là một tên lưu manh côn đồ, suốt ngày theo mấy tên du côn ở làng bên, ngày thì đá gà chọi chó, chẳng gì hồn.
Trương Đồ nửa ôm cánh tay, hình như ngọn núi nhỏ thẳng một cái, vẻ mặt hung ác khiến đám đông nhất thời im lặng. Giọng Trương Đồ sang sảng, đôi mắt xếch trợn tròn: “Đồng Lạp Mai, ngươi , ngươi cất sính lễ gửi gắm cho ngươi ?”
“Những thứ đó tuy chẳng đáng giá bao nhiêu tiền, nhưng đó cũng là tiền mồ hôi nước mắt do Trương Đồ từng chút một kiếm !” Trương Đồ liếc xéo La Tuệ Tuệ một cái, tiếp: “Cho dù ngươi cái con nha đầu phiến tử chiếm đoạt đồ của , hôm nay đều ói hết. Nếu ói …”
Trương Đồ hứng thú La Minh Lan đang trốn Đồng Lạp Mai, ý đồ cũng rõ.
La Minh Lan sớm vẻ mặt hung ác của Trương Đồ dọa sợ mà trốn lưng Đồng Lạp Mai. Nghe thấy lời , nước mắt nàng rưng rưng trong hốc mắt, trong lòng khỏi oán hận Đồng Lạp Mai và La Minh Châu. Nàng thầm nghĩ, nếu hôm nay gả cho loại như Trương Đồ , nàng thà nhảy sông tự vẫn!
Đồng Lạp Mai cũng dọa cho giật , vội vàng xòa : “Huynh Trương Đồ gì từ từ , từ từ .”
Đồng Lạp Mai nuốt nước bọt, trong lòng tính toán một hồi. Tên Trương Đồ là kẻ khó dây bậc nhất trong mười dặm tám làng. Những thứ đó nàng lúc đầu mỡ heo che mắt, lén lút giữ . Vốn nghĩ thời gian lâu , Trương Đồ lẽ sẽ quên mất, nào ngờ tìm đến tận cửa.
“Đồ vẫn còn ở đây cả, chẳng qua những ngày bận việc đồng áng, còn kịp mang đến cho ngươi thôi. Hơn nữa, là thế nào, ngươi còn !” Đồng Lạp Mai nở nụ cứng nhắc, thầm nghĩ mau chóng tiễn cái vị sát thần .
Trương Đồ thu hồi ánh mắt từ La Minh Lan, tròng mắt đảo một vòng, trong lòng bắt đầu những toan tính nhỏ, ngoài mặt vẫn bất động thanh sắc: “Nói như thì đồ vẫn ở nhà ngươi ?”
Hắn đầu La Minh Châu đang lêu lổng một bên, tiếp tục hỏi: “Vậy tại lang nhi ngươi La Tuệ Tuệ chiếm đoạt đồ của , cả ngày cùng cái tên tiểu bạch kiểm ăn sung mặc sướng?”
, Trương Đồ vốn định để chút đồ đó cho Đồng Lạp Mai, để nàng tìm một khác. Không ngờ mấy ngày gặp lang nhi nàng , La Tuệ Tuệ lấy đồ của để nuôi tiểu bạch kiểm. Chuyện thể nhịn , thế là hôm nay đến đòi đồ, ngờ nông nỗi . Tuy nhiên, cũng lỗ!
Đồng Lạp Mai xong, trong lòng hận chết, nàng sinh một thứ ngu xuẩn như !
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mang-khong-gian-nuoi-tieu-phu-quan-thanh-tai-tu/chuong-9-tu-hung-lay-hau-qua.html.]
“Chuyện …”
Hạt Dẻ Nhỏ
lúc , thôn trưởng và tộc trưởng cũng tiếng mà đến. Tộc trưởng tay cầm tẩu thuốc, mấy đang đối đầu, đau đầu một trận. Thôn trưởng từ xa la lớn hỏi: “Có chuyện gì ?”
La Tuệ Tuệ giọng điệu rõ ràng, nhanh chậm kể bộ sự việc, cuối cùng hỏi La Minh Châu: “Không ngươi dựa mà dám chắc nương ngươi đưa đồ cho nhà ? Những thứ đó ở nhà ngươi , lẽ nào ngươi ?”
La Minh Châu đông tây, nghển cổ cãi : “Ngươi nhận sính lễ của nhà họ Trương, xe đồ mấy ngày ngươi kéo về từ ? Cái dối, nhiều thấy mà?”
Mọi , cũng đều tò mò. Ai cũng , nhà La Tuệ Tuệ nghèo rớt mồng tơi, đừng là xe đồ đó, ngay cả tiền mua bã cám cũng !
“Những thứ đó, đều là nương tử vất vả kiếm .” Đô Vân Gián ngẩng đầu khẽ ho hai tiếng, tiếp tục : “Hôm đó nương tử lên núi hái rau rừng, đào một cây thảo dược, mang đến phủ thành bán, kiếm chút bạc để phụ giúp gia đình. Chư vị nếu tin, thể cùng đến y quán ở phủ thành đối chất một hai.”
La Tuệ Tuệ tiếp lời: “Nhà nghèo, nhưng La Tuệ Tuệ tuyệt đối sẽ dùng những đồng tiền bất chính. Còn về tiền của , đó đều là những đồng tiền kiếm một cách trong sạch.”
La Minh Châu phục, lẩm bẩm: “Chẳng qua là gặp may ch.ó ngáp ruồi thôi, gì mà khoe khoang.”
“Cho dù là ch.ó ngáp ruồi thì cũng ngáp trúng , dù cũng hơn hẳn một , bình thường quen thói trộm gà bắt chó, cái gì cũng chiếm đoạt.” La Tuệ Tuệ lạnh một tiếng, đầu Đô Vân Gián đến vui mắt: “Phu quân của quả thật là phúc tinh của nhà , mới bước cửa ngày hôm , ngày hôm gặp vận may lớn như .”
La Minh Châu còn gì đó, nhưng lời của thôn trưởng cắt ngang, thôn trưởng sang Đồng Lạp Mai : “Đã là hiểu lầm, rõ là , tránh mất hòa khí mấy nhà. Vậy bây giờ ngươi mau mang đồ đến trả cho .”
Đồng Lạp Mai nhất thời khó xử vô cùng. Nhiều thứ bụng họ , lấy mà trả.
Tộc trưởng tính cách của Đồng Lạp Mai, dáng vẻ của nàng là đồ đạc e rằng cả nhà phá hoại gần hết. Ông cất lời hỏi Trương Đồ: “Nếu thứ gì hỏng hóc, cứ theo giá thị trường mà bồi thường là , ngươi thấy ?”
Trương Đồ mặt đanh , trong lòng tính toán một hồi. Dù thế nào nữa, cũng thiệt. Hắn gật đầu : “Tự nhiên, nếu tiền, hai nhà chúng thông gia cũng là thể.”
La Minh Lan xong, sắc mặt lập tức tái mét, suýt nữa ngất xỉu, c.ắ.n chặt môi Đồng Lạp Mai. Đồng Lạp Mai cũng trắng bệch mặt: “Sao thể , Minh Lan định , những thứ thiếu, chúng tự nhiên sẽ bù đủ.”
Trương Đồ liếc La Minh Lan đang run rẩy, sang La Minh Châu bên cạnh, mắt sáng lên, gật đầu : “Được.”
Cuối cùng, Đồng Lạp Mai trả những thứ còn sót cho Trương Đồ, bù thêm năm lượng bạc mới giải quyết xong chuyện.
Năm lượng bạc, đủ cho nhà nông ở đây tiết kiệm chi tiêu sống hơn nửa năm. Đồng Lạp Mai một ngày bồi thường nhiều đến , ngày hôm liền Đồng Lạp Mai bệnh. Trong thôn đồn rằng La Gia Tài tối hôm đó tuyên bố bỏ Đồng Lạp Mai, cả nhà họ cãi vã suốt nửa đêm.
La Tuệ Tuệ những chuyện là mấy ngày . Nàng cầm một bó mía tay, Lương Mai Hoa lải nhải kể, nàng chỉ mỉm cho qua.
Kết quả như , chẳng qua là họ tự gieo tự gặt, tự chuốc lấy quả báo mà thôi.
La Tuệ Tuệ ôm bó mía về nhà, La Thập Nguyệt thấy vội vàng chạy lên giúp: “tỷ tỷ, tỷ nhiều mía như gì?”
“A tỷ tự việc dùng, ngươi nhóm lửa trong bếp .” La Tuệ Tuệ dặn dò nhóm lửa, còn xuống bắt đầu lột vỏ mía.
Mấy ngày nay La Tuệ Tuệ nghiên cứu nhiều thứ, phát hiện ở đây đều trồng mía. Nàng định một ít hồng đường để bán. Trong gian cách hồng đường, nàng định thử .
Bận rộn cả buổi sáng, La Tuệ Tuệ mới nấu xong mật mía, để sang một bên cho đông . La Thập Nguyệt ngửi thấy mùi thơm bước : “A tỷ, tỷ đang nấu gì , thơm ngọt quá?”
La Tuệ Tuệ đưa cho một khối hồng đường đông : “Đường do Tỷ tỷ nấu đó, thử xem.”
La Thập Nguyệt nhận lấy l.i.ế.m một ngụm, mắt sáng rưng rưng, khen ngợi: “Ngọt quá.”
“Cái ăn nhiều, cẩn thận hỏng răng.” La Tuệ Tuệ đưa t.h.u.ố.c của Đô Vân Gián cho , bảo mang cho Đô Vân Gián, nhớ đến dáng vẻ uống thuốc, tiện tay đưa thêm một khối đường: “Khối cho tỷ phu của .”
Đô Vân Gián uống xong thuốc, bỏ khối đường La Thập Nguyệt đưa miệng, vị đắng trong miệng lập tức vị ngọt chiếm lĩnh. Lông mày nhíu chặt của Đô Vân Gián giãn , hỏi: “Đệ , khối đường là do tỷ tỷ ?”
La Thập Nguyệt nuốt nước ngọt trong miệng xuống, tự hào khen ngợi: “ , chính là Tỷ tỷ đó, thế nào, Tỷ tỷ giỏi giang lắm ?”
Đường trong miệng Đô Vân Gián ngọt đến mức ngấy, nhưng vẫn nể mặt gật đầu : “Nương tử quả nhiên bản lĩnh!”