Mang Không Gian: Nuôi Tiểu Phu Quân Thành Tài Tử. - Chương 57

Cập nhật lúc: 2025-10-06 00:41:04
Lượt xem: 22

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Ngày hôm đó thời tiết âm u, nàng sợ lạnh, khi đông cơ bản khỏi cửa, cả ngày cùng Yên Chi và các nàng khác quây quần trong bếp đồ ăn hoặc thêu thùa. Nhìn nàng vẻ, chắc là xa.

 

Nàng mặc chiếc áo khoác cổ lông màu xanh lam, y phục và tóc còn vương tuyết tan. Viền cổ áo lông xù bao quanh, nổi bật vẻ càng thêm nhỏ nhắn, xinh xắn của nàng, so với bình thường thêm vài phần duyên dáng đáng yêu. Trong mắt lóe lên một tia kinh ngạc, căng thẳng nuốt nước bọt một cái, “Nàng ở đây?”

 

La Tuệ Tuệ ngượng ngùng xua tay, Đô Vân Gián nhanh chóng chắn giữa nàng và cô nương , lẽ nào là sợ nàng hại cô nương ?

 

La Tuệ Tuệ trong lòng chút vui, “tiểu bạch thái” nuôi dưỡng gần hai năm, nhanh khuỷu tay hướng ngoài , bỗng nhiên chút khó chịu thì đây?

 

“Ha ha, xin thứ , cố ý. Ta nãy thấy các ngươi lên đây, tưởng là các ngươi trốn học, ngờ phu tử cũng ở đây, thì yên tâm !”

 

La Tuệ Tuệ thấy Khúc phu tử phía , trong lòng hiểu rõ, chắc hẳn cô nương che chở phía chính là Khúc Tương Quân . Nhìn dáng vẻ sốt ruột như , hẳn là thích cô nương đến điên cuồng. Nhìn thiếu niên dáng vẻ ngọc lập, tựa trúc biếc mặt, nàng khỏi cảm thán, sự yêu thích của thiếu niên, trong sạch thuần khiết, sợ hãi, nàng ngưỡng mộ quá.

 

Cảnh tượng , thật khiến lòng khỏi trầm trồ.

 

Xem thế , đoán chừng gặp phụ mẫu, nghĩ bụng chắc bao lâu nữa sẽ bàn chuyện hôn nhân đại sự. Xem nàng cũng nên chuẩn thoái vị nhường hiền .

 

“Đã còn sớm, các ngươi cứ tiếp tục trò chuyện, sẽ quấy rầy nữa.” Đè nén chút mất mát trong lòng, La Tuệ Tuệ xoay rời .

 

“Nương tử!” Đô Vân Gián khẽ gọi một tiếng, kịp đợi hồi đáp của La Tuệ Tuệ, chỉ thấy nàng bước nhanh ‘đăng đăng đăng’ xuống lầu. Trong lòng vốn căng thẳng bối rối, giờ dâng lên một cảm giác bất an nồng đậm.

 

Khúc Tương Quân sớm vì cảnh tượng còn chút ý rơi lệ nào, cuối cùng thấy tiếng “nương tử” của Đô Vân Gián, kinh ngạc đến mức nàng chợt trợn tròn mắt. Chàng nãy gọi nữ nhân là gì?

 

Nương tử?!

 

Những giọt nước mắt vốn đè nén nữa dâng lên khóe mắt, nàng ngây , hy vọng thể giải thích tình hình hiện tại. Chàng thực sự thành hôn ?

 

Đô Vân Gián thấy La Tuệ Tuệ chạy xa, cáo từ Khúc phu tử rời . Khúc Tương Quân đợi một lời nào, chỉ trơ mắt biến mất. Khúc phu tử nữ nhi nhà , bất đắc dĩ lắc đầu, “Tương nhi, vài , vài việc nên cưỡng cầu.”

 

Ông , Đô Vân Gián tâm tính kiên cường, thà gãy chứ chịu cong, mà nữ nhi ông thể nắm giữ. Vả thê thất, tuyệt đối xứng với Tương nhi.

 

Đô Vân Gián lao ngoài, con phố vắng vẻ hiu quạnh còn bóng dáng La Tuệ Tuệ, chỉ còn gió lạnh gào thét cuốn những bông tuyết cô độc bay rơi.

 

La Tuệ Tuệ từ đó , liền giục lão Trình vội vàng đ.á.n.h xe về nhà. Tuyết rơi lả tả càng lúc càng lớn, giữa đất trời một màu trắng xóa, từ xa, chút chói mắt.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mang-khong-gian-nuoi-tieu-phu-quan-thanh-tai-tu/chuong-57.html.]

La Tuệ Tuệ thu ánh mắt cay xè. Yên Chi giúp lau dọn tuyết , “Phu nhân, trời thế , e là sẽ rơi lâu lắm. Công tử và tiểu công tử về, cần phái đón ?”

 

La Tuệ Tuệ lấy khăn lau những giọt nước tan chảy mặt, nghĩ một lát : “Bảo lão Trình thư viện đón Thập Nguyệt, tướng công lát nữa sẽ tự về, cần bận tâm.”

 

Yên Chi gật đầu ngoài truyền lời. La Tuệ Tuệ đặt bàn tay lạnh buốt lên lò sưởi tay, cảm nhận cảm giác tê dại ngứa ngáy kỳ lạ từ đầu ngón tay, tâm trí trống rỗng.

 

Trong sân truyền đến tiếng của Yên Chi. La Tuệ Tuệ qua khe cửa sổ, Đô Vân Gián đang về phía . Chàng che ô giấy dầu, bước chân vội vã.

 

Sau thời gian dài chung sống, La Tuệ Tuệ bỏ qua nhiều điều. Đô Vân Gián giờ đây vươn dài, trưởng thành thành dáng vẻ của lớn. Mày mắt sâu thẳm, sống mũi cao thẳng, cốt cách thanh tuấn, hình thẳng tắp, là dáng vẻ quân tử nhã nhặn mà nhiều cô gái khuê các đều yêu thích. Chàng còn bóng dáng gầy gò ốm yếu ngày . Nay che ô, dáng vẻ dạo bước trong tuyết càng thêm thu hút ánh . Chàng vốn khí chất thanh quý ôn nhuận, gió tuyết nền, càng thêm hiển lộ dáng vẻ và khí độ.

 

Đô Vân Gián vội vàng thu ô, cởi chiếc áo choàng dính tuyết xuống, liền thấy La Tuệ Tuệ chút ngây , ánh mắt lơ đãng. Chàng xoa xoa những ngón tay gần như lạnh cóng tê dại, trong đầu sắp xếp lời lẽ.

 

Kiếp kiếp đầu tiên giải thích với nàng, sợ sai điều gì. Trước đây khi ở trong quân doanh, những thành hôn luôn nữ tử ghen tuông là khó dỗ nhất, còn lẽ , chỗ nào cũng thể tìm sai. Có nhiều từng lấy nương tử nhà ví dụ. Chàng khi đó , chỉ thấy vô lý, thể hiểu nổi, giờ đây chút hiểu những đó .

 

Nàng còn ầm ĩ, chất vấn, cảm thấy lòng như lửa đốt, cho .

 

Đô Vân Gián trở về một luồng lạnh, liền bước tới. Thấy nàng vẫn ngẩn ngơ , trong lòng càng thêm bất an, “Nương tử?”

 

La Tuệ Tuệ hồn kịp trả lời, chỉ cảm thấy đầu ngón tay vốn tê dại ngứa ngáy đau đớn giờ nóng rát như lửa đốt. Nàng hít một , vội vàng rời tay khỏi lò sưởi, đầu ngón tay bỏng đỏ một mảng lớn.

 

Đô Vân Gián kéo tay nàng qua, mấy đầu ngón tay trắng nõn giờ đỏ bừng, “Sao bất cẩn thế , để xem.”

 

Nhìn Đô Vân Gián cúi đầu, cụp mắt chăm chú quan sát đầu ngón tay nàng. Bàn tay rộng lớn lạnh buốt của nam tử đỡ lấy bàn tay trắng nõn nhỏ nhắn của nữ tử. Những ngón tay thon dài khớp xương rõ ràng, xoa bóp đầu ngón tay đỏ ửng nóng bỏng của nàng. Trong lòng La Tuệ Tuệ chợt vang lên một nhịp đập, nàng vội vàng thu ánh mắt, đè nén cảm giác kỳ lạ vô cớ trỗi dậy trong lòng.

 

“Không , việc gì.” Ngón tay lạnh buốt của Đô Vân Gián nhẹ nhàng xoa nhẹ đầu ngón tay sưng đỏ của nàng, cảm giác nóng rát đau đớn lập tức giảm nhiều. La Tuệ Tuệ vội vàng giải thích chuyện , “Chàng bận xong , hôm nay xin thứ nhé, thật sự cố ý. Ta thấy lúc đó còn sớm, tưởng là trốn học chơi, mới theo, thật sự cố ý.”

 

Đô Vân Gián lấy khăn ướt, đắp lên tay nàng, gật đầu, chần chừ một lát : “Ta , trốn học, là Khúc phu tử tìm ngoài, thể từ chối nên mới , ngờ Khúc tiểu thư cũng ở đó.”

 

Đô Vân Gián lặng lẽ quan sát sắc mặt La Tuệ Tuệ, thấy mặt nàng biến động lớn, đoán tâm tư của nàng, sợ nàng suy nghĩ lung tung, tiếp lời : “Ta và nàng quan hệ gì.”

 

La Tuệ Tuệ lông mày khẽ động, chút nghi hoặc. Phần nàng thể hiểu, nhưng vì thêm câu đó cuối, là sợ nàng rõ, ngấm ngầm nhắc nhở nàng?

 

La Tuệ Tuệ nghĩ một lát, nàng chút hiểu tâm lý của Đô Vân Gián . Hiện tại thanh liêm tiền, nguồn thu nhập, ăn mặc chi tiêu đều do nàng lo liệu, còn dựa nàng để yên tâm sách. Nghĩ bụng chắc là dám lỡ dở giai nhân. Sự kiêu ngạo và cố chấp của tuổi trẻ, chút bảo thủ, cố chấp, tự gây dựng sự nghiệp, để cô nương yêu thương coi thường. Vả Đô Vân Gián vốn tính tình Trầm Lan g, nhưng chủ kiến, nghĩ bụng khi thời cơ đến cần nàng , tự nhiên cũng sẽ đề cập.

 

Hạt Dẻ Nhỏ

Loading...