Mang Không Gian: Nuôi Tiểu Phu Quân Thành Tài Tử. - Chương 41: Tái kiến Trương Đồ.
Cập nhật lúc: 2025-10-06 00:40:48
Lượt xem: 19
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Người bên cạnh Trương Đồ thấy chằm chằm, ngẩng đầu theo chỉ thấy một bóng lưng yểu điệu hòa biển . Mấy ngày thiếu ngủ, mắt thâm quầng mệt mỏi, lười biếng ngáp một cái, giọng khàn khàn : “Sao , trúng Cô nương ?”
Trương Đồ hừ lạnh một tiếng, “Nàng vốn dĩ là nữ nhân của Trương Đồ , mà lả lơi tìm một tên công tử bột, quả là một tiện nhân hổ, khác ngủ , lão tử mới thèm!”
Người khoác áo ngoài lên vai, bóng dáng La Tuệ Tuệ ẩn hiện trong đám đông, “Lão ca lầm , Cô nương rõ ràng vẫn còn là một trinh nữ.”
Trương Đồ tin sang bên cạnh, : “Lão ca đừng tin, mắt tuyệt đối lầm, chẳng lẽ tên công tử bột việc?”
Nói , mấy tiếng, Trương Đồ đăm chiêu dòng xung quanh.
La Tuệ Tuệ xuyên qua dòng , đ.á.n.h giá những cửa hàng san sát hai bên, nhưng hiếm cửa hàng nào đóng cửa. Bất đắc dĩ, La Tuệ Tuệ đành về nhà, định ngày mai sẽ tới nha hành xem .
“Nghe Trình thúc nương tử mấy ngày nay luôn ngoài, chuyện gì ?” Đô Vân Gián đưa La Tuệ Tuệ một chén , xuống bên cạnh nàng.
“Hiện giờ chúng mua nhà, nhưng việc kinh doanh đậu phụ cũng thành, cũng thể cứ chờ. Ta thử mở một cửa hàng, mấy ngày nay ngoài xem xét thị trường, định mua một cửa hàng.” La Tuệ Tuệ cử động cổ và đôi chân đang mỏi nhừ, khẽ nhấp một ngụm .
Đô Vân Gián nàng là chủ kiến, cũng bao giờ can thiệp việc của nàng, cúi mắt suy nghĩ một lát : “Vậy nương tử mở một cửa hàng như thế nào, vi phu thể giúp gì ?”
La Tuệ Tuệ liếc , ánh mắt mỉm lấp lánh sáng ngời, “Ta mở một thực lâu. Mặc dù thể sánh bằng đầu bếp trong hoàng cung, nhưng tự thấy tay nghề cũng tệ, hơn nữa nhiều món ăn thể , đảm bảo độc nhất vô nhị. Tuy nhiên, hiện tại vẫn tiền, tiên chỉ mở một quán nhỏ để thăm dò, đợi nếu phát đạt, sẽ mở thực lâu khắp Lý Tống, để tất cả đều đến danh hiệu La Tuệ Tuệ của .”
Đô Vân Gián đôi mắt long lanh của nàng, lắng nàng phác họa tương lai, trong lòng khỏi khâm phục, một nữ tử hoài bão lớn lao như , thật sự hiếm thấy. Trong thời đại , nữ tử vẫn tuân theo tam tòng tứ đức, giúp phu quân dạy con, ít ai mặt, mà kinh doanh thì càng ít hơn, trừ một nữ tử nông thôn hoặc nữ tử goá bụa.
La Tuệ Tuệ thấy gì, khẽ một tiếng : “Ta giống như mơ giữa ban ngày ?”
Hiện tại tay trắng, mà mạnh miệng mở chuỗi cửa hàng khắp cả nước. Nếu là chính nàng, La Tuệ Tuệ cũng sẽ cho rằng đang khoác lác.
Đô Vân Gián lấy chiếc cốc rỗng trong tay nàng , lắc đầu : “Lý tưởng của nương tử vĩ đại, vi phu vọng trần mạc cập, đáng tiếc là vi phu giúp gì cho nương tử.”
“ và Thập Nguyệt cứ chăm chỉ sách, quan lớn, trở thành chỗ dựa cho , đó chính là giúp lớn nhất .” La Tuệ Tuệ .
Đô Vân Gián gật đầu, “Được.”
Mấy ngày , vết thương của La Sinh lành bảy tám phần, bất chấp lời khuyên ngăn của La Tuệ Tuệ và , vẫn khỏi phủ tìm những quen . Đến tối, La Sinh dẫn theo bốn năm tráng hán đến cửa.
La Tuệ Tuệ lời của Yên Chi thì ngẩn , “La hộ vệ thật sự tìm đến ?”
Yên Chi vội vàng gật đầu, “Dạ , bốn năm lận, ai nấy đều cao lớn vạm vỡ, hiện giờ đang ở tiền sảnh đó, Trình Anh báo công tử .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mang-khong-gian-nuoi-tieu-phu-quan-thanh-tai-tu/chuong-41-tai-kien-truong-do.html.]
“Đi, xem .” La Tuệ Tuệ lau mồ hôi trán, khoác chiếc áo ngoài cởi vội vàng tới tiền sảnh, cảm thán, “La Sinh việc hiệu quả thật nhanh đó.”
Trong tiền sảnh, Đô Vân Gián ở ghế , lắng lời của La Sinh, uống một ngụm mát, “Công tử, theo lời dặn dò của ngài, thuộc hạ chỉ đưa bốn bọn họ tới, Nghiêm Kỳ và ba ở bên ngoài, để đề phòng bất trắc.”
“Ừm, thông báo cho Nghiêm Kỳ, bảo hiện giờ tìm , bắt đầu huấn luyện và tuyển chọn. Còn nữa, lát nữa phu nhân tới đừng để lỡ miệng.”
Nghe tiếng bước chân ngày càng gần bên ngoài, La Sinh và những khác vội vàng đáp lời.
Hạt Dẻ Nhỏ
La Tuệ Tuệ bước thì thấy trong sảnh mấy , Đô Vân Gián dậy bên cạnh La Tuệ Tuệ. La Sinh dẫn mấy hành lễ, kể lai lịch của một lượt, gần như tương đồng với của . La Tuệ Tuệ xong gật đầu, liền quyết định giữ mấy .
La Sinh dẫn mấy sắp xếp chỗ ở, La Tuệ Tuệ bóng lưng họ rời thở dài một tiếng, Đô Vân Gián thấy thì hỏi: “Nương tử vì thở dài, chẳng lẽ mấy đó hợp ý nương tử ?”
La Tuệ Tuệ lau mồ hôi, tự rót cho một ly mát, “Chính là quá phù hợp , mấy họ võ công cao cường, bằng lòng hộ vệ cho nhà chúng , cứ thấy chút gì đó kỳ lạ.”
Đô Vân Gián ánh mắt khẽ động, : “Nếu nương tử thấy , thì tìm một cái cớ tiễn họ cũng .”
La Tuệ Tuệ lắc đầu, đội hộ vệ như khó mà tìm , vẫn nên xem xét thêm. “Chưa vội, cứ xem xét , và Thập Nguyệt cũng hãy để ý nhiều hơn, mấy họ giống như Trình thúc bọn họ.”
Đô Vân Gián thấy ngoan ngoãn gật đầu.
Chẳng mấy chốc, cửa hàng mà La Tuệ Tuệ tìm cũng chỗ . Nàng một vòng lầu lầu, mặt đều hài lòng. Sau khi thương lượng với chưởng quỹ cũ, của nha hành nhanh chóng giúp sang tên địa khế. La Tuệ Tuệ cầm địa khế loanh quanh một hồi.
Cửa hàng mà La Tuệ Tuệ mua là một quán , bởi vì lang nhi của chưởng quỹ cũ nghiện cờ bạc, chưởng quỹ để trả nợ cờ b.ạ.c bán quán , định dẫn thê tử cùng nhi tử về quê. Việc kinh doanh quán vốn , vì con trai mà chưởng quỹ dù vạn phần nỡ cũng đành dứt lòng.
Quán hai tầng, rộng rãi, chỉ là vị trí hẻo lánh một chút, con phố chính, nhưng lượng qua cũng tệ. La Tuệ Tuệ tin rằng rượu ngon sợ hẻm sâu, chỉ cần món ăn của nàng đủ ngon, thực khách tìm đến sẽ chỉ nhiều chứ ít.
Giải quyết một nỗi lo lớn trong mấy ngày qua, La Tuệ Tuệ bỗng cảm thấy sảng khoái tinh thần, ngay cả việc ví tiền vơi một khúc cũng mấy để tâm.
Lưu luyến rời khỏi quán , trong lòng tính toán việc trang trí thực lâu và việc canh tác mấy mẫu ruộng mua, trong lúc xuất thần thì đụng khác.
La Tuệ Tuệ ngẩng đầu, chỉ thấy ai khác, chính là Trương Đồ Phu của thôn Hạ Hà. Vừa thấy , trong đầu La Tuệ Tuệ liền hiện lên khuôn mặt thanh tú xinh xắn của La Minh Lan, cô nương mười sáu tuổi , ở độ tuổi như hoa, cứ thế mà hủy hoại trong tay một tên cặn bã như .
La Tuệ Tuệ liếc Trương Đồ, lời xin nghẹn trong cổ họng. La Tuệ Tuệ phủi tay áo xoay bước , ngờ trong đám đông một giữ nàng , “Ấy, đụng mà xin ?”
La Tuệ Tuệ đang giữ , đó và Trương Đồ như hai thái cực, Trương Đồ béo phì như ngọn núi nhỏ, gầy như cây tre. La Tuệ Tuệ hất tay , “Mắt nào của ngươi thấy là đụng , rõ ràng là đụng , đại độ so đo, , các ngươi vu oan giá họa ăn vạ ?”