Mang Không Gian: Nuôi Tiểu Phu Quân Thành Tài Tử. - Chương 24: Nửa đêm Bắt Trộm Bằng Bao Tải.
Cập nhật lúc: 2025-10-05 16:30:12
Lượt xem: 31
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Quách Thiện vuốt râu, trầm ngâm : “Điều thể chỉ cho Đô nương tử một nơi, ở phủ thành một thư viện, sơn trưởng của thư viện đó chút giao tình với , thể đến giúp một lời.”
La Tuệ Tuệ mừng rỡ, vội vàng cảm tạ: “Nếu , đa tạ Quách chưởng quầy.”
“Không , Đô nương tử khách khí .”
Chủ khách đều vui vẻ, khi tiễn Quách Thiện , trong thôn bàn tán xôn xao, vô cùng ngưỡng mộ, Đồng Lạp Mai tiếng cũng xem náo nhiệt, ở đầu hẻm c.ắ.n hạt dưa chiếc xe ngựa khuất dần, ghen ghét : “Con nha đầu c.h.ế.t tiệt, cái vận cứt ch.ó gì .”
Trước khi về, ả đá tan đống tuyết cửa, nhổ một bãi nước bọt, vặn eo về nhà, miệng vẫn ngừng lẩm bẩm c.h.ử.i rủa.
Về đến trong nhà, Đô Vân Gián chằm chằm La Tuệ Tuệ, hỏi: “Đề nghị của Quách Thiện, nương tử định xử lý thế nào?”
La Tuệ Tuệ hắt liên tục mấy cái, nhíu mày, xoa xoa chóp mũi chút vui đáp: “Chuyện thể đồng ý, dù chấp thuận, công thức đó ở trong tay cũng thể giữ lâu, ngược còn rước lấy phiền phức.”
Chỉ trong vài thở khi Quách Thiện dứt lời, La Tuệ Tuệ đưa quyết định.
“Nương tử minh trí.” Đô Vân Gián sắc mặt dịu , thở phào nhẹ nhõm, La Tuệ Tuệ vốn là thời thế, chủ nhân Quách Thiện thể xem thường, nên kết oán.
La Tuệ Tuệ suy nghĩ một chút, ngoài việc cảm thấy vui vì uy hiếp, nàng cũng chịu thiệt, hơn nữa hiện tại nàng đang ở thế yếu, cũng thể đối phó , bán một công thức mà thêm một bạn, thêm một con đường ăn, hà cớ gì , dù nàng cũng chỉ một công thức .
Vào đêm, trăng sáng thưa, xa xa mơ hồ thấy vài tiếng ch.ó sủa, La Tuệ Tuệ ngủ lơ mơ, trong mơ màng thấy động tĩnh ở cửa, đầu óc nàng tức thì tỉnh táo.
Đô Vân Gián từ khi tiếng bước chân trong sân dậy, ngưng thần lắng động tĩnh bên ngoài, kẻ trộm trèo tường mà đến, loanh quanh trong sân vài thở, đến cửa nhà La Tuệ Tuệ.
La Tuệ Tuệ thấy động tĩnh nhưng dám phát tiếng, lén lút dậy tìm mãi thấy vật gì tiện tay, bèn ôm chiếc ghế dài đất, rón rén sờ soạng cửa.
Dưới ánh trăng, một bóng hiện rõ mồn một cánh cửa, động tác của đang khom lưng cạy chốt cửa, chiếc chốt cửa rung rinh, La Tuệ Tuệ ôm chặt chiếc ghế trong tay, căng thẳng nuốt nước bọt.
Đô Vân Gián lắng vài thở, lên tiếng quát: “Kẻ nào?”
Người ở cửa giật , bỏ chạy, La Tuệ Tuệ cũng tiếng động bất ngờ dọa cho giật , thấy kẻ bỏ chạy, nàng vứt ghế xuống vội vàng mở cửa đuổi theo.
Đô Vân Gián cũng đuổi đến sân, kẻ trèo qua tường thấp mà chạy mất dạng, đợi hai đuổi ngoài, trong con hẻm yên tĩnh ngoài gió đêm , chẳng còn bóng nào.
La Tuệ Tuệ thở hổn hển, Đô Vân Gián một cái: “Hắn chạy .”
“Không , là ai .” Đô Vân Gián bóng nhà uốn lượn ánh trăng, khóe môi nhếch lên . “Nương tử sợ ?”
La Tuệ Tuệ lắc đầu khẽ, ngẩng đầu vầng trăng tròn nửa vành lên đến giữa trời: “Không , cũng chẳng khuya khoắt thế , sức lực từ mà .”
Đô Vân Gián khẽ thở dài: “Trước Tết nộp chép, tình cờ gặp từ sòng bạc bước , dám nửa đêm ngủ mà trộm cắp đại khái là vì nợ nần cờ b.ạ.c chồng chất, nên mới liều lĩnh liều.”
La Tuệ Tuệ vuốt mái tóc dài gió đêm thổi rối bên tai, con hẻm vắng lặng khẽ một tiếng: “Cái dáng vẻ ngu ngốc của La Minh Châu , chắc chắn mười đ.á.n.h bạc thì thua chín, cũng chỉ Đồng Lạp Mai xem là bảo bối, loại phá gia chi tử , chậc chậc.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mang-khong-gian-nuoi-tieu-phu-quan-thanh-tai-tu/chuong-24-nua-dem-bat-trom-bang-bao-tai.html.]
Đô Vân Gián gật đầu đồng tình, giơ tay đóng cửa , liền thấy La Tuệ Tuệ bĩu môi, gương mặt nhỏ nhắn là phẫn uất, nghiến răng lẩm bẩm: “La Minh Châu mượn gan của kẻ nào, còn tìm tính sổ, mà còn dám trộm đến đầu , thật khiến vui, nhịn lâu đến , nhịn nữa e rằng sẽ sinh bệnh mất thôi.”
Đô Vân Gián hỏi: “Nương tử thế nào?”
La Tuệ Tuệ khoanh tay suy nghĩ một lát, hai ngón tay xoa cằm trầm tư hồi lâu, mắt nàng chợt sáng lên, ghé tai Đô Vân Gián thì thầm vài câu, xong nàng vô cùng vui vẻ.
Đô Vân Gián gật đầu đồng ý, thấy nàng ôm cánh tay: “Nghỉ ngơi sớm , chuyện vội , cần tìm cơ hội thích hợp.”
La Tuệ Tuệ rùng một cái, lung tung gật đầu, vù một cái chạy về phòng ngủ.
Đô Vân Gián sân trống rỗng, đưa tay xoa xoa tai đang ngứa ngáy nóng bừng, yết hầu khẽ nuốt xuống, nhắm mắt thở dài một tiếng mới cất bước về phòng, giường La Thập Nguyệt đang ngủ say.
Qua hai ngày, La Tuệ Tuệ liền cầm công thức tương ớt cay đến Trân Tu Các, sảng khoái bán công thức và thu một khoản tiền lớn, ôm chặt túi tiền, La Tuệ Tuệ trong lòng vô cùng vui mừng, tích góp thêm chút nữa là nàng thể mua nhà ở phủ thành .
Bên Đô Vân Gián cũng tìm cơ hội, đêm đó, La Minh Châu và đám bằng hữu khốn kiếp của tách , vì say rượu mà lảo đảo, miệng cũng lẩm bẩm c.h.ử.i rủa.
Trước Tết nợ sòng bạc một khoản bạc lớn, dám với gia đình, vốn nghĩ sẽ mượn chút của đám để ứng phó tạm thời, ai ngờ tiền gom còn đủ để chi tiêu lặt vặt.
Tối hôm đến nhà La Tuệ Tuệ, vốn đến nhà nàng trộm ít tiền, ngờ tên nam nhân hoang dã mà La Tuệ Tuệ mang về phát hiện, may mà chạy nhanh, mấy ngày nay cũng thấy chuyện gì truyền .
La Minh Châu siết chặt y phục , mò mẫm trong bóng tối về, trong lòng thầm tính tìm cơ hội đến nhà La Tuệ Tuệ một chuyến nữa, đột nhiên mắt tối sầm, vai vật nặng giáng xuống, La Minh Châu kêu t.h.ả.m một tiếng loạng choạng ngã lăn đất.
Trong đêm tĩnh mịch, những con chim chóc tên kinh động, vỗ cánh kêu thét bay xa, tiếng bịch nặng nề vang lên cùng tiếng rên rỉ đau đớn như heo chọc tiết và tiếng van xin của La Minh Châu.
Không qua bao lâu, tiếng rên rỉ đau đớn của La Minh Châu dần dần nhỏ , kẻ tập kích mới dừng tay, đợi đến khi La Minh Châu từ trong bao tải giãy giụa thoát , đ.á.n.h sớm chạy biến mất tăm.
La Minh Châu đ.á.n.h đến mặt mũi bầm dập, năng rõ ràng, lảm nhảm la hét c.h.ử.i bới.
La Tuệ Tuệ kéo Đô Vân Gián thở hổn hển chạy về nhà, hai tựa khung cửa , đó La Tuệ Tuệ nhịn bật lớn: “Thật là quá sảng khoái , chắc là đ.á.n.h đến nỗi nương của Đồng Lạp Mai cũng nhận nữa, ha ha... Ưm!”
Tiếng của La Tuệ Tuệ Đô Vân Gián bịt , y hiệu cho nàng: “Đêm khuya , coi chừng đ.á.n.h thức khác.”
La Tuệ Tuệ gật đầu nín , nhưng vẫn ngăn ý : “Cuối cùng cũng xả một mối hận.”
Mấy tháng nay mắt thấy La Minh Châu cứ lởn vởn mắt nàng, thù báo , nàng sắp trầm uất .
Hạt Dẻ Nhỏ
Đô Vân Gián lắc đầu, chỉ La Tuệ Tuệ : “Ngược , khá tiềm chất chuyện đấy chứ.”
Lần thể thuận lợi đ.á.n.h cho La Minh Châu một trận như , Đô Vân Gián công thể phủ nhận, là y sớm nắm rõ động tĩnh của La Minh Châu, cho nên bọn họ mới thể mai phục con đường nhất định sẽ qua, đ.á.n.h cho sức thủ.
“Nương tử quá khen !” Đô Vân Gián ngượng ngùng , thấy nàng vui vẻ, trong lòng y cũng vô cùng sảng khoái, y sống hơn ba mươi năm, luôn tuân thủ phép tắc, từng chuyện gì quá mức, chuyện nửa đêm trùm bao tải đ.á.n.h như thế , kiếp kiếp là đầu, nhưng thấy sảng khoái một cách khó hiểu.
Y dường như mở một thế giới mới thể tin .