Mang Không Gian: Nuôi Tiểu Phu Quân Thành Tài Tử. - Chương 137: Tru tâm.

Cập nhật lúc: 2025-10-07 02:00:59
Lượt xem: 11

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Nam tử mặt dáng vẻ thảnh thơi, thần sắc ung dung điềm tĩnh, khẽ , tựa như đang chuyện trò phiếm pháo.

 

Lời tựa như mũi tên sắc nhọn đ.â.m thấu tâm can.

 

Đô Vân Gián giơ tay chỉnh những sợi tóc rối bời mặt , tiếp tục : “Bởi vì xem con mồi khi rơi lên thớt, sẽ giãy giụa thế nào.”

 

Sau đó, dường như hài lòng mà khinh thường : “Cũng chỉ đến thế mà thôi, tựa như tiểu nhân nhảy nhót, chẳng thể gì lớn lao, chỉ thêm khiến chán ghét.”

 

Đô Vân Thịnh mắt, một lát , lạnh một tiếng đầu : “Thành vương bại khấu, rơi tay ngươi, mặc cho c.h.é.m g.i.ế.c.”

 

“G.i.ế.c ngươi.” Đô Vân Gián dáng vẻ thảnh thơi, dời ngón tay , nhướng mày nửa nửa : “Không cần vội vã thúc giục, ngày đó xa , ngươi cứ yên tâm, nhất định sẽ như ý nguyện.”

 

Đô Ngự Sử một bên lời , sắc mặt vốn xám xịt chợt tái mét, thở hổn hển ngẩng đầu nhi tử trở về lâu cách đó xa.

 

“Ngươi, ngươi dám g.i.ế.c cha g.i.ế.c , ngươi sợ thế nhân hành vi súc sinh của ngươi, thế nhân khinh bỉ phỉ nhổ ?”

 

Đô Vân Gián từ từ dậy, liếc mắt : “Ngươi sủng diệt thê, dung túng Đào thị mưu hại mẫu , ngươi còn sợ, e ngại.”

 

“Thuở Đào thị to gan lớn mật, mưu hại chủ mẫu, ngươi ngầm cho phép ?”

 

Đô Ngự Sử , hành vi đáng khinh bỉ chôn giấu bấy lâu trong lòng vạch trần, lập tức trợn mắt đầy khó tin, râu ria dựng ngược, mắt trợn trừng, thở hổn hển dữ dội, mắt đỏ ngầu, như ăn tươi nuốt sống .

 

Đô Vân Gián thấy khẩy một tiếng: “Sao, chẳng lẽ ngươi cho rằng, những việc của ngươi ai ?”

 

“G.i.ế.c cha, ngươi xứng ?”

 

 

La Tuệ Tuệ đón Đô Vân Gián lúc chờ bên bờ suối nhỏ, cúi đầu, đang suy nghĩ gì, thấy tiếng động đầu , thấy nàng đến, khẽ gọi một tiếng nương tử.

 

Nàng dẫn Đô Vân Gián khỏi gian, cũng hỏi tình hình nhà họ Đô, hai tắm rửa xong, ôm ngủ.

 

Ngày hôm , khi La Tuệ Tuệ tỉnh Đô Vân Gián nhậm chức , giữa trưa phái La Sinh trở về với La Tuệ Tuệ rằng hôm nay sẽ về muộn, bảo nàng cần chờ đợi.

 

Trong gian, ba nhà họ Đô yếu ớt ngã đất, thấy La Tuệ Tuệ đến mà cũng lời nào.

 

Mấy dáng vẻ chật vật, sắc mặt xanh xao vàng vọt, Đô Ngự Sử và Đô Vân Thịnh râu ria lồm xồm, tóc tai rối bù, Đào thị càng tệ hơn, tóc tai bù xù, gò má sưng xanh tím một mảng, cằm còn vệt m.á.u khô, khác hẳn như hai nữ tử tinh minh nhanh nhẹn lúc đầu.

 

Nàng kinh ngạc một thoáng, cũng nhiều.

 

La Tuệ Tuệ vẫn như lệ thường đặt nửa bình nước, mang thêm ba cái bánh màn thầu.

 

Nàng đặt đồ xuống, Đào thị đói đến hoa mắt bò tới, còn chút liêm sỉ nào c.ắ.n một cái bánh màn thầu nuốt chửng.

 

Ánh mắt mãnh liệt từ một bên khiến La Tuệ Tuệ thể ngơ, nàng dậy lùi nửa bước, liếc mắt Đô Vân Thịnh.

 

“Ăn , ngàn vạn đừng c.h.ế.t đói, nếu các ngươi c.h.ế.t , phu quân còn chơi đùa thế nào .”

 

Nói xong, La Tuệ Tuệ cũng để ý phản ứng của , xoay .

 

Đô Vân Thịnh bóng biến mất, bánh màn thầu trắng tinh cách đó xa, nuốt nước bọt ực một tiếng, bèn nhắm mắt, chịu đựng từng cơn đau quặn thắt trong dày.

 

Đô Ngự Sử nhắm mắt nhịn hồi lâu cuối cùng vẫn nhịn , cũng bò tới giật lấy một cái bánh màn thầu, cũng màng bùn đất dính đó, háu đói nuốt chửng.

 

Đào thị ăn xong một cái bánh màn thầu hồi phục chút sức lực, cái bánh màn thầu còn nuốt nước bọt ừng ực, thấy Đô Vân Thịnh hề động đậy, vội vàng gọi: “A Thịnh, ăn chút .”

 

Nửa lát , Đô Vân Thịnh mới : " nương ăn , nhi tử đói.”

 

Đào thị mắt đỏ hoe, rốt cuộc vẫn nhịn cơn đói trong bụng, định ăn thêm cái bánh màn thầu thì Đô Ngự Sử giành mất.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mang-khong-gian-nuoi-tieu-phu-quan-thanh-tai-tu/chuong-137-tru-tam.html.]

Đào thị lập tức nổi giận, mặt đỏ bừng lóc tố cáo: “Đó là của nhi tử, ngươi bỏ đói , là con ruột của ngươi đấy.”

 

Đô Ngự Sử Đô Vân Thịnh đang giả vờ ngủ lời nào, vẫn háu đói nuốt chửng bánh màn thầu.

 

Đào thị thấy vô lực ngã đất, nước mắt lã chã rơi xuống.

 

Bên , La Tuệ Tuệ chỉ nghĩ Đô Vân Gián cũng như ngày, chờ hồi lâu thấy trở về, lơ mơ ngủ gà gật giường, giữa nửa mơ nửa tỉnh thấy tiếng khẽ đè nén.

 

Nàng mở mắt, Đô Vân Gián má ửng hồng, ánh mắt mơ màng hoảng hốt, đang bên mép giường, cúi mi ngây ngẩn , khóe môi vẫn vương nụ tan.

 

La Tuệ Tuệ còn mơ màng buồn ngủ, thấy trở hiểu : “Chàng ?”

 

Hắn uống rượu, mùi rượu nồng, thở của La Tuệ Tuệ mùi rượu nồng nặc.

 

Không đợi nàng hỏi thêm, Đô Vân Gián mở lời: “Cười ba đời phúc, thê tử như thế, nhân đêm khuya mà lén vui mừng.”

 

La Tuệ Tuệ lúc tỉnh táo , thấy liền uống say , “Uống bao nhiêu ?”

 

“Hôm nay đồng liêu mời tiệc, nhất thời kiềm chế, uống nhiều mấy chén, nương tử đừng trách, sẽ thế nữa.” Đô Vân Gián ngoan ngoãn bất động, mặc cho La Tuệ Tuệ cởi bỏ y phục đầy mùi rượu của .

 

Hầu Đô Vân Gián uống canh giải rượu xong, La Tuệ Tuệ còn buồn ngủ, nép trong lòng Đô Vân Gián, nhịp tim trầm của mặt, trong lòng vô cùng yên .

 

Đô Vân Gián uống canh giải rượu, tỉnh rượu ít, thấy La Tuệ Tuệ mở mắt chút buồn ngủ, xin : “Quấy rầy nương tử an giấc, là của vi phu.”

 

Hắn La Tuệ Tuệ ham ngủ, nên lúc trở về cũng vô cùng cẩn thận từng li từng tí, ngay cả hạ nhân cũng kinh động, chỉ lén lút đến xem nàng, sẽ thư phòng tạm bợ một đêm.

 

Nào ngờ thấy dáng vẻ say ngủ an nhiên của nàng, nhất thời kìm lòng vui mừng khôn xiết, bật thành tiếng, đ.á.n.h thức nàng.

 

La Tuệ Tuệ nửa sấp n.g.ự.c , thở như lan, mang vẻ quyến rũ, “Vậy định bồi thường thế nào?”

 

Đô Vân Gián ngạc nhiên một thoáng, cúi đầu nàng, chạm đôi mắt lấp lánh của nàng, thể nóng lên, “Phu nhân bồi thường thế nào, vi phu tuyệt hai lời, tùy phu nhân xử trí.”

 

La Tuệ Tuệ chống dậy, mắt phượng lúng liếng, khẽ : “Thật ?”

 

Đô Vân Gián đáp: “Tự nhiên là .”

 

La Tuệ Tuệ nhướng mày, ghé sát , dán tai , thể kề sát thể cảm nhận lập tức căng cứng .

 

Trong bóng tối, hai thở quyện , thở nóng bỏng của nam tử phả mặt nàng, mang đến từng đợt nóng, nửa lát , La Tuệ Tuệ mới nhẹ nhàng mềm mại : “Đêm khuya, an giấc , buồn ngủ .”

 

Lời dứt, nữ tử trong lòng dứt khoát xoay sang một bên, thở đều đều.

 

Đô Vân Gián căng thẳng chờ đợi thật lâu trêu chọc một phen, đợi đến khi phản ứng , bóng lưng vô tình của nữ tử, khẽ một tiếng, qua một lát mới bất đắc dĩ ôm nàng lòng, hôn lên đỉnh đầu nàng, “Tiểu lừa đảo.”

 

Hạt Dẻ Nhỏ

Trong đêm tối, La Tuệ Tuệ khẽ cong khóe môi, một đêm mộng.

 

Khi nàng tỉnh nữa, bên cạnh vẫn giường, ngủ say .

 

Mọi ngày khi nàng tỉnh , một bên giường luôn lạnh lẽo, nhậm chức thì cũng dậy sớm rèn luyện hoặc thư phòng hoặc ở cùng tiểu Trầm Lan .

 

Ánh mặt trời chói mắt, La Tuệ Tuệ nheo mắt, dời ánh mắt khỏi mặt , chợt nhớ , đêm qua uống rượu, hôm nay ngủ nướng cũng là điều dễ hiểu.

 

Nàng một nữa đặt ánh mắt lên mặt .

 

Nam tử dung mạo tuấn mỹ, mày mắt như họa, dù bao lâu cũng chán.

 

Quả nhiên, sáng sớm tỉnh dậy thấy khuôn dung tuấn tú, tâm trạng sẽ .

 

Đáy mắt La Tuệ Tuệ tràn đầy ý , tâm trạng cực .

 

 

Loading...