Mang Không Gian: Nuôi Tiểu Phu Quân Thành Tài Tử. - Chương 135: Người nhà họ Đô mất tích.

Cập nhật lúc: 2025-10-07 02:00:57
Lượt xem: 13

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Khi tin tức Bệ hạ băng hà và tân hoàng đăng cơ truyền đến Nam Cương, Mạc Cảnh Ngữ đang thành lầu tàn ảnh Nam Man rút lui ở phía xa.

 

Hôm qua, Nam Man đích dâng thư hàng, hôm nay liền nhanh chóng rút quân.

 

Bên tai là tiếng reo hò đinh tai nhức óc của hàng vạn tướng sĩ.

 

Mạc Cảnh Ngữ lắng tiếng hô vang trời động đất, trong lòng vô cùng vui sướng.

 

Đô Ngự sử và gia quyến mất tích.

 

Tin tức như nước lạnh rơi chảo dầu nóng, lập tức bùng nổ trong kinh thành.

 

Đêm binh loạn đó, vài triều thần và gia quyến tử vong, nhưng riêng Đô Ngự sử cùng gia quyến sống thấy , c.h.ế.t thấy xác.

 

"Hoài Quang, ngươi nghĩ ?"

 

Vị đế vương trẻ tuổi ngự án, mày nhíu chặt, một suy tư khả năng của chuyện .

 

Ân oán giữa Đô Vân Gián và phụ ít nhiều.

 

Nếu Đô Vân Gián mượn cơ hội cố ý báo thù, cũng tin.

 

Đô Vân Gián thời gian gây án. Đêm cung biến đó, bọn họ đều ở trong cung, trong tay Đô Vân Gián chẳng qua chỉ vài , đều theo sát bên . Làm thể thần quỷ bắt cóc để một dấu vết nào?

 

Hơn nữa, trong phủ Ngự sử còn dấu vết phản quân xâm nhập.

 

Hắn thì thiên về việc Đô Ngự sử tự bỏ trốn.

 

vấn đề là giờ đây phái tìm khắp kinh đô, ngẩn cũng tìm thấy dù chỉ một sợi tóc của Ngự sử, chuyện thật sự kỳ lạ.

 

Đô Vân Gián rũ mi tĩnh lặng, mắt mũi, mũi tâm, trong đôi mắt đen láy phân biệt hỉ nộ. Chàng thản nhiên mở miệng: "Khởi bẩm Bệ hạ, vi thần cũng ."

 

Hoàng đế ngón tay khẽ gõ, "Ngươi cứ việc yên tâm mạnh dạn , giữa và ngươi, cần câu nệ."

 

Đô Vân Gián gật đầu lời, ngừng một chút mở miệng : "Vi thần tiện hồ đồ suy đoán. Chuyện quỷ dị gây tiếng vang lớn trong triều, bất luận thế nào, Bệ hạ cũng thể tọa thị bất lý."

 

Hoàng đế gật đầu, nửa nửa Đô Vân Gián một cái, truyền lệnh xuống, sai dốc lực tìm kiếm Đô Ngự sử.

 

"Được , mấy ngày nay ngươi cũng vất vả . Hãy về nhà hưu tức hai ngày, an ủi phu nhân cho thật . Ngươi nhiều ngày về, e là nàng cũng lo lắng lắm." Thấy Đô Vân Gián , hoàng đế cũng ép hỏi nữa, khai ân cho rời .

 

Đô Vân Gián vội vàng tạ ơn. Mấy ngày nay trong cung công việc bận rộn, quả thực mấy ngày về nhà. Nhớ đến La Tuệ Tuệ, trong lòng càng thêm nóng ruột.

 

Mấy ngày nay nàng e là sợ hãi lắm .

 

Trên đường trở về, vẫn luôn suy nghĩ, mấy nhà họ Đô rốt cuộc ?

 

Hoàng đế băng hà, La Tuệ Tuệ chỉ huy tiểu tư đem hết lồng đèn trong phủ đổi thành điện đăng màu trắng, và nhiều vật hợp quy chế cũng cất .

 

Đang bận rộn, liền thấy La Thập Nguyệt nhanh chóng bước tới: "A tỷ, các đều chứ?"

 

La Thập Nguyệt mồ hôi đầm đìa, thở hổn hển, thể thấy là chạy nhanh. Vừa cửa, đôi mắt quét qua La Tuệ Tuệ một lượt, thấy nàng hảo tổn hại gì, trong lòng lập tức thả lỏng.

 

Từ đêm hôm đó vẫn luôn nhớ nhung La Tuệ Tuệ, nhưng thể thoát để thăm nom. Hôm nay khó khăn lắm mới trộm chút rảnh rỗi, liền ngừng nghỉ chạy đến.

 

La Tuệ Tuệ đặt đứa bé đang bế trong lòng xuống, lắc đầu: "Tỷ phu ngươi để ám vệ bảo vệ chúng , cả. Còn ngươi thì , thương ?"

 

La Tuệ Tuệ đưa tay vuốt ve băng gạc quấn cánh tay La Thập Nguyệt, vẫn còn vương những vết m.á.u đỏ tươi.

 

La Thập Nguyệt nhạt bận tâm. Đây chẳng qua chỉ là một vết thương nhỏ, đêm đó khi giao chiến với loạn quân, cẩn thận c.h.é.m một nhát, chỉ rách chút da thịt.

 

Hắn bế tiểu Trầm Lan đang quấn quýt bên cạnh La Tuệ Tuệ lên, an ủi: "Không cả, chút vết thương nhỏ thôi, chỉ trầy chút da. Tỷ phu ?"

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mang-khong-gian-nuoi-tieu-phu-quan-thanh-tai-tu/chuong-135-nguoi-nha-ho-do-mat-tich.html.]

Hạt Dẻ Nhỏ

"Chàng vẫn về." La Tuệ Tuệ , kéo La Thập Nguyệt nhà, dặn Yên Chi lấy hòm thuốc.

 

Yên Chi tay chân nhanh nhẹn tháo băng gạc dính máu, nhanh chóng thoa kim sang dược. La Tuệ Tuệ yên tâm vài , quả đúng như La Thập Nguyệt , chỉ thương ngoài da, chút lật , khá đáng sợ, mới yên lòng.

 

Tiểu Trầm Lan chân La Thập Nguyệt, bi bô gọi "cữu cữu" bằng giọng tiểu oa nhi ngọng nghịu, khiến La Thập Nguyệt yêu thích thôi.

 

cháu hai nhất thời vui vẻ hòa thuận.

 

Tỷ tỷ, tỷ , nhà tỷ phu, tức là nhà Ngự sử ở kinh thành mất tích !" La Thập Nguyệt như chợt nhớ .

 

Chuyện hôm nay lan truyền khắp kinh đô, La Tuệ Tuệ.

 

Tay La Tuệ Tuệ đang rót nước khựng , nàng rũ mi, cố tình kinh ngạc : "Thật ? Ngươi hãy xem là chuyện gì?"

 

La Thập Nguyệt nghĩ nhiều, nhận lấy nước uống một ngụm, kể chuyện từ đầu đến cuối một lượt.

 

La Tuệ Tuệ lắng nghiêm túc, đó hỏi: "Nói như , bọn họ là phản quân bắt ?"

 

La Thập Nguyệt lắc đầu: "Bệ hạ sai tìm khắp kinh đô, cũng tìm thấy, ngay cả hài cốt cũng ."

 

La Tuệ Tuệ trong lòng thầm. Nếu bọn họ thể tìm thấy, mới là lạ đó!

 

Cái nhà ba đó chắc đang bồi đắp tình cảm đây.

 

Sau đó, La Tuệ Tuệ hỏi: "Vậy bọn họ là tự bỏ trốn ?"

 

La Thập Nguyệt lắc đầu trả lời.

 

Trong gian, Đào thị và Đô Ngự sử hẹn mà cùng hắt một cái, cả lạnh toát.

 

Bọn họ ước chừng lâu ăn uống, trói buộc, đói khó chịu. Mấy đều là nuông chiều từ bé, Đào thị chịu đựng nổi, đáng thương gọi đau.

 

La Tuệ Tuệ chỉ đến một còn động tĩnh gì nữa. Nơi bọn họ giam cầm vô cùng tĩnh mịch, một tiếng , ngay cả trông coi cũng . Mặc cho bọn họ kêu khản cả cổ cũng ai đáp lời, quả đúng là kêu trời trời thấu, kêu đất đất chẳng .

 

Đô Vân Thịnh chỉ cảm thấy giam cầm lâu . Hắn cẩn thận quan sát, bên ngoài vẫn luôn là ban ngày, ánh nắng vẫn luôn chiếu qua khe hở, hề đổi.

 

Trong lòng cảm thấy kỳ lạ, nhưng cách nào dò xét. Hơn nữa giờ đây đói lâu ngày, còn chút sức lực nào, cũng mơ mơ màng màng, ngay cả lời cũng .

 

Phía Đô Vân Gián phong trần mệt mỏi trở về, mặt đầy sương gió mệt mỏi. Ba dùng xong bữa trưa, La Thập Nguyệt vì công vụ mà vội vã rời . Đô Vân Gián kéo lê thể mỏi mệt, ngửi mùi hương cỏ non thoang thoảng bên cạnh mà chìm giấc ngủ sâu.

 

Đô Vân Gián tỉnh thì trăng lên đỉnh trời, trong phòng một mảnh tĩnh mịch, hoa đèn nến thỉnh thoảng nổ lách tách vài tiếng.

 

Hắn trở bên mép giường, mệt mỏi thở dài một , “Nương tử!”

 

La Sinh đẩy cửa bước , Đô Vân Gián thấy đến La Tuệ Tuệ, khẽ cau mày.

 

Hôm nay về phủ, vẫn kịp kỹ La Tuệ Tuệ, thậm chí còn kịp mấy lời tâm tình ngủ , nào ngờ một giấc ngủ đến tận bây giờ, thấy bóng dáng nàng.

 

Rõ ràng khi ngủ nàng còn bên cạnh .

 

Mép giường trống lạnh ngắt chút ấm, thể thấy bên cạnh rời từ lâu.

 

“Phu nhân ?”

 

“Chủ tử yên tâm, phu nhân hiện giờ đang ở nhà bếp, chẳng mấy chốc sẽ trở về.”

 

La Sinh đáp lời xong, thuật tin tức dò la từ Đô phủ một lượt, Đô Vân Gián cau mày trầm tư một lát, “Tiếp tục tìm, sống thấy , c.h.ế.t thấy xác.”

 

Lần đúng là sơ suất, quên dặn dò mấy trong Đô gia, thể thần quỷ biến mất ngay mí mắt .

 

Đại thù của mẫu báo, dù bọn chúng hóa thành xương trắng, cũng thể buông tha.

 

 

Loading...