Mang Không Gian: Nuôi Tiểu Phu Quân Thành Tài Tử. - Chương 129: Khai chiến.

Cập nhật lúc: 2025-10-07 02:00:51
Lượt xem: 12

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Thời gian trôi vội, chớp mắt đến cuối hè. La Tuệ Tuệ mỗi ngày đều trốn trong nhà tránh nóng, Tiểu Trầm Lan cũng ngày càng vững vàng hơn, mỗi ngày đều nghịch ngợm ngừng.

 

Trong viện hoa nở rộ kiều diễm, La Tuệ Tuệ giàn hoa mơ màng sắp ngủ.

 

“Cho, hoa hoa, hoa hoa.”

 

Tiếng trẻ thơ non nớt của Tiểu Trầm Lan đ.á.n.h thức La Tuệ Tuệ đang ngủ . Nàng mở đôi mắt mờ mịt , thằng bé đang cầm mấy bông hoa thược d.ư.ợ.c chẳng hình thù gì vặt từ đó, giơ lên đưa cho nàng.

 

“đa tạ lang nhi.” La Tuệ Tuệ nhận lấy hoa, bế Tiểu Trầm Lan lên sập mềm, “lang nhi ngoan, ngủ cùng nương một lát nữa .”

 

Tiểu Trầm Lan chịu ngủ, vặn vẹo m.ô.n.g định trượt xuống, đúng lúc Tôn Thất Nương cầm quạt mo tới, trán bà lấm tấm mồ hôi, mặt đỏ bừng vì nóng.

 

“Đông gia, hài tử giờ đang tuổi hiếu động, trông nom thằng bé cho, nàng cứ nghỉ ngơi .”

 

La Tuệ Tuệ nhận lấy quạt mo tự quạt, Tôn Thất Nương dẫn Tiểu Trầm Lan hai sân bắt bướm, chốc lát , cả hai đều chơi đùa đến mồ hôi nhễ nhại.

 

Tiếng đùa của hai vang khắp sân viện, các nha , tiểu tư qua đều ngóng về phía , nàng cũng hết buồn ngủ, đổ mồ hôi nhễ nhại, đành dậy, “Thất Nương, mấy hôm thu thập ít diêm tiêu, lấy đây.”

 

Thời tiết nóng bức khủng khiếp, La Tuệ Tuệ định chế ít đá để giải nhiệt. Thời cổ đại thể mặc đồ quá mát mẻ, cứ ba lớp trong ba lớp ngoài bao bọc lấy .

 

Nàng thấy quá bí bách, bất chấp sự khuyên can của Yên Chi và Tôn Thất Nương, nàng biến áo lót thành áo cộc tay, và bớt mặc mấy lớp áo nữa, lúc đó mới cảm thấy thoải mái hơn.

 

Tôn Thất Nương chẳng mấy chốc mang đồ đến, đồ nhiều, là nàng tốn nhiều công sức mới .

 

Nghe phu nhân ảo thuật, bên giếng nước bỗng chốc tụ tập ít xem náo nhiệt, Tôn Thất Nương ôm Tiểu Trầm Lan , mắt chớp chằm chằm.

 

La Tuệ Tuệ đổ nước chậu sẵn diêm tiêu, ngừng khuấy đều, chẳng mấy chốc, nước đổ dần biến thành đá. Một nha nhỏ bên cạnh kinh ngạc kêu lên, “Thật sự là đá!”

 

Một khác đưa tay thử, cảm giác lạnh buốt khiến nàng há hốc mồm. Một lớp băng mỏng vỡ tan, La Tuệ Tuệ thêm chút diêm tiêu khuấy một lát, khối băng cuối cùng chế tạo xong, phủ cũng thể tự do dùng băng.

 

Khi đang hứng thú chơi đùa với đá, Yên Chi vội vã chạy tới, “Phu nhân, , hôm nay nô tỳ bên ngoài , Nam Man xâm lược Nam Cương, chiến tranh sắp xảy .”

 

La Tuệ Tuệ sắc mặt ngưng trọng, đám đông vây xem lập tức mặt mày tái mét bàn tán xôn xao.

 

Đô Vân Gián đến gần giờ Hợi mới về, câu đầu tiên khi về là: “Nam Cương khai chiến với Nam Man !”

 

Nam Cương chiến tranh, nhưng lương hướng của triều đình thể cung cấp kịp, vì buộc tăng thu phú thuế, bách tính khổ tả xiết, oán than dậy đất.

 

đại chiến sắp tới, bao nhiêu lương hướng thể gom đủ trong một sớm một chiều? Hơn nữa, khai chiến với Nam Man, Hung Nô phương Bắc chắc chắn sẽ lăm le, cũng thể phòng .

 

La Tuệ Tuệ thần sắc ngưng trọng, cúi mắt lời nào, hồi lâu , nàng mở miệng : “Ta lương, nhiều lương.”

 

Đô Vân Gián bận rộn cả ngày, lúc vô cùng mệt mỏi, vẻ mặt khó tin về phía La Tuệ Tuệ.

 

Nàng bất chấp ánh mắt kinh ngạc của Đô Vân Gián, dậy đóng chặt cửa sổ, kéo tay Đô Vân Gián.

 

Đô Vân Gián hiểu tại , trong lúc ngây chợt nhớ đến mấy năm của Tống Nhân Kiệt truy đuổi, nàng cũng kéo tay như , trong khoảnh khắc đổi sang một nơi khác.

 

Mặc dù lúc đó nhắm mắt, nhưng cũng , đó nhất định là một động thiên phúc địa.

 

Mắt sáng bừng, Đô Vân Gián hồn thì thấy đang ở trong gian. Nơi đó nắng vàng rực rỡ, những cánh đồng đan xen, những bông lúa chín trĩu nặng oằn , cúi đầu ngắm mảnh đất nuôi dưỡng chúng.

 

Những cánh đồng lúa mì xanh rì lay động trong gió nhẹ, như đang chào đón hai đến. Một căn nhà gỗ nhỏ cạnh, bên giếng nước một con suối nhỏ uốn lượn chảy róc rách, trong dòng nước trong veo thấy đáy đầy những viên sỏi tròn trịa muôn hình vạn trạng. Không từ bay đến những con bướm lượn lờ quanh hai .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mang-khong-gian-nuoi-tieu-phu-quan-thanh-tai-tu/chuong-129-khai-chien.html.]

 

Trời xanh mây trắng, mặt trời mặt trăng cùng chiếu sáng, phía xa còn thể thấy những ngọn núi tuyết chất chồng trắng xóa. Không khí tràn ngập hương cỏ quen thuộc thoang thoảng, tất cả đều thật khó tin.

 

“Đây… đây là… là…”

 

Hạt Dẻ Nhỏ

Là tiên cảnh .

 

Đô Vân Gián nghĩ, chỉ tiên cảnh mới thể vẻ như , tranh chấp thế sự, bình yên tĩnh lặng.

 

La Tuệ Tuệ dẫn đến nhà kho đơn sơ nàng xây phía căn nhà gỗ, mở cửa , bên trong đầy ắp lương thực.

 

Những năm , ruộng đồng trong gian nàng vẫn liên tục gieo trồng, gạo thu hoạch cũng nàng tích trữ ở đây. Vốn dĩ nàng tưởng sẽ bao giờ dùng đến.

 

“Số đủ , ước chừng hơn năm mươi tấn lương thực, đủ ?”

 

La Tuệ Tuệ mở một bao lương thực, nắm trong tay thấy khô ráo hảo.

 

Đô Vân Gián nắm một nắm hạt lúa mì mẩy, nhất thời kinh ngạc nên lời.

 

Hồi lâu, mới mở miệng : “Những lương thực đều do nàng trồng ư?”

 

La Tuệ Tuệ gật đầu: “Đây là một gian, trồng trọt ở đây nhanh, một năm thể thu hoạch ba bốn vụ, nhưng đôi khi thời gian, đây đều là những thứ tranh thủ lúc rảnh rỗi mà trồng. Chàng nếu quyên tặng cho các tướng sĩ Nam Cương ?”

 

“Nương tử tặng nhiều lương thực như cho Nam Cương ư?” Đô Vân Gián kho lương thực đầy ắp, nhiều lương thực như , đủ cho quân dân Nam Cương ăn nửa năm.

 

La Tuệ Tuệ ngẩng đầu về phía chân trời xa xăm, mày mắt bình tĩnh, nhàn nhạt : “Có quốc mới gia, thiên hạ hưng vong, thất phu hữu trách. Ta tuy một nữ nhi, thể lên chiến trường, thể cầm súng, thể g.i.ế.c địch, nhưng những việc trong khả năng của cũng là một phần tấm lòng của .”

 

“Hơn nữa, Nam Cương trưởng của , vẫn còn ở đó đổ đầu rơi máu, để ăn no mặc ấm.”

 

 

Ngày hôm , triều đình, Thái tử dâng tấu về việc La Tuệ Tuệ quyên tặng, lập tức gây một làn sóng lớn.

 

La Tuệ Tuệ lấy bút danh là một thường dân, quyên tặng lương thực nhiều, bạc vàng vạn lạng, cộng thêm bài diễn thuyết hùng hồn đầy cảm xúc của Thái tử, khiến các quan triều thần dấy lên một phong trào quyên tiền quyên lương.

 

Ngay cả các phi tần hậu cung cũng quyên góp ít bạc tiền trang sức, một cuộc khủng hoảng chỉ trong vài ngày hóa giải dễ dàng, Hoàng đế càng khen ngợi Thái tử ngớt.

 

Trong quân doanh Nam Cương, Mạc Cảnh Ngữ nhận thư tín của Đô Vân Gián, lập tức mày nở môi : “Không hổ là của .”

 

Mạc Cảnh Ngữ xong, lặp lặp lá thư mấy lượt, chỉnh đốn cảm xúc đến trướng chính: “Nghĩa phụ, nhi tử việc quan trọng cần bẩm báo.”

 

Mạc tướng quân mặc một bộ khải giáp, hình hùng vĩ, để râu quai nón rậm rạp, đôi mắt sáng ngời, ngẩng đầu khỏi bản đồ địa hình: “Chuyện gì?”

 

Nam Man xâm lược, quân lương và quân phí của triều đình đều cung cấp đầy đủ, lương thực của họ chỉ còn đủ dùng trong một tháng nữa. Chàng thể để các tướng sĩ của bụng đói đ.á.n.h trận . Mấy ngày nay đêm nào cũng mất ngủ, tóc rụng ít, thể là bạc cả đầu vì lo lắng.

 

“Nghĩa phụ, tin vui đây, Thông phán phủ Thừa Thiên kinh đô là Đô Hoài Quang gửi thư, một vị nghĩa sĩ quyên tặng tiền bạc và lương thực cho chúng , Thái tử điện hạ phái áp giải đến .”

 

Mạc tướng quân lập tức dậy, mừng rỡ thôi: “Thật ư?”

 

“Chắc chắn là thật.” Mạc Cảnh Ngữ cũng vô cùng cảm kích của , nàng chỉ cứu các tướng sĩ và dân chúng Nam Cương, mà còn cứu hàng vạn, hàng vạn gia đình.

 

“Vị nghĩa sĩ là ai, bản tướng quân tấu lên triều đình, phong công ban thưởng cho !”

 

 

Loading...