Mang Không Gian: Nuôi Tiểu Phu Quân Thành Tài Tử. - Chương 125: Trúng độc.

Cập nhật lúc: 2025-10-07 02:00:47
Lượt xem: 9

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Nửa khắc , nhàn nhạt mở miệng : “Đại nhân nếu thu đủ thuế hạ năm nay, hạ quan một cách.”

 

Sắc mặt Phương đại nhân mừng rỡ: “Mau mau .”

 

Đô Vân Gián : “Trong kinh thành quyền quý san sát, ai là đại nhân thể đắc tội.”

 

Phương đại nhân đến đây, sắc mặt vô cùng khó coi. Thuế hạ của những quyền quý vô cùng khó thu, nhưng thể đắc tội, mỗi năm đều chịu khổ cả hai bên.

 

Đô Vân Gián tiếp tục : “Đại nhân chi bằng tìm một mà bọn họ dám đắc tội.”

 

Phương đại nhân nhíu mày: “Người mà bọn họ dám đắc tội?”

 

Những quyền quý đó dám đắc tội, thì chỉ thiên tử đương kim. “Ý ngươi là, tìm Bệ hạ?”

 

Đó là tự tìm mắng ?

 

Đô Vân Gián nhướng mày : “Đại nhân chi bằng tìm Bệ hạ mà than thở, tiện thể một trận!”

 

“Khóc? Việc lắm!” Phương đại nhân méo mặt nghĩ đến bộ dạng lóc t.h.ả.m thiết Kim Loan Điện, sắc mặt vui, cùng mạc liêu , nhất thời Đô Vân Gián rốt cuộc đang bày mưu tính kế gì.

 

Đô Vân Gián lật lật quyển sổ sách bên tay Phương đại nhân, : “Quả thực . Vậy đại nhân , thuế hạ năm nay tính đây, những quyền quý đó đại nhân đắc tội nổi ?”

 

Phương đại nhân những quyển sổ sách , nhớ những lời mắng c.h.ử.i mỗi khi đến kỳ thu thuế hàng năm, sắc mặt khó coi vô cùng.

 

Sáng sớm ngày thứ hai, Kim Loan Điện, Phương đại nhân đến nước mắt nước mũi tèm lem, đem tất cả những ấm ức mấy năm phủ doãn tuôn hết.

 

Khiến Hoàng đế và bá quan văn võ đều ngớ , nhất thời vui mừng buồn lo.

 

Hôm nay văn võ bá quan đều run sợ, Phương đại nhân tuy Hoàng đế phê bình một trận, nhưng dù kết quả cũng . Đứng hàng chục ánh mắt như d.a.o găm mà tan triều, Phương đại nhân bước chút phiêu đãng.

 

Hạt Dẻ Nhỏ

“Hoài Quang , ngươi thật sự giúp bổn quan một việc lớn đó.” Vừa tan triều, Phương đại nhân liền chạy thẳng đến chỗ Đô Vân Gián. “Thuế hạ năm nay e là sẽ hơn những năm .”

 

Đô Vân Gián : “Hạ quan dám, đại nhân tiếp theo cứ chuẩn mà bận rộn .”

 

Quả như lời Đô Vân Gián , những ngày đó, cả Thừa Thiên phủ trong ngoài bận rộn ngớt, nộp thuế, kẻ gây sự, ỷ quyền áp bức, thể là vô cùng náo nhiệt.

 

 

Đô phủ. Đào thị cứng mặt tiễn Đô Ngự sử khỏi cửa. Tiểu nha ở cửa đến báo, Đô Ngự sử đến viện của di nương, nàng lập tức mắt đỏ hoe nghiến răng nghiến lợi ném vỡ mấy chén : “Những tiện nhân , từng đứa một đều đến chọc tức .”

 

Một Đô Vân Gián đủ khiến nàng tức nghẹn , cố tình những di nương tiểu trong phủ an phận, tranh đến chọc tức nàng .

 

Nha hầu hạ một bên run rẩy, cẩn thận an ủi: “Phu nhân đừng giận, dù thế nào thì các nàng cũng thể vượt qua phu nhân , đừng để tức hỏng thể.”

 

Đào thị giận nhẹ, Đô Vân Thịnh mặt mày âm trầm bước , mấy nha đầu hầu hạ vội vàng lui ngoài.

 

Đào thị mặt mày ủ rũ: “A Thạnh.”

 

Đô Vân Thịnh Đào thị: “Mấy tiểu nhỏ mọn cũng đáng để nổi giận lớn như ? Phụ mấy ngày nay vẫn luôn rục rịch, hao hết tâm tư đón Đô Vân Gián trở về. Việc cấp bách mắt là để giải quyết .”

 

Sắc mặt Đào thị vui, Đô Vân Thịnh nhắc đến Đô Vân Gián, trong lòng càng thêm uất ức: “Cái tiểu tiện chủng đó tuyệt đối thể trở về.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mang-khong-gian-nuoi-tieu-phu-quan-thanh-tai-tu/chuong-125-trung-doc.html.]

 

Đô Vân Gián bây giờ danh tiếng lẫy lừng, nếu trở về phủ, vị trí của hai con bọn họ sẽ nguy cấp. Hơn nữa, Đô Vân Gián còn nhớ rõ ngọn nguồn sự việc năm xưa, nếu trở về phủ, e là ngày tháng của bọn họ cũng đến hồi kết .

 

Nghĩ đến đây, trong lòng Đào thị lạnh lẽo: “Đô Vân Gián nhất định c.h.ế.t, nếu trở về, chúng sẽ xong đời.”

 

Đô Vân Thịnh đương nhiên hiểu rõ, Đô Vân Gián hiện giờ ẩn nhẫn tay, chẳng qua là đang chờ đợi thời cơ mà thôi.

 

Trăng sáng thưa, tiếng ve kêu râm ran. Đô Vân Gián lật xem những tin tức âm thầm điều tra mấy ngày nay, quả thực tìm thấy nhiều thứ. Hắn xoa xoa sống mũi đau nhức, gọi La Sinh đến đưa đồ đến Đông Cung.

 

La Tuệ Tuệ chải rửa xong, vặn Đô Vân Gián đẩy cửa trở về. Hắn thuận tay cầm lấy chiếc khăn tay trong tay La Tuệ Tuệ, lau tóc giúp nàng. Trong gương đồng, bóng dáng hai giao thoa.

 

Nàng đôi lông mày và ánh mắt của Đô Vân Gián trong gương, thanh tú ôn nhu. Nàng đưa tay định nhận lấy khăn tay: “Chàng dạo quá mệt mỏi , mau rửa mặt nghỉ ngơi .”

 

Đô Vân Gián kéo tay nàng . Trong gương đồng, hai mắt đối mắt: “Vi phu mệt, thời gian việc nhà đều nhờ nương tử vất vả .”

 

La Tuệ Tuệ thấy liền để mặc : “Ta gì mà mệt chứ, trong nhà chuyện đều Yên Chi và bọn họ lo liệu, mỗi ngày thật sự nhàn rỗi việc gì , cũng chẳng giúp gì cho .”

 

Đô Vân Gián cầm lược lên, mái tóc nữ tử như lụa là thượng hạng, trong sáng mượt mà. Hắn ghé sát tai nàng : “Có nương tử ở bên cạnh, chính là đại hạnh của vi phu.”

 

Trên mặt La Tuệ Tuệ hiện lên sắc hồng, nàng khẽ . Nàng đầu giật lấy chiếc lược trong tay : “Đêm khuya , mau chải rửa, ngày mai còn .”

 

Đô Vân Gián lúc mới lưu luyến rời phòng trong chải rửa.

 

Thời gian vội vã, nửa tháng lặng lẽ trôi qua. Tết Đoan Ngọ cận kề, Đô Vân Gián vẫn sớm tối về mỗi ngày, khí triều đình căng thẳng. La Tuệ Tuệ mỗi ngày ở trong gian gieo trồng, hoặc dẫn con cái đùa nghịch, cuộc sống trôi qua cũng coi như sung túc.

 

Trưa ngày hôm đó, Đô Vân Gián hiếm khi phá lệ về phủ dùng bữa. La Tuệ Tuệ đang khuyến khích Tiểu Trầm Lan học , bóng dáng hài tử loạng choạng trong sân, khiến La Tuệ Tuệ lòng thấp thỏm lo sợ.

 

La Tuệ Tuệ thấy trở về, vội vàng ôm lang nhi lòng: “Sao hôm nay về , thấy , Trầm Lan đó?”

 

Đô Vân Gián cũng thấy dáng vẻ chập chững tập của đứa trẻ, cả mệt mỏi bỗng chốc tan biến ít. Hắn gật đầu đón lấy hài tử đặt xuống đất: “Để nó thêm chút nữa.”

 

phu thê hai hiếm khi thời gian cùng chơi với con, trong sân bỗng chốc tràn ngập tiếng vui vẻ.

 

Chính lúc , Yên Chi mặt đầy lo lắng chạy tới: “Phu nhân , nhà bếp xảy chuyện !”

 

Mấy vội vàng chạy đến nhà bếp, lúc nữ đầu bếp mà Yên Chi thổ huyết hôn mê khiêng ngoài. La Sinh thấy tiến lên kiểm tra sắc mặt ngưng trọng : “Công tử, phu nhân, mợ Mạc đây là trúng độc .”

 

“Trúng độc?” La Tuệ Tuệ nhíu mày: “Yên lành việc gì trúng độc?”

 

Một nữ đầu bếp khác một bên vội vàng : “Phu nhân, chúng nô tỳ cũng , tỷ Mạc như ngày nếm thử độ mặn nhạt, lâu nàng liền ôm bụng, sắc mặt xanh mét ngã xuống.”

 

Mợ Mạc đưa mời đại phu, những khác trong nhà bếp đều canh giữ. Nghiêm Kỳ kiểm tra nhà bếp, phát hiện tất cả các món ăn hôm nay đều hạ dược, hơn nữa là kịch độc.

 

La Tuệ Tuệ xong hít một khí lạnh, tất cả các món ăn đều hạ độc, đây là sợ thể độc c.h.ế.t bọn họ ?

 

Nàng bưng một đĩa sườn heo thở dài một : “Thật đáng tiếc miếng thịt ngon như , đây là tay với chúng ?”

 

Sắc mặt Đô Vân Gián lạnh, trả lời lời La Tuệ Tuệ: “Nương tử kinh sợ , chuyện , vi phu sẽ xử lý.”

 

Đêm xuống, mưa phùn lất phất ngừng. La Tuệ Tuệ và Tôn Thất Nương ở trong phòng đùa nghịch với Trầm Lan, Đô Vân Gián mang theo nước khắp trở về. Tôn Thất Nương thấy liền bế đứa trẻ rời .

 

 

Loading...