Mang Không Gian: Nuôi Tiểu Phu Quân Thành Tài Tử. - Chương 123: Đô gia hội diện.

Cập nhật lúc: 2025-10-07 02:00:45
Lượt xem: 11

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Một ngày khi Đô Vân Gián nhậm chức, Đô phủ phái đến mời Đô Vân Gián trở về phủ, quản gia của Đô phủ là một vô cùng tinh minh tháo vát, bộ quá trình đều tươi và đấu khẩu với Đô Vân Gián, lời khách sáo kín kẽ chê .

 

Đô Vân Gián mấy câu đuổi khéo Đô quản gia, La Tuệ Tuệ bóng dáng đó rời , sang Đô Vân Gián, "Có Đô gia?"

 

Hắn trầm ngâm một lát, nhớ quà đáp lễ năm ngoái tặng cho Đào thị mẫu tử, : "Đi xem thử , khi ở Nam Cương, mẫu tử họ ít quà tặng, chúng xem quà đáp lễ!"

 

Ban đầu, La Tuệ Tuệ hiểu cái gọi là quà đáp lễ của Đô Vân Gián, nhưng khi thấy Đô Vân Thịnh và Đào thị, nàng liền chút hiểu .

 

Đào thị là một phụ nhân gần bốn mươi tuổi, gấm vóc lụa là, chăm sóc đúng cách, trang điểm tinh xảo, phong vận vẫn còn, búi tóc cao đầy châu báu ngọc ngà, dáng vẻ ung dung đoan trang, đôi lông mày lá liễu là một đôi mắt phượng vô cùng quyến rũ, nhưng hôm nay sắc mặt nàng dường như lắm, quầng thâm mắt nghiêm trọng, ngay cả khi thoa lớp phấn dày cũng thể che , nếp nhăn nơi đuôi mắt cũng rõ ràng.

 

Tuy nụ của nàng đoan trang, đúng chuẩn phong thái của đương gia chủ mẫu, nhưng sự oán độc và khinh bỉ trong đáy mắt đôi khi lộ , đặc biệt là khi đối mặt với Đô Vân Gián, hận ý đó khiến La Tuệ Tuệ cũng giật lo sợ, nàng vẫn luôn lo lắng Đào thị sẽ nhảy bổ lên c.ắ.n một miếng khoảnh khắc tiếp theo.

 

Đô Ngự Sử tuy , nhưng La Tuệ Tuệ , ông mấy vui vẻ, nghĩ cũng đúng, lang nhi về kinh nhiều ngày, đến bái kiến, còn để ông tự ba bảy lượt mời, nhưng điều thể trách ai đây?

 

La Tuệ Tuệ theo Đô Vân Gián hành lễ với hai , cũng nhiều, an tĩnh sang một bên.

 

Đào thị nén giận trong lòng, mặt đọng nụ tự nhiên, La Tuệ Tuệ như khúc gỗ bên cạnh, : "Đây chắc là nương tử của Gián ca nhi nhỉ, dung mạo thật là thanh tú."

 

Đô Vân Gián liếc Đào thị một cái, nghiêng gần La Tuệ Tuệ, : "Đây là nội tử của ."

 

"Gặp Đô đại nhân, Đô phu nhân." La Tuệ Tuệ theo cách xưng hô của Đô Vân Gián mà quỳ gối hành lễ với hai , nghi thái tiêu chuẩn, thể tìm lớn nào, nàng khẽ , lông mày khẽ nhướng, giả vờ thẹn thùng rũ mắt, thản nhiên đáp: "Phu nhân quá khen ."

 

Đào thị giật giật môi, sắc mặt vô cùng tự nhiên, soi mói vài , thầm nghĩ, quả nhiên là nữ nhi nhà quê lên mặt bàn, một chút tinh ý cũng .

 

Đào thị thấy Đô Vân Gián, khỏi nghĩ đến những gì lang nhi nàng chịu đựng trong một năm qua, cùng với bức thư công khai khiêu khích bọn họ, liền hận thể ăn sống thịt , uống m.á.u .

 

_Nàng cố gắng kiềm chế xung động g.i.ế.c , Đô Vân Gián, mặt Đô Ngự Sử diễn trò đoan trang, kéo tay La Tuệ Tuệ biểu lộ vô cùng vui vẻ, "Mau đây cho xem nào, thể khiến Gián ca nhi giấu lâu như , chắc chắn là một đại mỹ nhân , hôm nay gặp mặt, quả nhiên sai, dung mạo hình thế , là khuê các tiểu thư kinh thành cũng quá lời."

 

La Tuệ Tuệ khẽ nhíu mày, đây là nàng vô lễ sớm đến bái kiến bọn họ ?

 

Hạt Dẻ Nhỏ

Nàng kéo khóe môi mỉm nhạt nhẽo, : "Phu nhân quá , Tuệ Tuệ chỉ là nữ tử sơn dã, dám nhận."

 

Đào thị lời suýt nữa phá công, điều khiến nàng tiếp lời, nữ tử quả nhiên là nữ nhi nhà quê lên mặt bàn, biểu cảm mặn nhạt của La Tuệ Tuệ, Đào thị chỉ cảm thấy trong lòng lửa giận càng bốc cao.

 

Cái tiểu tiện chủng Đô Vân Gián nàng thì thôi , ngay cả La Tuệ Tuệ cái thôn phụ cũng dám ăn dở thế với nàng !

 

Nàng lộ vẻ gì mà rụt tay về, : “Vô phương, lễ nghi những thứ đó, nhà vốn chú trọng, các ngươi cứ cho thoải mái là , trong nhà cứ tùy ý.”

 

La Tuệ Tuệ vẫn tiếp tục mặn nhạt, tiếp chiêu những lời châm chọc của Đào thị, nàng chỉ mỉm nhạt nhẽo: “Đa tạ phu nhân.”

 

Lợi dụng lúc kẽ hở, La Tuệ Tuệ rút chiếc khăn tay trong tay áo , khẽ lau tỉ mỉ bàn tay Đào thị chạm .

 

Đào thị thấy một thôn cô ghét bỏ chút che giấu như , tức đến trợn trừng mắt, mắt nứt , vẻ đoan trang ôn nhu khó mà duy trì nổi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mang-khong-gian-nuoi-tieu-phu-quan-thanh-tai-tu/chuong-123-do-gia-hoi-dien.html.]

 

Hay cho cái thôn phụ , thật lớn mật, dám khinh thường nàng một cách trắng trợn như thế!

 

Bàn tay trong tay áo của Đào thị nắm chặt đến mức khớp xương trắng bệch, móng tay cắm sâu thịt, nỗi đau đó khiến nàng đến nỗi mất lý trí. Nàng liếc mặt , ánh mắt như g.i.ế.c đối diện với đôi mắt như như của Đô Vân Gián, trong lòng nghẹn , tim phổi bỗng chốc như ngừng thở.

 

Hai cái tiện chủng , sinh chính là để khắc nàng !

 

Ngay khi nụ mặt Đào thị sắp duy trì nổi, Đô Vân Thịnh đến.

 

“A tới!”

 

Chưa thấy tiếng. La Tuệ Tuệ theo hướng âm thanh tới, từ cửa yến sảnh một nam tử ngược sáng, hình thon dài, dung mạo sáu bảy phần tương tự Đô Vân Gián, đặc biệt là đôi mắt .

 

Hắn chính là của Đô Vân Gián, Đô Vân Thịnh.

 

La Tuệ Tuệ hữu ý vô ý đ.á.n.h giá đến. Chỉ vẻ ngoài, Đô Vân Thịnh cũng là một mỹ nam tử đúng nghĩa, nhưng điểm thiếu sót là khập khiễng một chân. Lúc yên thì thấy gì, nhưng khi thì sự khập khiễng rõ ràng, hơn nữa vẻ mặt âm trầm, giữa lông mày ánh lên nét gian xảo, khiến vô cùng ưa.

 

Đô Vân Thịnh vì năm nay liên tiếp đứt ngón tay, gãy chân, hủy hoại tiền đồ, cả càng thêm rượu giải sầu, trở nên âm u ít. Nhìn thấy Đô Vân Gián bên cạnh Đô Ngự sử, đáy mắt lóe lên một tia tàn độc, đó vùi sâu đáy mắt ôn hòa: “A , một đường vất vả.”

 

Nói xong, đối với La Tuệ Tuệ tác xá hành lễ: “Chắc hẳn vị chính là tẩu tẩu .”

 

La Tuệ Tuệ thu liễm mắt, khuất gối hành lễ: “Nhị công tử hữu lễ.”

 

La Tuệ Tuệ chú ý thấy, Đô Vân Thịnh chỉ chân khập khiễng, ngay cả ngón tay cũng lành lặn. Mặc dù cực lực che giấu, nhưng nàng vẫn thấy.

 

Nàng nghĩ, nàng món quà đáp lễ mà Đô Vân Gián từng đây.

 

Đô Vân Gián dung nhan bất biến, gật đầu rũ mi, mặt nhạt: “Sớm nhị công tử thể bệnh, gần đây khỏe hơn ?”

 

Nụ ôn hòa mặt Đô Vân Thịnh bỗng chốc cứng đờ, sắc mặt Đào thị càng thêm khó coi, ngay cả Đô Ngự sử một bên cũng nhận vài phần bất thường.

 

La Tuệ Tuệ nhấc mày mỉm , đ.á.n.h rắn đ.á.n.h bảy tấc, thể Đô Vân Gián thật độc ác. Nhìn ánh mắt như ăn thịt của Đào thị, La Tuệ Tuệ trong lòng điên cuồng ngừng.

 

Nửa khắc , Đô Vân Thịnh mới điều chỉnh xong biểu cảm, nhịn xuống hận ý nghiến răng nghiến lợi : “Đa tạ trưởng quan tâm, chẳng qua là mấy tên tiểu nhân tác quái, nhất thời bất cẩn mắc bẫy, cả.”

 

Đô Vân Gián : “Thế thì . Bất quá, thường bờ sông nào giày ướt, nhị công tử vẫn nên chú ý nhiều hơn, bảo trọng thể mới là quan trọng.”

 

Nắm tay trong tay áo của Đô Vân Thịnh chặt cứng, sắc mặt bất biến, gật đầu: “A .”

 

La Tuệ Tuệ âm thầm rũ mi lắng hai trao đổi qua , cuộc chuyện ẩn chứa đao quang kiếm ảnh, trong lòng khỏi khâm phục, Đô Vân Thịnh là một thể co duỗi.

 

Xem , Đô Vân Gián chuyện đến nước , vẫn thể thản nhiên tự tại mỉm đáp lời. Đâu giống Đào thị bên cạnh, cái biểu cảm như ăn thịt , sớm bán nàng , ngay cả Đô Ngự sử cũng liên tục liếc mắt nàng mấy lượt.

 

 

Loading...