Mang Không Gian: Nuôi Tiểu Phu Quân Thành Tài Tử. - Chương 119: Thái tử.

Cập nhật lúc: 2025-10-06 08:13:12
Lượt xem: 10

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Màn đêm tĩnh mịch, từ căn nhà tranh thấp bé hắt vài vệt sáng lốm đốm. Đô Vân Gián và Mạc Cảnh Ngữ bất động ẩn nấp bên ngoài cửa sổ.

 

Đô Vân Gián thấy lâu động đậy, trong đầu nhanh chóng hồi tưởng giọng quen thuộc . Ngay khi y định từ bỏ rời , động tác. Đô Vân Gián nín thở tập trung, lặng lẽ áp sát cửa sổ.

 

Người mặc áo choàng ừm một tiếng, xoay . Đô Vân Gián trong chớp mắt liền rõ dung mạo của đó.

 

Dù chỉ thấy nửa khuôn mặt, y cũng lập tức nhận đó.

 

Không ngờ là Tri châu Sùng Châu Cao Kiệt, mới gặp hôm qua.

 

Đã thấy , Đô Vân Gián sợ đ.á.n.h rắn động cỏ, hiệu với Mạc Cảnh Ngữ lặng lẽ rời khỏi nơi . Tìm một vòng, theo tiếng động mà tìm thấy nơi bọn chúng chế tạo đao kiếm, ở một sơn động khác tìm thấy hàng vạn Loan Nguyệt Đao và mũi mác.

 

Mạc Cảnh Ngữ vớ lấy những mũi mác chất đống bên tường, giận đến nhẹ, “Những kẻ bán nước , thật đáng hận.”

 

Đô Vân Gián quét mắt sơn động, hiệu cho Mạc Kinh Ngữ, “Trời sắp sáng , nơi nên ở lâu, thôi.”

 

Mạc Cảnh Ngữ hậm hực, giơ tay vớ lấy hai mũi mác giấu trong lòng. Hai lén lút khỏi sơn động, đợi khi trở về nội trạch, chân trời hửng sáng.

 

Hạt Dẻ Nhỏ

La Sinh thấy hai trở về, vội vàng đưa y phục cho họ. Thay xong, hai mới thả lỏng.

 

“Chuyện xin trưởng tiên đừng kể cho ngoài.” Đô Vân Gián chỉnh lý y phục .

 

Mạc Cảnh Ngữ thắt chặt đai lưng, mặt mày ngưng trọng, “Vi , cứ yên tâm.”

 

“À , thấy đó là ai ?”

 

Mạc Cảnh Ngữ cẩn thận nhớ , đó mấy tên giám công hết mực ủng hộ, tất nhiên lai lịch nhỏ.

 

Tay của Đô Vân Gián đang động tác khựng , đôi mắt phượng khẽ híp, đôi môi mỏng khẽ mở thốt hai chữ.

 

“Cao Kiệt!”

 

Trong viện, La Tuệ Tuệ khẽ lay lay tay áo Đô Vân Gián nũng nịu : “Tướng công, hãy ở bên . Chàng lâu lắm ở bên . Chỉ hai ngày thôi, ban đêm về là !”

 

Những nha đầu tiểu tư trong viện thấy cảnh , lúc đầu thì ngạc nhiên, đó mím môi , lẳng lặng bỏ , quấy rầy hai .

 

“Trấn Thanh Thủy cách đây cũng xa, sẽ chậm trễ gì . Chàng cứ cùng .” La Tuệ Tuệ kéo tay áo van nài, giọng lớn nhỏ, trong viện ít nhiều gì cũng thể thấy.

 

Đô Vân Gián tỏ vẻ khá bất đắc dĩ, giả vờ giận dữ : “Nàng mau buông , để khác thấy thì còn thể thống gì nữa?”

 

La Tuệ Tuệ sắc mặt tức thì biến đổi, “Thì chứ? Chàng là phu quân của , bảo cùng một chuyến đến Thanh Thủy để kiểm tra sổ sách mà thôi, ? Đâu bắt chuyện trái pháp luật gì!”

 

“Chàng xem, ghét ? Ta ở khắp nơi đều thể tất cho , mấy tháng nay đêm đêm vùi trong thư phòng, cũng chẳng đấy, hừ!”

 

La Tuệ Tuệ tủi vành mắt đỏ hoe, hừ lạnh một tiếng, buông tay áo đang nắm , cúi đầu định về phòng.

 

Đô Vân Gián màng lễ nghi, vội vàng bước tới mấy bước kéo nàng , “Được , cùng nàng là .”

 

La Tuệ Tuệ tức thì tươi rạng rỡ. Đô Vân Gián chỉnh cây trâm cài tóc đầu nàng, đầu căn dặn La Sinh chuẩn xe ngựa Trấn Thanh Thủy.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mang-khong-gian-nuoi-tieu-phu-quan-thanh-tai-tu/chuong-119-thai-tu.html.]

Xe ngựa lắc lư khỏi huyện thành Thục Dương. La Tuệ Tuệ xe, vén tấm rèm cửa sổ, cổng thành xa dần, nhướng mày nào đó đang ung dung tự tại bên cạnh, “Thế nào, diễn tồi chứ?”

 

Đô Vân Gián nhớ hành vi nũng nịu vô lý của nàng , khẽ một tiếng, quả thực diễn .

 

Nàng cũng chẳng bận tâm ý của Đô Vân Gián là gì, kiêu hãnh ngẩng cằm. Chốc lát, nàng hạ giọng thấp hỏi: “Thái tử thật sự đến Thục Dương?”

 

Đô Vân Gián thu nụ , nghiêm mặt : “Ừm, cho sắp xếp cho ngài nghỉ ở khách điếm của nàng.”

 

La Tuệ Tuệ nhíu mày, “Có an ? Nơi đó qua tấp nập liệu an ?”

 

Đô Vân Gián lắc đầu : “Nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an nhất. Nàng yên tâm, trong lòng đều tính toán. Vả , ngài cũng lâu .”

 

La Tuệ Tuệ trầm ngâm gật đầu.

 

La Tuệ Tuệ vội vàng qua Thái tử một , ước chừng hai mươi sáu, hai mươi bảy tuổi, dáng vẻ vô cùng tuấn mỹ, mày mắt sắc bén, mang theo uy áp của kẻ bề .

 

Sau đó, Đô Vân Gián và Mạc Cảnh Ngữ lượt phòng Thái tử. La Tuệ Tuệ giúp gì nhiều, căn dặn Tống Lai Tài tinh ý canh chừng, còn thì bếp một bàn thức ăn.

 

Mãi đến khi trăng lên, mấy mới lượt . Đô Vân Gián căn dặn La Sinh mang thức ăn đến cho Thái tử, còn y và Mạc Cảnh Ngữ thì cùng La Tuệ Tuệ dùng bữa.

 

Trong bữa tiệc, hai mặt mày ngưng trọng, La Tuệ Tuệ cũng cảm nhận khí căng thẳng. Ba lặng lẽ ăn xong bữa, khi màn đêm buông xuống, mấy liền nối đuôi rời khỏi khách điếm.

 

Trước khi Đô Vân Gián và Mạc Cảnh Ngữ cửa, La Tuệ Tuệ gọi họ , đưa cho mỗi một cây tụ tiễn. “Cầm cái , đường cẩn thận.”

 

Mặc dù nàng chính xác họ định gì, nhưng chắc chắn chuyện nhỏ. Nàng cũng giúp gì, điều duy nhất nàng thể là để họ một phần đảm bảo an .

 

La Tuệ Tuệ đeo tụ tiễn lên cánh tay thị phạm một chút, buộc hộp tụ tiễn sẵn từ sớm eo hai họ, “A , tướng công, sớm trở về nhé, đợi các .”

 

Mạc Cảnh Ngữ vỗ vai La Tuệ Tuệ, “A đừng lo lắng, a võ công cao cường, thần tiễn cho, khác thương . Đương nhiên, cũng sẽ bảo vệ phu.”

 

Đô Vân Gián để ý đến Mạc Kinh Ngữ, chỉ với La Tuệ Tuệ một câu, “Đợi .”

 

Hai liền chìm bóng đêm. Suốt hai ngày liền, bất kỳ tin tức nào. Mãi đến trưa ngày thứ ba, Kiều Thất mới vội vàng đến báo, rằng Đô Vân Gián và Mạc Cảnh Ngữ đều an , chỉ là còn việc xử lý xong, hai ngày nữa sẽ trở về.

 

La Tuệ Tuệ lúc mới yên tâm, tranh thủ lúc rảnh rỗi chợp mắt một lát.

 

Trong Tri châu phủ, Cao Kiệt xoa xoa mí mắt đang giật, bực bội thở một . Cao phu nhân thấy , nghi hoặc hỏi y, “Lão gia chuyện phiền lòng gì ?”

 

Cao Kiệt khuôn mặt lo lắng của phu nhân , há miệng nhưng thế nào, bèn lắc đầu : “Không gì, lẽ là mệt .”

 

Cao phu nhân nghi ngờ gì, liền căn dặn nha đầu nhà bếp hầm ít canh. Ngay lúc , tên tiểu tư gác cổng hoảng hốt chạy đến : “Lão gia, một đám binh lính đến, bao vây phủ chúng ?”

 

Cao Kiệt trong lòng giật thót, trong chốc lát các nguyên nhân khác lóe lên trong đầu. nhanh y trấn tĩnh , “Chuyện gì thế ?”

 

Cao phu nhân cũng nghi hoặc, “Kẻ nào to gan như , dám bao vây Tri châu phủ?”

 

Cao Kiệt vội vã khỏi phủ, phát hiện xung quanh phủ binh giáp bao vây kín mít. Y liếc Mạc Cảnh Ngữ đang chỉ huy, mặt sa sầm : “Mạc tướng quân ý gì?”

 

Mạc Cảnh Ngữ bây giờ thấy khuôn mặt Cao Kiệt, hận thể xông lên cho y hai quyền. Hắn nhịn một chút, đầy vẻ trêu ngươi, giọng mỉa mai: “Cao đại nhân đừng trách, mạt tướng cũng là lệnh hành sự, bao vây để bảo vệ an cho Cao đại nhân.”

 

 

Loading...