Mang Không Gian: Nuôi Tiểu Phu Quân Thành Tài Tử. - Chương 115: Mỏ khoáng.
Cập nhật lúc: 2025-10-06 08:13:08
Lượt xem: 11
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đô Vân Gián sai mang kham dư đồ đến, nhiều cẩn thận tra xét, thầm khẩy một tiếng, “Quả nhiên!”
Kiều Thất và những khác hiểu gì, “Công tử phát hiện điều gì?”
Đô Vân Gián đầu ngón tay khẽ chạm dãy núi bản đồ, : “Lời đoán của phu nhân hôm nay lý, trong núi , e rằng điều kỳ lạ.”
Mấy ngày tìm kiếm trong núi, bọn họ chỉ tìm kiếm ở phía núi, nơi thâm sơn cùng cốc từng đặt chân đến.
“Các ngươi xem, nơi địa thế liên miên, nếu giấu binh ở đây…”
Nghiêm Kỳ , con ngươi co , từ kham dư đồ thấy nơi đó địa thế phức tạp, núi non trùng điệp, nếu giấu binh, quả là nơi tuyệt hảo.
Bọn họ đều , Đô Vân Gián và Thái tử tư thông điều tra bè đảng của Tín Vương, nếu quả thật là như bọn họ phỏng đoán, trong núi e rằng thật sự điều kỳ lạ.
Đô Vân Gián đảo qua tất cả thông tin liên quan đến Tín Vương ở kiếp trong đầu, trầm giọng dặn dò: “Đợi hai ngày nữa chuyện Lưu Nhị Trụ lắng xuống, các ngươi hãy điều tra nơi , tuyệt đối đừng đ.á.n.h rắn động cỏ.”
Đô Vân Gián nhớ mật tín xem, trong lòng vô cùng khẳng định, những mất tích và bán , kẻ thao túng nhất định thoát khỏi liên quan đến Tín Vương.
…
Ánh trăng mờ ảo, trong rừng núi rậm rạp, gió đêm thổi qua những cành cây đan xen phát tiếng xào xạc, những con chim rõ tên vỗ cánh kêu lên bay xa.
Mấy bóng đen như quỷ mị lướt qua rừng cây, ẩn sâu trong rừng rậm.
“Nhanh lên, lề mề cái gì, nhanh nữa lên!”
“Nhanh, tối nay mà xong, xem lão tử thu thập các ngươi thế nào.”
“lão già , gì đó, ngươi đó, nhanh lên.”
…
Những tiếng la hét, c.h.ử.i bới ngang ngược bá đạo kèm theo tiếng roi quất da thịt từ xa vọng , từng trận tiếng xẻng va chạm trong đêm tối của rừng cây vô cùng chói tai.
Mấy bóng đen rạp mặt đất, thể thấy lờ mờ ánh lửa lốm đốm ở khe núi xa xa.
Không xa hai tiếng bước chân rõ ràng đang dần tiến đến, ngọn đuốc chiếu đường nét cây cối xung quanh.
“Ơ, mới thấy tiếng động ở đây mà.”
Người nam nhân cầm đuốc cao lớn vạm vỡ, ánh lửa chiếu rọi, vết sẹo dài ngoằn mặt hiện rõ, nghi hoặc giơ đuốc khắp nơi.
Bên cạnh cùng một nam nhân vạm vỡ tương tự, mặt mày hung dữ, một tay cầm đuốc, một tay cầm d.a.o ở tư thế phòng thủ. Hai tìm kiếm một lúc lâu mới thả lỏng.
Người cắm d.a.o về vỏ, đôi mắt vẫn ngừng quanh, “Có lẽ là động vật nhỏ.”
Người vết sẹo ‘ừ’ một tiếng, hai thả lỏng dần dần rời .
Nửa buổi, mấy bóng đen nhẹ nhàng từ cây rơi xuống, mấy , trong đó một hiệu lặng lẽ theo dõi hai , hai còn thì lén lút tiếp cận nơi ánh lửa bùng cháy dữ dội.
Nghiêm Kỳ và Kiều Thất chọn một nơi tầm rộng rãi, lặng lẽ rạp xuống, vị trí đó cực , chỉ cần ngẩng đầu là thể thấy tình hình ở xa.
Nơi ánh lửa sáng nhất là một mỏ khoáng, ở đó qua đang bận rộn khai thác khoáng sản một cách trật tự, tiếng động chói tai liên miên ngớt, giám công ngừng quát mắng roi quất những lao công .
Hai , Nghiêm Kỳ phất tay, hai lặng lẽ ẩn bóng tối.
Trong phủ nha, Đô Vân Gián thấy La Tuệ Tuệ ngủ say, khẽ đặt một nụ hôn lên trán nàng, kéo chặt chăn cho nàng, dậy đến thư phòng.
Đêm khuya, bóng trăng mờ ảo, ánh lửa bùng lên, chiếu bóng lay động bên cửa sổ, Đô Vân Gián đặt mồi lửa xuống, đặt chụp đèn lên giá nến.
Hắn cúi đầu án, đầu ngón tay khẽ gõ nhẹ mặt bàn, ánh mắt tối sầm.
Một lát , trong sân truyền đến tiếng động nhẹ, Nghiêm Kỳ và những khác vội vã về.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mang-khong-gian-nuoi-tieu-phu-quan-thanh-tai-tu/chuong-115-mo-khoang.html.]
Đô Vân Gián xong lời mô tả của mấy , đột nhiên siết chặt nắm đấm, mỏ khoáng kiếp của Tín Vương quả nhiên ở Thụy Dương.
Không ngờ La Tuệ Tuệ đoán trúng phóc.
“Công tử, chúng bây giờ ?” Nghiêm Kỳ mặt mày lạnh lùng, về phía Đô Vân Gián.
“Nơi đó thể tiếp cận ?” Hắn , những khoáng sản mà bọn họ đào rốt cuộc vận chuyển ?
Kiều Thất mặt trầm xuống lắc đầu, “Những đó vô cùng cảnh giác, hơn nữa canh giữ nghiêm mật, trộn khó.”
Đô Vân Gián nắm c.h.ặ.t t.a.y buông lỏng, buông lỏng nắm chặt, thong thả : “Trước tiên đừng đ.á.n.h rắn động cỏ, cứ giả vờ chuyện , kẻo để bọn chúng chạy mất.”
Hắn cầm bút một phong mật tín, ngay đêm đó liền phi ngựa nhanh chóng gửi về Kinh thành.
Sau đó mấy ngày, Đô Vân Gián điều tra cặn kẽ tất cả các dãy núi gần đó, các quan lớn nhỏ ở Sùng Châu cũng đều thanh tra một lượt, trong đó ít móc nối với các quan chức cấp cao ở Kinh thành, đương nhiên thiếu tâm phúc của Tín Vương.
Ví dụ như Tri châu của Sùng Châu, Cao Kiệt.
Đô Vân Gián còn điều tra , Huyện lệnh tiền nhiệm của huyện Thụy Dương khi thăng chức quá hai tháng liền bệnh nặng qua đời. Hắn tin tức do ám vệ truyền về, lạnh một tiếng, bất quá cũng chỉ là một quân cờ vô dụng mà thôi.
…
Thái tử Đông cung.
Thái tử xem xong mật tín của Đô Vân Gián, sắc mặt âm trầm đến đáng sợ.
Dã tâm lang sói của Tín Vương rõ như ban ngày, ngờ còn dám tự ý khai thác mỏ khoáng, quả thực là vô pháp vô thiên.
Khoảng thời gian và phe Tín Vương đấu đá kịch liệt, âm mưu hãm hại liên tiếp xuất hiện, thậm chí còn trải qua hai đợt ám sát, thể thấy, Tín Vương hận Thái tử thấu xương.
Thái tử bình tâm trạng, đêm đó liền Ngự thư phòng, lâu , bên trong liền truyền tiếng bạo nộ của Hoàng đế.
“Phụ hoàng bớt giận!”
“Ngươi bảo trẫm bớt giận , bọn chúng gì, tạo phản ?” Hoàng đế tức đến tái mặt, lồng n.g.ự.c phập phồng kịch liệt.
Thái tử rũ đầu đợi Hoàng đế trút giận, nửa buổi, Hoàng đế mới bình tĩnh , ôm ngực, bực bội ném tấuChương trong tay xuống đất.
Thái tử thấy Hoàng đế nguôi giận, vội vàng : “Phụ hoàng, nhi thần cho rằng mấy quan ở Sùng Châu đó gan lớn đến thế, e rằng phía còn khác.”
Hoàng đế sắc mặt trầm xuống đáng sợ, liếc Thái tử, ngài đương nhiên , ngài bây giờ chỉ là ai mà thôi.
Những lang nhi của ngài nào , từng từng đều mắt ráo hoảnh chờ ngài nhường ngôi vị.
Thái tử gần đây chịu kích thích gì, triều đình hoạt bát lắm!
Thái tử chịu đựng ánh mắt nóng rực đỉnh đầu, lòng bàn tay mồ hôi lạnh, vị phụ hoàng của thì trọng hiền tài, tiếp thu lời khuyên, là một minh quân ca tụng, nhưng thực chất đa nghi quá mức.
Hạt Dẻ Nhỏ
Chàng Thái tử ở trong tình thế tứ bề giáp công cũng thận trọng như băng mỏng.
Hoàng đế trầm ngâm một lúc lâu, mới : “Chuyện liền do ngươi tự điều tra, trẫm xem xem, là ai giang sơn của trẫm.”
“Nhi thần định nhục mệnh.”
Thái tử ánh mắt đầy thâm ý của Hoàng đế rời khỏi Ngự thư phòng, màn đêm xa xăm, Thái tử thở phào một .
Vài ngày , Thái tử vì một lý do nào đó Hoàng đế phạt cấm túc một tháng, triều đình xôn xao, các quần thần bàn tán xôn xao.
Tín Vương cầm ngọc khuê, hình thẳng tắp, lặng lẽ lắng lời của quần thần, ánh mắt vô tình rơi ngai vàng ở phía .
Vị trí đó, vốn dĩ là của , nếu năm đó còn nhỏ thêm đó Thái hậu dùng thủ đoạn, vị trí thể đến lượt Lý Thừa Cơ .
Hắn lặng lẽ thu tầm mắt, đè xuống sự ghen tị và căm hờn trong lòng. Đã mưu tính nhiều năm, , nhất định giành những thứ thuộc về .