Mang Không Gian: Nuôi Tiểu Phu Quân Thành Tài Tử. - Chương 113: Sự nghi hoặc của Đô Ngự Sử.
Cập nhật lúc: 2025-10-06 08:13:06
Lượt xem: 17
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đêm tối tĩnh mịch, mưa tí tách rơi ngói lưu ly phát âm thanh trong trẻo, gió nhẹ thổi lá cây xào xạc, chuông gió treo mái hiên thỉnh thoảng phát một hai âm thanh trong trẻo, đèn lồng hiên lay động trong màn mưa bụi.
Một tiếng thét đau đớn đến tột cùng cả Đô phủ đang say ngủ bừng tỉnh. Đào thị và Đô Ngự Sử với vẻ mặt ngái ngủ, Đào thị ôm lấy trái tim đang đập loạn, vui : “Chuyện gì thế, kẻ nào cả gan như ?”
Nha đang hầu hạ bên ngoài vội vàng đáp: “Bẩm lão gia phu nhân, tiếng hình như từ viện của công tử truyền ạ.”
Vừa đến Đô Vân Thịnh, Đào thị lập tức còn bình tĩnh nữa, “Lão gia, A Thịnh xảy chuyện gì ?”
Nói đến đứa con , Đô Ngự Sử khá đau đầu, xót xa khỏi thất vọng. Khi Đô Vân Thịnh chặt ngón tay đưa về nhà, y cho tra xét khắp nơi nhưng tìm thấy chút dấu vết nào. Có nhắc nhở y rằng thể lang nhu y chọc kẻ nên chọc, nhưng y thể hỏi gì từ Đô Vân Thịnh.
Y phái tra tra , thế mà phát hiện nhị lang của g.i.ế.c đại lang của . Y dậy khoác áo, thoáng qua Đào thị đang luống cuống mặc y phục, che ý tứ sâu xa trong mắt, đến viện của Đô Vân Thịnh.
Đã gần tháng Tám, đêm khuya lạnh lẽo vô cùng, hạt mưa rơi ô giấy dầu trượt xuống. Đào thị hắt liên tục mấy cái.
Nàng để ý đến , bước chân vội vã chạy về phía Đô Vân Thịnh. Trước cửa Tùng Phong Viện, từ xa thể thấy tiếng Đô Vân Thịnh kìm nén mà đau đớn gào thét.
“A Thịnh, con ?” Đào thị thấy Đô Vân Thịnh mồ hôi lạnh chảy ròng, dáng vẻ đau đớn đến tột cùng, kinh ngạc há hốc miệng, mãi một lúc mới hồn, nhào đến bên cửa sổ, mắt đỏ hoe mà .
Đô Vân Thịnh cuộn tròn giường, ôm lấy chân đau nhói như xé ruột, môi run run, " nương, con, chân con, chân con!”
Đô Ngự Sử mặt lạnh tanh, “Phủ y ?”
Lời dứt, một trung niên nhân khoác túi t.h.u.ố.c ướt nửa vội vã chạy , kịp hành lễ với Đô Ngự Sử, liền chạy đến bên giường kiểm tra.
Đào thị nha dìu, nức nở khẽ khàng. Đô Ngự Sử mặt âm trầm đáng sợ, ánh mắt lạnh lẽo. Rốt cuộc là kẻ nào, dám ngang ngược, cả gan đến .
Đại phu kiểm tra xong ngập ngừng mở lời thế nào. Đào thị vội vàng hỏi: “A Thịnh nó thế nào, đây là ?”
Đại phu hít một , mở miệng : “Chân của công tử, gãy .”
“Gãy, gãy ?!” Đào thị chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, một lúc lâu trong đầu chỉ vang vọng hai chữ, gãy , chân lang nhi nàng gãy !
Chiếc khăn tay dùng để lau nước mắt rơi xuống đất. Đào thị mắt đỏ hoe, một tay đẩy phủ y , “Ngươi là y lang vô dụng, ngươi bậy, bậy, lang nhi của vẫn khỏe mạnh, thể gãy chứ, Thịnh nhi của !”
Đô Ngự Sử mặt âm trầm đáng sợ, một lúc lâu , từ tốn : “Có thể chữa lành ?”
Phủ y sửa y phục Đào thị kéo xô lệch, run rẩy : “Xương chân của công tử gãy nát, cần gắp những mảnh xương vỡ , đó tịnh dưỡng cẩn thận. Sau khi , lẽ, lẽ, sẽ chút khuyết tật.”
Phủ y nuốt nước bọt, trán toát mồ hôi lạnh. Tiểu công tử chuyện gì, mấy tháng chặt ngón tay, đêm nay đ.á.n.h gãy chân, còn là gãy nát vụn. Sau e là kẻ què cả đời .
Đô Ngự Sử xong, trong lòng lửa giận cuồn cuộn, vô cùng nghi hoặc. Đô Vân Thịnh rốt cuộc chọc nào, tay hết đến khác, thậm chí còn công khai xông nhà, ngay mí mắt bọn họ mà gãy chân y!
Thật là cuồng vọng!
“Ngươi rốt cuộc đắc tội với kẻ nào, đến giờ vẫn chịu ?” Đô Ngự Sử hận sắt thành thép, trừng mắt Đô Vân Thịnh đang thống khổ tột cùng giường.
Đô Vân Thịnh lúc mắt tối sầm từng cơn, nhưng y vẫn lời chất vấn của Đô Ngự Sử, đè nén tiếng kêu đau, run rẩy : “Hài nhi, hài nhi .”
“Không !” Đô Ngự Sử lồng n.g.ự.c phập phồng, hiển nhiên giận nhẹ, “Hay cho một câu .”
Ông đầu với phủ y: “Thế cốt , cố gắng giữ chân của nó.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mang-khong-gian-nuoi-tieu-phu-quan-thanh-tai-tu/chuong-113-su-nghi-hoac-cua-do-ngu-su.html.]
Mãi cho đến rạng đông, những tiếng kêu rên thống khổ trong phòng mới dần dần ngừng , Đào thị mặt mày tái nhợt, đáy mắt thâm quầng, cả mơ mơ hồ hồ, thế nên khi nàng nhận phong thư , tức khắc chọc tức đến tỉnh táo .
Tờ giấy lớn, đó chỉ mấy chữ ít ỏi, rằng: Lần còn , ngươi đoán xem, sẽ gửi ngươi thứ gì?
Đào thị tờ giấy mắt rách nứt, nghiến răng nghiến lợi thét lên c.h.ử.i rủa: “Cái tiện chủng , dám, dám, thằng ranh con dám!”
Đào thị siết chặt lá thư, thở dồn dập, vành mắt đỏ hoe, mắt tối sầm, cả tức thì ngã vật xuống đất, phát một tiếng ‘đông’, khiến những nha xung quanh luống cuống tay chân.
Hạt Dẻ Nhỏ
…
Trong phủ nha, Đô Vân Gián lật xem cuộn hồ sơ, càng lật về phía , lông mày càng nhíu chặt. lúc , La Sinh mang đến một phong mật tín, Đô Vân Gián mở xem xong, khóe môi khẽ cong lên một tiếng.
Mới chỉ lấy một ngón tay, một cái chân của Đô Vân Thịnh, Đào thị chịu nổi , thể như , kịch còn ở phía mà!
Mấy tháng gần đây, Đào thị và Đô Vân Thịnh như phát điên nhảy nhót, bày mấy đợt ám sát, khiến vô cùng chán ghét. g.i.ế.c c.h.ế.t bọn họ ngay lập tức, thì cứ lấy một ít lợi tức từ Đô Vân Thịnh.
Hắn quyết định, mỗi khi một đợt thích khách đến, sẽ lấy một vật Đô Vân Thịnh, gửi cho Đào thị, nghĩ bụng bọn họ sẽ vui mừng cho xem.
Đô Vân Gián gỡ chụp đèn xuống, đặt mật tín lên lửa hóa thành tro bụi, “Chuyện của Lưu Nhị Trụ manh mối gì ?”
La Sinh lắc đầu, Thụy Dương cũng xảy chuyện gì, từ khi Đô Vân Gián nhậm chức đến nay, hơn mười mất tích, nhưng nhiều báo quan, chỉ của Lưu Nhị Trụ.
Lưu Nhị Trụ là dân làng của một thôn nhỏ phía bắc huyện Thụy Dương, bảy ngày lên núi đốn củi thì mất tích, trong nhà chỉ còn già yếu bệnh tật. Dân làng tìm kiếm mấy ngày thấy, bèn báo quan.
Đô Vân Gián lật án cuốn, “Huyện Thụy Dương mấy năm gần đây mất tích ít , lật xem cuộn hồ sơ những năm , phát hiện chỉ riêng hồ sơ báo án hơn trăm mất tích, còn những báo quan.”
“Ngươi , những sẽ ?” Nửa buổi, Đô Vân Gián trầm tư mở miệng, đầu ngón tay khẽ gõ nhẹ mặt bàn.
La Sinh rũ mắt suy tư, “Có khi nào núi dã thú?”
Đô Vân Gián khẽ híp mắt , “Tiếp tục điều tra.”
La Sinh lĩnh mệnh rời .
Kinh thành, Thái tử Đông cung.
“Nhiều như , đều bán ?” Thái tử cuộn hồ sơ trong tay, lông mày nhíu chặt.
Mấy ngày gần đây, vẫn luôn điều tra của Tín Vương, Tín Vương phát giác điều gì , việc điều tra khó khăn hơn nhiều. Chàng thậm chí cho điều tra cả những xa lắc xa lơ liên quan, ngờ thực sự tìm một manh mối.
Trong đó đang mua bán dân cư với lượng lớn, những đều đưa nơi khác, và đều là những thanh niên trai tráng.
Muốn gì đây?
Là tráng đinh còn ý đồ khác!
Nghĩ đến tráng đinh, ánh mắt Thái tử lạnh , nếu thật sự là như nghĩ, thì Tín Vương quả nhiên mưu đồ nhỏ.
Chàng lạnh giọng lệnh: “Cho cô điều tra, điều tra đến cùng, cô xem xem, vương thúc, rốt cuộc gì!”