Mang Không Gian: Nuôi Tiểu Phu Quân Thành Tài Tử. - Chương 106: Yêu nàng, mến nàng.

Cập nhật lúc: 2025-10-06 08:12:59
Lượt xem: 16

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Đêm vô cùng tĩnh mịch, trung trời lấp lánh, những chú côn trùng rõ tên đang râm ran bụi cỏ.

 

Đô Vân Gián rốt cuộc vẫn là một thiếu niên huyết khí phương cương hai mươi tuổi, nhất thời trong đầu tràn ngập cảnh tượng diễm lệ quấn quýt đêm năm ngoái, thể cũng thể kiềm chế mà phản ứng.

 

Cổ họng khô khốc, nhất thời dường như lửa đốt, l.i.ế.m liếm khóe môi khô khốc, đưa tay rót một chén lạnh uống cạn, trái tim đang điên cuồng lay động nhất thời tĩnh lặng một chút.

 

Bên La Tuệ Tuệ cho con b.ú xong, sửa sang y phục, thấy Đô Vân Gián vẫn đó nhúc nhích, nàng lên tiếng phá vỡ sự im lặng: “Chàng lau khô tóc , kẻo lát nữa cảm lạnh.”

 

Đô Vân Gián ừ một tiếng, cầm khăn vải lau tóc.

 

La Tuệ Tuệ trêu đùa với hài tử ăn no uống đủ, “Ngoan thật đấy, Tiểu Trầm Lan , con xem đây là ai , đây là cha của con đấy!”

 

Đô Vân Gián ánh mắt thâm trầm, La Tuệ Tuệ kéo tay tiểu hài tử vẫy về phía , thấy cái tên , tay đang cầm khăn ngừng , trong đầu chợt lóe lên hình ảnh một , khẽ mở miệng, “Tiểu Trầm Lan , là tên của con ?”

 

La Tuệ Tuệ gật đầu, chợt nhớ Đô Vân Gián là cha của đứa trẻ, nàng đặt tên cho con mà đồng ý, bèn ngập ngừng : “Ta chỉ gọi đại thôi, nó đặc biệt nghịch ngợm, nên lấy hai chữ Trầm Lan , mong rằng việc gì cũng tĩnh tâm trầm . Nếu thích, thì cái tên gọi ở nhà, đặt cho nó tên khác.”

 

Đô Vân Gián lắc đầu, vứt khăn vải trong tay xuống, đón lấy tiểu hài tử từ lòng La Tuệ Tuệ, đôi mắt to tròn đen láy như đá của hài tử, thăm dò hỏi: “Nếu đến tìm nàng, nàng để tiểu lang nhi theo họ nàng ?”

 

La Tuệ Tuệ khẽ nhíu mày, trầm tư một lát, dù hiểu vì hỏi như , nhưng vẫn chút suy nghĩ đáp: “Đương nhiên , nó là con mà.”

 

Tay Đô Vân Gián ôm tiểu hài tử siết chặt, lòng chấn động.

 

Đây là nghiệt duyên gì !

 

Hạt Dẻ Nhỏ

Vậy , kiếp vị tiểu tướng áo trắng mệnh danh là thần tiễn thủ trướng Cửu hoàng tử chính là lang nhi ?

 

Tính toán kỹ càng, kiếp khi La Tuệ Tuệ cưỡng ép trốn khỏi La gia thôn, thời gian đó cũng là thời điểm nàng và viên phòng năm ngoái.

 

Vậy , vị tiểu tướng Đô Trầm Lan năm đó b.ắ.n một mũi tên xuyên tim , thật sự là lang nhi của !

 

La Tuệ Tuệ thấy nhíu mày , vẻ mặt nghiêm trọng, “Chàng ?”

 

Nàng sai điều gì ?

 

Đô Vân Gián khẽ , ôm tiểu hài tử đang cựa quậy, nhất thời trong lòng ngũ vị tạp trần, thu suy nghĩ, : “Nương tử đặt tên càng lúc càng ý nghĩa sâu xa, cái tên , vô cùng hợp với nó.”

 

La Tuệ Tuệ đỏ mặt mỉm .

 

Đô Vân Gián trong lòng vẫn còn đang cảm khái, chợt thấy một trận ẩm ướt nóng hổi, đứa trẻ cũng vùng vẫy ầm lên, Đô Vân Gián sa sầm mặt, “ Tiểu tử hình như tè dầm .”

 

La Tuệ Tuệ vội vàng đón lấy tiểu hài tử kiểm tra, quả nhiên sai, chiếc trung y Đô Vân Gián giặt một vệt nước lớn ở phía , nàng trách tiểu lang nhi, bảo Đô Vân Gián y phục.

 

Thay y phục ướt cho hài tử, La Tuệ Tuệ chuyện trêu chọc, tiếng bi bô của con, hai đều vui vẻ.

 

Đô Vân Gián từ gian trong bước , trung y nửa mở, n.g.ự.c một vết sẹo dài do đao, vẫn còn vằn đỏ, vết thương lành, bởi La Tuệ Tuệ ngẩng đầu thấy rõ mồn một.

 

lúc , Tôn Thất Nương tới định bế tiểu hài tử , để tránh quấy rầy hai họ ở riêng, La Tuệ Tuệ nhân tiện đưa hài tử cho Tôn Thất Nương.

 

Đô Vân Gián bóng lưng Tôn Thất Nương ôm đứa trẻ ngoài, đáy mắt xẹt qua một tia khó nhận , mặc cho La Tuệ Tuệ kéo vạt áo để kiểm tra.

 

Trùng phùng với La Tuệ Tuệ, ngoại trừ lúc gặp, những thời gian còn nàng đều đặt tâm tư lên hài tử ngay cả một ánh mắt thừa thãi cũng cho .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mang-khong-gian-nuoi-tieu-phu-quan-thanh-tai-tu/chuong-106-yeu-nang-men-nang.html.]

 

Cái tiểu hài tử sớm mắt , vẫn là Tôn Thất Nương mắt .

 

La Tuệ Tuệ kéo áo Đô Vân Gián , kiểm tra khắp nơi, trừ vết thương n.g.ự.c và cánh tay , những chỗ khác đều lành lặn chút sứt mẻ.

 

La Tuệ Tuệ vô thức nuốt nước bọt một cái, trong lòng thầm tán thưởng vóc dáng của Đô Vân Gián, chính là kiểu mặc áo thì trông gầy, cởi áo thì thịt, n.g.ự.c trắng ngần, đường nét rõ ràng mềm mại, cơ bắp cân đối, béo gầy, mạnh mẽ, đúng là loại La Tuệ Tuệ yêu thích.

 

“Vết thương , cho , còn đụng nước nữa?” La Tuệ Tuệ thu ánh mắt đang lơ đãng, tìm t.h.u.ố.c và băng gạc.

 

Đô Vân Gián dáng vẻ bận rộn của La Tuệ Tuệ, khóe mắt đuôi mày đều là ý , “Nương tử đừng lo lắng, đau .”

 

La Tuệ Tuệ nhẹ nhàng lau vết nước, vết thương vẫn còn vương máu, lông mày nhíu chặt, nỗi xót xa trong mắt hề che giấu, “Vết thương dài như , đau chứ?”

 

Đô Vân Gián La Tuệ Tuệ kéo bên giường, rũ mắt nàng cẩn thận xử lý vết thương cho ngực, “Trước thì đau, nhưng thấy nương tử thì nó đau nữa .”

 

La Tuệ Tuệ tay đang bôi t.h.u.ố.c ngừng , ngẩng mắt Đô Vân Gián, hai bốn mắt , khí mập mờ lan tỏa giữa hai .

 

Đôi mắt Đô Vân Gián mang theo ý nhàn nhạt, thâm sâu đến đáng sợ, còn ẩn chứa ý nghĩa sâu xa khiến nàng run rẩy, cuối cùng vẫn là nàng chịu nổi mà dời ánh mắt , bôi t.h.u.ố.c xong và băng bó cẩn thận cho Đô Vân Gián.

 

Khoảnh khắc , La Tuệ Tuệ Đô Vân Gián kéo , rơi lòng , cánh tay mạnh mẽ siết chặt vòng eo nhỏ của nàng, ôm sát .

 

“Chàng vết thương mà.” La Tuệ Tuệ mặt đỏ bừng định phản kháng, sợ chạm vết thương của .

 

Đô Vân Gián khẽ hít một , khàn giọng : “Đừng động đậy, để ôm một lát.”

 

La Tuệ Tuệ đành cứng mặc ôm, chỉ mở miệng, giọng trầm thấp khàn khàn: “Nàng còn cho , vì vứt bỏ ?”

 

Là phúc họa, là họa khó tránh, điều nên đến cuối cùng vẫn sẽ đến.

 

La Tuệ Tuệ ngượng nghịu khẽ động khóe môi khô khốc, ngón tay vô thức véo nhẹ dây buộc trung y của mà quấn quít, hít sâu một , lén lút đ.á.n.h giá thần sắc của Đô Vân Gián, thấy vẻ mặt bình tĩnh, mới thăm dò mở lời.

 

“Trước vẫn luôn đối với cảm giác gì, , cứ nghĩ thích .”

 

hai ước định từ , ban đầu nàng cũng ý nghĩ gì, chỉ coi như một , nhưng bất đắc dĩ quá xuất chúng, quá ưu tú, khiến nàng bất tri bất giác động lòng.

 

Hắn bình tĩnh tự chủ, ôn nhuận đoan chính, là nàng quá ngu ngốc quá khờ dại mà chút nào.

 

Đô Vân Gián khẽ nhíu mày, thể hiện đủ rõ ràng ?

 

Ngón tay dài bóp cằm nàng xoay về phía , ánh mắt khóa chặt tầm của nàng, một lúc lâu, đôi môi mỏng khẽ mở, từng chữ từng chữ .

 

“Vi phu, tâm duyệt nương tử, cùng nương tử sớm tối bên , cùng đến bạc đầu.”

 

Giọng trầm thấp, như thể đang trần thuật một sự thật nào đó, lặp : “Ta, tâm duyệt nàng, yêu nàng.”

 

Nói xong, Đô Vân Gián liền mím chặt môi, yết hầu khẽ động, ánh mắt cố chấp chịu rời , vẫn kiên quyết thẳng La Tuệ Tuệ.

 

Đây là đầu tiên thẳng thắn bộc lộ tình cảm và nội tâm của mặt khác, cũng là đầu tiên cảm thấy bối rối và thoải mái, thậm chí còn chút xung động bỏ trốn.

 

bao giờ là nhát gan, bất kể yêu hận, đều nên thẳng thắn đối mặt.

 

 

Loading...