Mang Không Gian: Nuôi Tiểu Phu Quân Thành Tài Tử. - Chương 102: Truy Phu 1.

Cập nhật lúc: 2025-10-06 08:12:55
Lượt xem: 12

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Dưới lầu La Tuệ Tuệ chợt ngẩng đầu lên, Đô Vân Gián như thể kẻ trộm phát hiện mà vội vàng né tránh, lập tức phản ứng , nàng thể thấy, trốn gì?

 

Đợi đến khi , lầu còn bóng dáng nàng, Đô Vân Gián thất vọng thu ánh mắt, đầu hắt mấy cái.

 

Hắn xoa xoa cái mũi ngứa ngáy, mở cửa , lầu trống , lạnh lùng hừ một tiếng: “Đồ vô lương tâm nhỏ bé.”

 

Hạt Dẻ Nhỏ

Hắn ngàn dặm xa xôi từ Kinh Đô chạy đến Nam Cương là vì ai, mà còn mau đến dỗ dành .

 

 

Kinh Thành Đô Phủ.

 

Chiếc chén men lam thượng hạng rơi xuống đất vỡ thành vô mảnh, và nước vương vãi khắp sàn.

 

Một nén nhang , những sát thủ do Đô Vân Thịnh và Đào thị phái chỉ một trở về, còn trọng thương, nửa sống nửa chết.

 

Nghe xong lời miêu tả của đó, Đô Vân Thịnh và Đào thị đều tức giận hề nhẹ, nhưng Đào thị thì càng sợ hãi hơn, mặt mày trắng bệch, run rẩy.

 

“Cái nghiệt chủng đó, quả nhiên vẫn còn nhớ, đang diễn kịch!” Giọng Đào thị đầy giận dữ pha lẫn chút kinh hãi, vẻ mặt cuồng loạn, cơ thể run rẩy nhẹ.

 

Người quỳ đất cúi đầu run lẩy bẩy.

 

Sắc mặt Đô Vân Thịnh âm u như thể nhỏ nước, hai tay siết chặt, nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Hắn quả thật như ?”

 

Người đó liên tục : “Đại công tử chính là, chính là như , thuộc hạ dám nửa câu lừa dối.”

 

“A Thịnh, cái nghiệt chủng đó, thể sống sót trở về, chết.” Đào thị cố gắng đè nén nỗi sợ hãi và tức giận của , vội vàng Đô Vân Thịnh, “Nếu phụ con , hai con chúng sẽ xong đời.”

 

Đô Vân Thịnh nghiến chặt răng, thần sắc ngưng trọng, đương nhiên , chẳng qua Đô Vân Gián cũng thực sự xảo quyệt, khi về kinh cố tình giả vờ nhận , hòng lừa gạt bọn họ.

 

Hắn cũng thử thăm dò mấy , Đô Vân Gián đều phản ứng gì, ngờ thể giả vờ đến .

 

Trong đầu Đô Vân Thịnh hiện lên cảnh tượng năm xưa đám lưu dân bao vây, hình ảnh đó, đến giờ nghĩ vẫn còn kinh hãi.

 

Mà Đô Vân Gián những thoát khỏi đám lưu dân, còn sống sót trở về, bây giờ e rằng hận thể băm vằm bọn họ thành vạn mảnh , mà còn giả vờ như chuyện gì, bình thản chung sống với bọn họ, càng như , Đô Vân Thịnh càng kinh hãi.

 

Hắn nuốt nước bọt xuống cổ họng khô khốc, lạnh mặt trầm giọng an ủi Đào thị: " nương chớ nóng vội, Đô Vân Gián quyết định từ đầu, hẳn là ý đồ khác.”

 

“Chúng vẫn còn cơ hội, tuyệt đối đừng tự rối loạn trận địa, bây giờ đang ở Nam Cương, ngược càng lợi cho chúng .”

 

Đào thị lời , nỗi sợ hãi trong lòng dịu đôi chút, nhưng ý loại bỏ Đô Vân Gián càng thêm cấp bách: “Chuyện càng sớm càng , chậm trễ sẽ sinh biến, cần giải quyết sớm.”

 

" nương yên tâm, hài nhi , chuyện cứ để con sắp xếp.” Đô Vân Thịnh đỡ Đào thị xuống, an ủi. “Người đừng quá lo lắng, kẻo lộ sơ hở mặt cha.”

 

Lông mày Đô Vân Thịnh u ám, đáy mắt tối tăm, tin Đô Vân Gián thể trốn thoát một hai , còn trốn bốn năm , thừa thời gian và thủ đoạn.

 

Đào thị siết chặt chiếc khăn tay, đáy mắt lộ sát khí đằng đằng, c.h.ế.t dí chằm chằm một chỗ.

 

Năm xưa nhất thời đại ý, để cho nàng một cái họa hoạn như , nàng thật sự đ.á.n.h giá thấp cái nghiệt chủng đó.

 

Lần , gì cũng thể để thất bại nữa.

 

 

La Tuệ Tuệ bận rộn trong bếp nửa ngày, dặn Tống Lai Tài mang cơm canh và canh gừng cho La Sinh và mấy , còn thì bưng một bát canh gừng cùng cơm canh do chính tay nàng đến đưa cho Đô Vân Gián.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mang-khong-gian-nuoi-tieu-phu-quan-thanh-tai-tu/chuong-102-truy-phu-1.html.]

Nàng dừng ở cửa, tiên tự đ.á.n.h giá bản từ xuống một lượt, đó lắng động tĩnh bên trong, thăm dò gõ cửa.

 

Chưa bao lâu bên trong truyền tiếng “mời ”, La Tuệ Tuệ chỉnh sửa biểu cảm, mang theo nụ nhạt đẩy cửa bước .

 

Đô Vân Gián mới tắm rửa xong, mái tóc đen nhánh buông xõa, khoác một chiếc áo dài tay rộng màu xanh mực lỏng lẻo, để lộ một mảng xương quai xanh trắng nõn, trong bàn tay khớp xương rõ ràng đang cầm một chiếc áo lót.

 

Nghe thấy động tĩnh phía , đầu , ánh mắt bình tĩnh, dung mạo so với vẻ ôn hòa tùy tiện thường ngày, nhiều hơn vài phần lười biếng lạnh nhạt mà La Tuệ Tuệ từng thấy.

 

Lông mày La Tuệ Tuệ sáng rỡ, mang theo nụ lấy lòng: “Tướng công, các một đường bôn ba vất vả còn dầm mưa, nấu canh gừng, hãy uống khi còn nóng, kẻo nhiễm phong hàn.”

 

“Còn nữa, nhiều món thích ăn, cà tím kho tàu, sườn chua ngọt, thịt luộc thái lát, và cả canh bí đao nữa, hãy ấm .” La Tuệ Tuệ bày từng món ăn nóng hổi và canh bàn, như dâng bảo vật Đô Vân Gián.

 

Đô Vân Gián sắc mặt đổi liếc đồ ăn bàn, lên tiếng ngắt lời La Tuệ Tuệ: “Đa tạ hảo ý của chưởng quầy, nhưng trí nhớ của chưởng quầy vẻ lắm.”

 

Nàng siết chặt khay, “Tướng công, …”

 

Hắn đưa tay búi tóc lên thành một búi tóc cài một chiếc trâm ngọc, từ trong lòng lấy một tờ giấy, bước đến gần La Tuệ Tuệ.

 

“Giấy trắng mực đen, rõ ràng rành mạch, chưởng quầy đừng gọi loạn.”

 

Chiếc trâm cài tóc đó là do nàng tặng cho Đô Vân Gián, còn tờ giấy phóng phu mắt đây, cũng là do nàng hồ đồ .

 

La Tuệ Tuệ tờ giấy mắt ngượng nghịu, đưa tay định lấy , “Cái tính là thật .”

 

Đô Vân Gián giơ tay lên cao, La Tuệ Tuệ vồ hụt. “Cái ấnChương của quan phủ, nó hiệu lực.”

 

“Tướng công, ngàn sai vạn sai đều là của , thật sự , đừng giận nữa ?”

 

Đô Vân Gián gập tờ giấy phóng phu , cất lòng, nhướng mày, rũ mắt nàng.

 

La Tuệ Tuệ thừa cơ tiến lên một bước, ôm chầm lấy vòng eo mảnh khảnh của Đô Vân Gián, kiễng chân hôn một cái thật kêu lên môi , tiếng hôn vang dội, đủ để cả căn phòng tĩnh lặng đều thấy.

 

La Tuệ Tuệ đỏ mặt, chiêu là do nàng xem mạng từ , đều nào thử cũng hiệu nghiệm.

 

Đô Vân Gián La Tuệ Tuệ tấn công bất ngờ, đồng tử co rụt , cả đều sững sờ, vành tai kéo theo cả cổ đều đỏ bừng, một lúc lâu , hồn, đôi mắt chằm chằm La Tuệ Tuệ.

 

La Tuệ Tuệ thấy vẻ mặt của , trong lòng vui như mở cờ, mẹo vặt mạng quả nhiên lừa nàng.

 

Nàng liền thừa thắng xông lên, nũng : “Tướng công, đừng giận nữa , , hơn nữa còn sâu sắc kiểm điểm nhận lầm của , tuyệt đối sẽ như nữa, hãy tha thứ cho thê nhé?”

 

“Lần ?” Đô Vân Gián lạnh cong môi.

 

La Tuệ Tuệ vội vàng đảm bảo: “Không , sẽ nữa, đảm bảo.”

 

“Hừ!”

 

Đô Vân Gián nghiêng đầu lạnh một tiếng, mặt mang theo ý khiến La Tuệ Tuệ da đầu tê dại, trêu chọc : “Thật ?”

 

La Tuệ Tuệ liên tục gật đầu: “Thật, còn thật hơn cả trân châu.”

 

Cổ áo phía chợt căng lên, La Tuệ Tuệ cả Đô Vân Gián xách lên, “Ai ai ai…”

 

Nàng Đô Vân Gián xách ngoài cửa, đầu cửa “cạch” một tiếng đóng sập , “Ai, tướng công!”

 

La Tuệ Tuệ úp mặt cửa, vỗ mạnh khung cửa, bên trong truyền đến giọng Đô Vân Gián lạnh nhạt: “Giữa thanh thiên bạch nhật, nàng và là nam nữ cô độc, chung một phòng, hợp lễ nghi, chưởng quầy vẫn nên ở bên ngoài thì hơn.”

 

 

Loading...