Mang Không Gian: Nuôi Tiểu Phu Quân Thành Tài Tử. - Chương 101: Giận Dỗi Rồi.

Cập nhật lúc: 2025-10-06 08:12:54
Lượt xem: 19

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Trên trung mưa phùn lất phất, những cành liễu rủ nơi cửa, nước mưa tụ thành giọt theo cành rơi xuống, đậu những ngọn cỏ xanh nhú, lá non khẽ rung rinh, giọt nước trượt theo gân lá thấm đất, biến mất.

 

La Tuệ Tuệ gần như tham lam ngắm cặp mày thanh tú của Đô Vân Gián. Một năm gặp, gầy nhiều, cũng cao hơn một chút, đường xương hàm rõ ràng, dáng thẳng tắp, trường bào chấm đất, mái tóc vương nước, giữa hai hàng lông mày là vẻ mệt mỏi thể che giấu, nhưng vẫn tuấn mỹ, thu hút ánh .

 

Khóe mắt nàng từng trận chua xót. Khoảnh khắc , sự ngạc nhiên, áy náy, hối hận, nhớ nhung, cùng cảm xúc kìm nén bỗng bộc phát. Tầm mắt nước mắt nhòe, La Tuệ Tuệ từng bước tiến về phía Đô Vân Gián.

 

"Cũng ."

 

Đô Vân Gián lạnh lùng buông một câu, lập tức thần sắc nhạt nhẽo dời tầm mắt, đưa tay phủi phủi vệt nước áo bào, ngữ khí lạnh nhạt xa cách: "Chưởng quầy, bốn gian thượng phòng, chuẩn thêm nước nóng và cơm canh."

 

"A?"

 

La Tuệ Tuệ vẻ lạnh nhạt của Đô Vân Gián dọa cho giật , nhất thời ngây , ý lệ dâng trào cũng giảm bớt, nàng hít hít mũi, gương mặt ôn nhuận đạm mạc của Đô Vân Gián, nghẹn ngào : "Tướng công, sai ."

 

Hạt Dẻ Nhỏ

Mặc kệ thế nào, cứ nhận .

 

Đầu ngón tay của Đô Vân Gián buông thõng bên hông cong , đó khẽ một tiếng, rũ mắt khinh miệt : "Chưởng quầy xin tự trọng, đừng càn, nàng và là nam cô nữ quả, lời nếu để khác thấy, e rằng sẽ vô cớ gây hiểu lầm."

 

“Tại hạ chẳng qua chỉ ngang qua đây, tá túc một đêm, chẳng lẽ còn đ.á.n.h đổi sự thanh bạch của ?”

 

Vứt một phong thư đầu đuôi cùng giấy phóng phu, chỉ một câu “ sai” là thể tha thứ ?

 

Đương nhiên là thể.

 

Hắn là kẻ nông cạn đến thế.

 

Ngay lúc , Tống Lai Tài sắp xếp ngựa xong xuôi, đang dẫn La Sinh cùng mấy khác đến phòng, mấy từ hậu viện thì thấy cuộc đối thoại khó hiểu của đôi phu thê.

 

Mấy đơ tại chỗ, đầu Tống Lai Tài hiện lên một hàng dấu hỏi, chẳng là lang tế của Đông gia , chuyện như ?

 

La Sinh Kiều Thất, ánh mắt hiệu, đây là lời hai ?

 

Kiều Thất tỏ vẻ thể tin , công tử ngàn cay vạn đắng từ Kinh Đô chạy đến Nam Cương, chỉ để những lời ư?

 

Chẳng lẽ phu thê hai hai sẽ ôm thật chặt, tâm sự nỗi lòng tương tư ?

 

Nghiêm Kỳ cũng cau chặt mày, khó hiểu đôi phu thê đang cứng đờ, vẻ mặt mơ hồ, công tử , đến còn định thư từ quan để ở bầu bạn với phu nhân, hôm nay là ?

 

Đô Vân Gián nở một nụ nhạt đầy xa cách mặt, nhưng đôi mắt tối tăm u ám, khiến thể thấu.

 

La Tuệ Tuệ chớp chớp mắt, nước mắt ướt hàng mi, đôi môi hồng khẽ mấp máy, nhưng thể nên lời, nàng từng thấy Đô Vân Gián trong bộ dạng , trong ký ức của nàng, quả thực khác gì hôm nay, ôn hòa tùy tiện, nhưng dường như ngàn vạn khác biệt.

 

Da đầu La Tuệ Tuệ chợt căng lên, Đô Vân Gián đang giận nàng ?

 

Thôi , ai bỏ rơi một cách khó hiểu cũng sẽ đau lòng, sẽ tức giận, nàng thừa nhận ban đầu là do nàng hồ đồ chuyện , bây giờ tức giận cũng là điều dễ hiểu.

 

Lúc nàng còn chút ý lệ nào, căng thẳng xoa xoa vạt áo, c.ắ.n cắn môi cẩn thận mở miệng : “Tướng công, đang giận, xin thứ , xin thứ , thể giải thích, thể cho chút thời gian , sẽ giải thích cho , đừng đ.á.n.h c.h.ế.t một gậy như mà.”

 

“Nếu thế, đổi tiệm khác tá túc là .” Đô Vân Gián siết chặt ngón tay, nhưng vẻ mặt lạnh nhạt, mang theo vài phần thiếu kiên nhẫn, vẻ xoay rời .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mang-khong-gian-nuoi-tieu-phu-quan-thanh-tai-tu/chuong-101-gian-doi-roi.html.]

 

Hắn dễ dỗ như , ăn sạch sành sanh xong, phủi m.ô.n.g là biến mất tăm, là kẻ tùy tiện.

 

La Tuệ Tuệ thấy sắp rời , vội vàng kéo , cầu khẩn : “Ai, đừng , đừng , đừng mà, , mời lên lầu!”

 

Xem thật sự là tức giận hề nhẹ nha, thôi , cứ giữ .

 

La Tuệ Tuệ dám thêm lời nào, méo mặt hiệu cho Tống Lai Tài đang ngây một bên.

 

Tống Lai Tài nhận ám hiệu liền vội vàng chào hỏi mấy lên lầu, La Sinh và Kiều Thất , cũng dám thêm, chỉ chắp tay thi lễ với La Tuệ Tuệ, cùng Đô Vân Gián nhanh chóng lên lầu.

 

La Tuệ Tuệ lầu thất bại Đô Vân Gián phòng, cho đến khi cửa phòng đóng , nàng mới lưu luyến thu ánh mắt, trong lòng chua xót khôn nguôi.

 

Cái mớ hỗn độn do chính gây , dù khó khăn đến mấy cũng đưa trở về.

 

Tôn Thất Nương từ lúc nào bế hài tử , mơ hồ hỏi: “Đông gia, nàng và Đô lang quân , cãi ?”

 

Mới đến cãi ?

 

La Tuệ Tuệ vuốt nhẹ vết nước mắt còn vương hàng mi, đưa tay nắm lấy bàn tay nhỏ mũm mĩm của nhi tử, vẻ mặt u sầu bối rối: “Thất Nương, Đô Vân Gián hình như giận , còn giận nhỏ, vẻ khó dỗ, còn nhận nữa.”

 

Tôn Thất Nương tỏ vẻ thấu tỏ chuyện, chuyện của La Tuệ Tuệ và Đô lang quân nàng La Tuệ Tuệ tự kể một ít, Đô lang quân bây giờ tức giận cũng là điều thể hiểu .

 

“Nàng xem, bây giờ đây?” La Tuệ Tuệ từng yêu đương, bản giỏi biểu đạt, bây giờ .

 

Lần Đô Vân Gián đến lạnh nhạt xa cách như , tuy nàng đang hôn mê, nhưng đều cuống quýt thôi, còn định từ quan ở đây, bây giờ là ?

 

Về Kinh Đô một chuyến, càng giận dữ hơn ?

 

Tôn Thất Nương đảo mắt, đưa ý kiến: “Đông gia đừng lo lắng, Đô lang quân trong lòng , chủ động nhận , chiều theo sở thích dỗ dành , vài món ăn hoặc vật phẩm thích.”

 

“Cảm ơn Thất Nương, .” La Tuệ Tuệ xong mắt sáng lên, buồn bã, “Đô Vân Gián thích gì nhỉ?”

 

Ở cạnh nhiều năm như , nàng mới phát hiện nàng dường như chẳng hiểu gì về , ví dụ như món ăn thích, vật phẩm thích, việc thích , nàng dường như ?

 

Nghe tiếng bước chân Tống Lai Tài rời , Đô Vân Gián liền lách đến cửa, mượn khe cửa khép hờ, vặn thể thấy cảnh tượng lầu.

 

La Tuệ Tuệ và Tôn Thất Nương mà từng gặp đang đối diện , đang gì, nàng thất vọng mặt, trông vẻ buồn bã.

 

Tôn Thất Nương bế hài tử câu gì, nàng liền vui vẻ hẳn lên, lúc thậm chí thể tưởng tượng biểu cảm mặt nàng, nàng chắc hẳn đang sáng bừng đôi mắt, trong mắt như chứa đựng ánh , khóe môi cong lên, lộ hai chiếc răng khểnh nhỏ xinh, bên khóe môi còn ẩn hiện hai chiếc lúm đồng tiền.

 

Nghĩ đến đây, khóe môi Đô Vân Gián đang mím chặt từ từ cong lên, đáy mắt tĩnh lặng cũng ánh lên nụ nhạt, hàng mày lạnh lẽo lập tức dịu ít.

 

Hắn chăm chú, tiểu hài tử đang vai Tôn Thất Nương, ê a gì đó, còn đưa bàn tay ngắn ngủn với lấy chiếc trâm cài tóc đầu Tôn Thất Nương.

 

Tiểu hài tử hơn ba tháng, lớn hơn nhiều, da dẻ trắng nõn, lông mày mắt mũi non nớt, mang vài phần dáng dấp của La Tuệ Tuệ.

 

Lòng chợt mềm , khóe miệng càng sâu.

 

 

Loading...