Tô Thanh Ninh cũng cảm thấy Tiểu Ái lý, trồng túc lượng lớn như , ngay cả ở thời hiện đại công nghệ phát triển cũng sẽ phán tử hình, huống chi là ở thời cổ đại mạng như cỏ rác .
Hơn nữa những kẻ còn là gian tế Nam Cương!
Vậy thì càng thể bỏ qua!
Chỉ là nàng còn kịp hành động, thấy Nhị ca Tiêu Lăng Thu như một con pháo hoa châm lửa, ‘vút’ một tiếng vọt ngoài.
Mà Tiêu Hoài Sóc bên cạnh nàng nữa nhàn nhã dựa cây bên cạnh nghỉ ngơi.
Tô Thanh Ninh: ...
“Cái đó, chúng giúp Nhị ca ?”
“Hắn trời sinh thích đánh , nàng lên đó c.h.é.m g.i.ế.c hết , còn chơi gì nữa?”
Tô Thanh Ninh: ...
Nàng một ý nghĩ táo bạo.
“A Sóc, Đại ca nhà các ngươi giỏi văn chương thao lược, theo cha tòng quân cũng đều giữ chức văn chức trong quân; Nhị ca võ lực bùng nổ, là tướng tài hiếm .”
“Cho nên, chẳng lẽ từ nhỏ đến lớn mỗi khi cần văn đấu thì ngươi thả Đại ca, cần võ đấu thì thả Nhị ca, đó theo lưng bọn họ mà hôi của ?”
Tiêu Hoài Sóc vẻ mặt nghiêm túc vô tội.
“Sao thể gọi là hôi của? Đó gọi là nhường cơ hội cho họ phát huy, để họ chơi thật vui vẻ.”
Tô Thanh Ninh: ...
Nàng cuối cùng cũng hiểu vì đều Tiêu Hoài Sóc là xuất chúng nhất trong thế hệ của Tiêu gia.
Nhìn xem , tuổi còn nhỏ sai khiến hai vị ca ca . Hơn nữa khác còn cam tâm tình nguyện sai khiến!
May mắn là những giám công trong thung lũng đều võ công gì, Tiêu Lăng Thu một đường tàn sát ngừng, bao lâu giải quyết sạch sẽ các giám công trong ruộng đất.
Tô Thanh Ninh cũng dắt Tiêu Hoài Sóc lên, từ một giám công tìm thấy một chùm chìa khóa lớn, giao cho một trong những thôn dân.
“Các ngươi tự tháo xích chân cho mau chóng trở về , những tên sơn phỉ sẽ tìm các ngươi gây phiền phức nữa.”
“Đa... Đa tạ cô nương và hai vị công tử, ân đức lớn lao chúng tiểu nhân ghi lòng tạc !”
Những bắt đây đều nghĩ là đường chết, ngờ hôm nay cứu thoát khỏi hang ổ sơn phỉ .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mang-khong-gian-don-sach-hoang-cung-dat-ca-nha-chien-vuong-di-luu-day/chuong-110-vo-vet-sach-son-trai.html.]
Tất cả đều kích động đến rưng rưng nước mắt, liền quỳ xuống dập đầu tạ ơn hai .
“Thôi , chỉ là chút việc nhỏ thôi. Tranh thủ bây giờ trời còn tối hẳn, mau về sớm .”
Tô Thanh Ninh phất tay ngăn họ tiếp tục cảm tạ, kéo Tiêu Hoài Sóc liền sải bước về phía sơn trại.
Những tên thổ phỉ chắc hẳn dựa việc bán Phúc Thọ Cao mà kiếm ít tiền, trong sơn trại ngược nhiều vật phẩm đáng giá.
Tiêu Lăng Thu ở phía một đường tàn sát loạn xạ, Tô Thanh Ninh liền theo phía vơ vét sạch sẽ.
Trước đây là hai phối hợp việc, bây giờ thêm Tiêu Lăng Thu ở phía mở đường, hiệu suất càng tăng lên ít.
Nhị ca Tiêu Lăng Thu khi g.i.ế.c sạch một vòng mà vẫn , thỏa mãn dục vọng mà vòng quanh sơn trại thêm một lượt, tìm thấy một tên sống sót nào nữa mới buồn bực thu kiếm.
Lúc mới sực tỉnh hình như gì đó đúng. Kinh hãi đến đồng tử co rụt, kinh hô thành tiếng:
“Đợi ! Cái ... cái sơn trại lớn đến thế đột nhiên trống rỗng ?!”
“Ta bảo ám vệ dọn .”
Tiêu Hoài Sóc mặt đỏ tim đập mà dối một cách vụng về.
“Ám vệ dọn ư?! Ám vệ nhà chúng khi nào lợi hại đến thế? Ngươi đây là mời Đại La Kim Tiên đến ám vệ ?!”
Giọng của Tiêu Lăng Thu dọa đến mức vọt thẳng lên tám quãng.
“Ừm? Nhị ca đây là tin lời ?”
Tiêu Hoài Sóc khẽ nheo mắt, ngữ khí cũng mang theo chút nguy hiểm.
“Ha ha, ... tin ngươi. Ồ, nhớ ! Ta cũng thấy là ám vệ dọn những thứ !”
Tiêu Lăng Thu dường như nhận điều gì đó, gượng gạo. Cảm thấy nếu còn hỏi thêm gì nữa, lẽ địa vị gia đình của sẽ còn giữ nữa.
Dù thì khi lão phụ nhà họ mặt, từ đến nay đều là lão Tam đương gia.
lúc , trong đầu Tô Thanh Ninh và Tiêu Hoài Sóc đều vang lên tiếng gào thét hưng phấn của Tiểu Ái.
【 Tô tỷ! Tỷ phu ca! Mau đến căn phòng giam giữ tráng đinh !】
【Ta phát hiện manh mối cốt truyện quan trọng!!!】