Mang Hệ Thống Xuyên Tới Năm Đói Kém, Nhờ Nhặt Ve Chai Mà Trở Nên Phú Quý - Chương 192: Trần gia quả thực không phải thứ tốt lành gì ---

Cập nhật lúc: 2025-12-30 10:38:11
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7V9isjfm8I

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Làm mà, điều quan trọng nhất là hiếu thuận. Ta đây , cũng thể tẩu vài câu. Mau mua chút đồ về tạ tội với cha, tiện thể, công thức Quả Đông và cả cách chế biến nội tạng heo đó, đều rõ ràng cho ông cụ, phép bán ngoài nữa, hiểu ?”

Ân Lan:....

Sao mặt dày đến thế ?

Đến đòi đồ mà còn lý lẽ hùng hồn như thể nợ . Hơn nữa, cái gọi là cha , khi khó khăn thì chẳng thèm liếc mắt một cái, khi khá giả thì đến tận cửa đòi đủ thứ, còn trịch thượng đến thế.

Đáng tiếc , căn bản cần Ân Lan mở miệng, Thẩm Đông Cúc nàng hứa hẹn, một lòng công thức, liền cùng với vài khác, đồng loạt hướng về Trần Lão Nhị nã pháo.

“Ôi chao, hóa Trần Hữu Nhuận là nhi t.ử của Trần Lão Thái Gia , chính miệng Trần Lão Thái Gia là ông đứa nhi t.ử ?”

Trần Lão Nhị:....

“Đó chỉ là lời đùa nhất thời của ông cụ thôi, chuyện của lớn thể để chúng .”

“Cũng xem ông cụ đó đức hạnh , chúng mới kính trọng chứ. Hồi xưa Đại Oa và Nhị Oa đói đến trơ xương, thấy sắp c.h.ế.t cóng , đến cửa Trần gia cầu xin một miếng ăn, lão gia t.ử đó đích đuổi đấy. Sao? Trần gia các ngươi nuôi con là nuôi kiểu đó ?”

Trần Lão Nhị:.....

“Chuyện ngày , qua , còn nhắc gì? Sao, thẩm tham lam đồ của nhà , chiếm tiện nghi của nhà nên mới cố ý đối nghịch với đấy ?”

Thẩm Đông Cúc nhịn nữa, “Nếu tham lam tiện nghi của ngươi, chẳng nên lấy lòng ngươi mới ? Chuyện qua thì nhắc . Vậy giờ bảo lão nhà , cùng với đ.á.n.h ngươi một trận, lát nữa chuyện cũng thành chuyện qua, ngươi phép nhắc đến ?”

Trần Lão Nhị á khẩu, mặt đỏ bừng, “Ngươi... thèm chuyện với một đàn bà lý lẽ như ngươi.” Hắn sang Ân Lan, “Đại tẩu...”

Trần Hữu Nhuận lúc cũng bước tới, Trần Lão Nhị như thấy cọng rơm cứu mạng, “Đại ca.”

Gà Mái Leo Núi

“Cha bảo đến lấy đồ, nếu mang về, hôm nay sẽ kết cục . Dù cũng nể mặt , các đưa đồ cho ?”

Ân Lan:.....

Mặt mũi? Hắn lấy mặt mũi? Dựa cái gì mà nàng nể mặt ?

Không đợi Ân Lan mở lời, Trần Hữu Nhuận bước thẳng , “Vậy Đại Oa, Nhị Oa đến cầu xin, các ngươi nể mặt , mặt mũi của Đại Oa, Nhị Oa ?” Hắn lạnh lùng .

Trần Lão Nhị sắc mặt khó coi.

Ân Lan cũng chút lo lắng, tuy những chuyện đó do nàng , nhưng lý thuyết, là do nguyên chủ . Nàng liếc vẻ mặt âm trầm của Trần Hữu Nhuận, chút lo lật chuyện cũ.

Trần Hữu Nhuận quả thực đau lòng, đây các con sống , nhưng đây là đầu tiên khác như , dường như thấy cảnh hai đứa trẻ gầy trơ xương, đáng thương xin ăn khắp nơi trong mùa đông lạnh giá.

Chàng nhẫn nhịn, Ân Lan.

Nàng trách nhiệm, nhưng bản thì ? Chẳng lẽ ? Chàng một ngoài, bỏ tất cả việc sinh con nuôi con cho một nàng, ngay cả cũng , tất cả gánh nặng đều đổ dồn lên vai nàng.

Chàng trách nàng, trách nàng đủ tận tâm, nhưng càng trách chính bản hơn.

Nghĩ thông suốt điểm , Trần Hữu Nhuận ngẩng đầu nàng,

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mang-he-thong-xuyen-toi-nam-doi-kem-nho-nhat-ve-chai-ma-tro-nen-phu-quy/chuong-192-tran-gia-qua-thuc-khong-phai-thu-tot-lanh-gi.html.]

Ân Lan sớm chột tránh ánh mắt, suýt chút nữa thấy . Hắn giận , lẽ nào giận .

Nhớ cái vẻ hung hãn khi trở về, Ân Lan vẫn chút sợ hãi và chột .

“Hơn nữa, công thức là do một Ân thị cố gắng nghĩ , liên quan đến , càng liên quan đến Trần gia, ai thể bắt nàng giao thứ đó .”

Trần Lão Nhị chịu thua, “ nàng gả đây, thì là Trần gia!” Đồ của nàng chính là đồ của Trần gia.

Hắn lạnh lùng, “Hôm nay nhất định mang thứ đó về.”

“Không , đồ của Trần gia ngươi.”

, thật hổ.”

“Người Trần gia như thế , quá là vô lý, những lời đồn thổi về Ân thị đây, ban đầu chính là do Trần gia .”

Xung quanh ồn ào bàn tán.

“Hơn nữa, chuyện ầm ĩ đến mức , dứt khoát rõ một . Số bạc Trần Hữu Nhuận gửi về hàng năm đều tăng lên, đây là Trần gia giúp giữ, kết quả là mỗi , họ chỉ đưa cho năm trăm văn.”

Ân Lan đối diện với sắc mặt thể tin đầy hiểm độc của Trần Lão Nhị. Khi gào lên rằng Ân Lan bừa, Ân Lan trực tiếp lấy tờ giấy mà Trần Lão Thái Thái đưa cho nàng đây, đưa cho dân làng chuyền tay xem.

Mọi đều chữ đó, nhưng duy nhất thể liền miễn cưỡng qua, ánh mắt Trần Lão Nhị đầy vẻ ghê tởm, “Tốt lắm, Trần gia các ngươi, dám ức h.i.ế.p con cô quả thế , khinh!”

Trần Lão Nhị nhất thời , cuối cùng về phía Trần Hữu Nhuận, “Đại ca, cứ để mặc những bại hoại danh tiếng Trần gia như ? Chẳng lẽ Trần gia ?”

Trần Hữu Nhuận sắc mặt nghiêm nghị, lạnh lùng liếc một cái, những xung quanh đều tự động im lặng.

“Trước đây Trần Lão Thái Gia , Trần gia. Nếu như , thì nữa.” Trần Lão Nhị kinh hãi tái mét mặt mày.

Sống trong ngôi làng , điều quan trọng là nương tựa giúp đỡ lẫn , cho nên việc Trần Lão Thái Gia nhận Trần Hữu Nhuận đây, quả thực thể hại c.h.ế.t .

giờ đây, Trần Hữu Nhuận nhận Trần gia, mà giàu như , dựa Trần gia thì quả thực vẫn sống .

Trần Lão Nhị lúc mới nhận , thứ duy nhất thể uy h.i.ế.p , dường như chẳng thèm để ý.

, các ngươi ức h.i.ế.p như thế, chẳng lẽ nhất định bám víu lấy các ngươi ?”

“Trần gia quả thực thứ lành gì.”

Xung quanh ồn ào trở , dân làng sợ Trần Lão Nhị ngăn cản họ kiếm tiền, bèn nhanh ch.óng đuổi . Ân Lan nghĩ đến Trần Hữu Nhuận lúc nhỏ, và Đại Oa, Nhị Oa chịu đựng bao nhiêu ấm ức trong cái Trần gia , nhân lúc hỗn loạn, liền tiện chân đá Trần Lão Nhị.

Đại Oa mím môi, im lặng bảo vệ nương , để khác chen lấn, tiện chân cũng đá Trần Lão Nhị hai cái.

Việc quả thực hợp lễ nghĩa, việc của một quân t.ử như lời phu t.ử dạy, Đại Oa liền lặng lẽ rụt chân về.

Nhị Oa cùng Điền Hữu Vi, bọn chúng là quân t.ử gì, thấy đ.á.n.h thì vô cùng hưng phấn, ở giữa đám đông, nhằm thẳng m.ô.n.g Trần Lão Nhị mà sức đá tới.

Cứ thế hỗn loạn một hồi lâu, cho đến khi Trần Lão Nhị té đái té đùn cuối cùng cũng chen chúc thoát khỏi đám đông, mặt mũi bầm tím hoảng loạn bỏ chạy, chuyện mới tạm thời lắng xuống.

 

Loading...