Mang Hệ Thống Xuyên Tới Năm Đói Kém, Nhờ Nhặt Ve Chai Mà Trở Nên Phú Quý - Chương 187: Cưỡng Mua Cưỡng Bán ---
Cập nhật lúc: 2025-12-30 10:38:06
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/7V9isjfm8I
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thứ đó căn bản chẳng đáng giá gì, nàng cũng tốn bao nhiêu sức lực, thậm chí còn gì nhiều. So với việc đồng lụng, việc nhẹ nhàng hơn bao nhiêu .
ở ruộng đất mà một tiền bạc, còn khó hơn cả lên trời, thường thì gặt lúa xong, trừ thuế công và phần nhà tự ăn, căn bản chẳng còn dư chút gì.
giờ đây, đầy một ngày, nàng kiếm tám mươi văn! Tám mươi văn!
Vợ Triệu Đại Sơn hung hăng nhéo một cái, vành mắt rưng rưng lệ, mới ngây ngô rộ lên, đầu giơ đồng tiền trong tay về phía trượng phu, nụ mặt nàng còn rực rỡ hơn cả ánh dương quang ban ngày: "Đại Sơn, tiền , tám mươi văn!"
Triệu Đại Sơn cũng , Trần Hữu Nhuận liếc Ân Lan, hai mỉm .
Số tiền một tiền bạc vợ Triệu Đại Sơn cất giữ như bảo bối, ôm khư khư bên . Lúc Ân Lan kiểm đếm bạc kiếm , cũng tránh mặt vợ Triệu Đại Sơn, trọn vẹn tám lạng bảy tiền bạc!
Vợ Triệu Đại Sơn suýt chút nữa kinh ngạc đến ngất xỉu, nàng lẩm bẩm trong miệng, kêu to Lão Thiên gia ơi, Ân phát đạt , là giàu nhất thiên hạ.
Ân Lan thấy buồn vô cùng.
chuyện ngày hôm nay cũng khiến Ân Lan càng khẳng định hơn, vợ Triệu Đại Sơn là thể nâng đỡ , hơn nữa học hỏi nhanh, chỉ nửa ngày dáng lắm .
Hơn nữa, khi thấy bạc, nàng chỉ sự ngưỡng mộ và kinh ngạc, hề chút ý đồ xa nào, càng chứng tỏ nhân phẩm của vợ chồng Triệu Đại Sơn tuyệt đối vấn đề.
Đồ vật bán hết, đoàn chuẩn trở về nhà.
Triệu Đại Sơn bạc kiếm ít, nhưng hơn tám lạng cũng kinh ngạc. Hắn còn nghĩ, chắc chỉ nhiều hơn hai lạng mà tin đồn trong thôn lan truyền một chút thôi, ngờ nhiều hơn đến thế.
Vợ Triệu Đại Sơn thì cứ mơ màng. Nàng tính toán suốt dọc đường , mới miễn cưỡng tính rõ: một tám mươi văn, năm là một tiền, năm mươi chính là một lạng!
Nếu ngày nào cũng lên đây, chỉ hai tháng thôi, là thể kiếm một lạng bạc! Vợ Triệu Đại Sơn trợn tròn mắt, cuối cùng thành công ngất xỉu.
Triệu Đại Sơn giật , thê t.ử quá đỗi phấn khích, ngay cả cũng khỏi đỏ mặt, bảo hai cần bận tâm, tự lo liệu .
lúc , phía xe bò xuất hiện vài . Ân Lan thấy kẻ dẫn đầu liền nhận ngay, đây là của Ngân Hạc Lâu .
Sắc mặt Ân Lan , trực giác mách bảo đối phương ý . Quả nhiên, từ phía bước một khác. Đó là một nam t.ử trung niên, y phục bằng lụa là cho thấy y là kẻ tiền, nhưng gương mặt đầy thịt ngang, là dễ đối phó.
Gà Mái Leo Núi
"Đây là chưởng quỹ của chúng , hai vị gặp chưởng quỹ mới chịu thương lượng ? Chưởng quỹ của chúng đến đây."
Ân Lan và Trần Hữu Nhuận . Vị chưởng quỹ ôm quyền, hỏi liệu thể mượn một bước để chuyện . Thế là hai xuống xe bò, cần t.ửu lầu quán , mà thẳng con hẻm nhỏ phía .
Vị chưởng quỹ cũng chẳng còn tâm trí mà hàn huyên gì nữa. Những ngày qua, thấy rõ việc ăn của Cát Khánh Lâu ngày càng phát đạt, ban đầu y quá bận tâm, nhưng việc kinh doanh của t.ửu lầu nhà y liên tục ảnh hưởng.
Thậm chí còn khách nhân bước hỏi nội tạng heo , nếu thì đầu bỏ . Việc ăn ngày càng sa sút, nếu cứ tiếp diễn như , Ngân Hạc Lâu sẽ ngày đóng cửa. Do đó hôm nay y mới buộc chặn .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mang-he-thong-xuyen-toi-nam-doi-kem-nho-nhat-ve-chai-ma-tro-nen-phu-quy/chuong-187-cuong-mua-cuong-ban.html.]
"Chưởng quỹ tìm vợ chồng việc gì?" Trần Hữu Nhuận lộ vẻ gì, chắn mặt Ân Lan.
Gã khiến khó chịu, hơn nữa chỉ là chuyện ăn thôi, còn cho nhiều ngoài canh gác như , căn bản chẳng chút thành ý nào.
Ánh mắt chưởng quỹ đảo qua hai . Đây là đầu tiên y gặp họ. Trước đó là từ một thôn nhỏ nào đó, y cứ tưởng là vợ nhà nông, ngờ, trượng phu thì đầy cơ bắp cuồn cuộn, vóc dáng cao lớn cũng khá , nhưng càng hơn chính là thê t.ử của . Y lăn lộn ở chốn bao năm, mà từng thấy qua mỹ nhân nào xinh đến thế. Ánh mắt y cứ quét quét mặt và thể Ân Lan.
Trần Hữu Nhuận mang vẻ mặt hung dữ, trực tiếp che chắn Ân Lan : "Nếu chưởng quỹ vô sự, chúng xin cáo lui."
Vị chưởng quỹ vội vàng chặn , gượng vài tiếng: "Món nội tạng heo của nhị vị danh từ lâu. Không hai vị hứng thú một chuyến ăn ?"
Ân Lan ban đầu nghĩ thà ít việc còn hơn nhiều việc, vì là t.ửu lầu thì ai cũng cung cấp hàng, sẽ nhiều mâu thuẫn. đó nàng về những chuyện phía lưng của hai t.ửu lầu, thêm việc thấy hôm nay, ấn tượng về vị chưởng quỹ thực sự tệ, thậm chí nàng bán đồ cho y.
Chỉ là đối phương rõ ràng là kẻ đến ý , dễ đối phó, trong lòng nàng khỏi trĩu nặng.
Còn Trần Hữu Nhuận lúc sớm gạch tên kẻ trong lòng. Chỉ riêng mấy cái liếc mắt ban nãy của y thôi, cũng đủ khiến đ.á.n.h y một trận trò.
"Chúng buôn bán nhỏ lẻ, e rằng bản lĩnh ăn cùng chưởng quỹ Ngân Hạc Lâu." Trần Hữu Nhuận thẳng thừng từ chối.
"Ây, khoan ." Vị chưởng quỹ hiệu, lập tức mấy tên tráng hán tiến tới, bao vây lấy hai .
Trần Hữu Nhuận che chở Ân Lan phía lưng, lạnh chưởng quỹ.
Vị chưởng quỹ : "Hai vị đừng hiểu lầm, ý gì khác, chỉ là rõ chuyện thôi." Nói y vẫy tay, bảo những kẻ đó lui .
Vị chưởng quỹ chắp tay lưng : "Trước đây, là do của bên . Vị tiểu nương t.ử đây từng đến tìm , xem cũng là ăn với Ngân Hạc Lâu. Hiện tại cũng quá muộn , huống hồ, đều ở cùng một huyện thành, ngẩng đầu thấy cúi đầu thấy, thêm một bạn cũng là thêm một con đường ăn chứ ."
Mặc dù Ân Lan cực kỳ ưa gã , nhưng Trần Hữu Nhuận sẽ , nàng cũng vô cớ gây thù chuốc oán với kẻ tiểu nhân, bèn lạnh lùng : "Không chưởng quỹ ăn như thế nào?"
Chắc chắn là vẫn nhập hàng như những khác, chỉ là Ân Lan đoán kẻ ép giá.
Vị chưởng quỹ cúi đầu một tiếng, đưa tay , ban đầu là bốn ngón, đó nghĩ ngợi một hồi, vô cùng miễn cưỡng đưa cả năm ngón tay : "Giá thì thế nào?"
Ân Lan và Trần Hữu Nhuận , (Gã ): "Năm trăm lạng, Ngân Hạc Lâu mua phương t.h.u.ố.c của hai vị."
Chưởng quỹ thấy sắc mặt hai đúng, nghiến răng: "Thế , sáu trăm lạng."
Khoản tiền vượt quá dự tính của y. Ban đầu, nếu giá mua khi hai còn tự bán, chỉ cần vài lạng bạc là xong. Hiện tại tăng lên bao nhiêu , trong lòng y đau như cắt.
Điều cũng trách bản y, quả thực ngờ thứ đồ trông tầm thường thực sự ngon đến thế, và chào đón nồng nhiệt đến .
Đã cái giá , y tin hai kẻ từng thấy đời động lòng.