Mang Hệ Thống Xuyên Tới Năm Đói Kém, Nhờ Nhặt Ve Chai Mà Trở Nên Phú Quý - Chương 166: Cha Ngươi... Thật Lực Điền ---

Cập nhật lúc: 2025-12-30 10:37:45
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5VOeVJoUJl

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Thẩm... thẩm thể như ?” Cuối cùng nàng chỉ thể nặn câu .

Ân Lan bật , giả heo ăn thịt hổ, ai mà chứ: “Haizz, cũng là vì cho thẩm. Con cái hợp với việc sách, dù học, Lưu phu t.ử cũng sẽ từ chối thôi.”

Nhắc đến Lưu phu t.ử, Hồ thị quả thực dám gì nữa.

Cuối cùng nàng xoa xoa tay, chịu thua: “Cái đó... tẩu t.ử, sai , xin tẩu hãy để con học. Trước đây quả thực một chuyện , thề, tuyệt đối dám nữa.”

Gà Mái Leo Núi

cũng đều mang họ Trần, Ân Lan thực hề nghĩ đến chuyện chặn đường khác, chỉ là trút cơn giận mà thôi.

Đối phương chịu nhún nhường, thì thôi. Nàng nới lỏng lời, đương nhiên cũng chỉ là sẽ thưa chuyện với Lưu phu t.ử một tiếng.

Kỳ thực, thành vấn đề nữa.

Hồ thị cảm ơn rối rít rời , đợi khi khuất một khúc quanh, chắc chắn còn ai thấy nữa, sắc mặt nàng liền trở nên hung ác: “Ngươi cứ chờ đó, tin vận may của ngươi lúc nào cũng như . Đợi nhi t.ử học, ngày thi đậu công danh, xem ngươi còn trò trống gì nữa.”

Ân Lan đương nhiên , mà nàng cũng chẳng hề bận tâm đến Hồ thị, đối với nàng, đó chỉ là một kẻ qua đường giáp mà thôi.

Qua hai ngày, thời tiết càng ấm áp hơn, mắt thấy lập xuân, dân làng cũng bắt đầu bận rộn, chuẩn cho vụ xuân cày cấy.

Nhà Ân Lan cũng hai mẫu ruộng. Trước đây ruộng đất đó đều mọc đầy cỏ hoang, mùa đông năm ngoái lũ trẻ cùng nhổ sạch cỏ. Giờ Trần Hữu Nhuận về, ruộng đất tự nhiên gieo trồng.

So với ruộng đất nhà khác, hai mẫu thực sự là quá ít. Ruộng cũng đất , chỉ là loại trung bình, đây cỏ hoang, đất cũng chẳng còn màu mỡ.

Trần Hữu Nhuận bèn đặt hết cỏ hoang lên ruộng, dùng một mồi lửa đốt sạch, đó cầm cuốc xới tro tàn và đất trộn lẫn . Đây coi như là một loại dưỡng liệu tồi, thể đất thêm màu mỡ.

Trần Hữu Nhuận vốn dĩ định một , nhưng lát , Điền Hữu Vi cũng tới. Hắn chẳng gì, trực tiếp xắn tay áo lên cùng .

Hiện giờ Điền Hữu Vi theo Trần Hữu Nhuận luyện võ. Trước đây, Điền Hữu Vi khinh thường những trong thôn. Hắn thích những hùng trong truyện thoại. Bản vốn lực điền, đ.á.n.h hiếm khi thua, nên cảm thấy nam nhân trong thôn chẳng .

Thế nhưng khi Trần Hữu Nhuận hành hạ tơi bời vài , mới là ếch đáy giếng. Miệng thì bao giờ chịu thua, nhưng trong lòng kỳ thực sớm cam tâm bái phục. Hơn nữa, võ nghệ của Trần Hữu Nhuận là võ công chiến trường, phương diện sát phạt tuyệt đối còn gì bàn cãi.

, Điền Hữu Vi tự theo, lặng lẽ việc đồng áng.

Bảo một câu “Trần thúc thúc thật lợi hại” là điều thể, nhưng dáng vẻ câm lặng việc của lên tất cả.

Một lát , Đại Đông cũng đến.

Sợ đuổi , nó tự cắm đầu việc nặng nhọc, một lời nào.

Sau đó, Đại Hổ và Nhị Hổ cũng đến. Những ngày bọn chúng Ân Lan chăm sóc bao nhiêu, đến cả lòng heo cũng ăn bao nhiêu , dù lớn trong nhà nhắc, hai đứa trẻ cũng tự đến giúp.

Ngoài , Đại Oa và Nhị Oa nhà nàng chắc chắn cũng xuống đồng.

Vậy nên hai mẫu ruộng Trần Hữu Nhuận là một lớn, cùng với vài đứa trẻ con. Mỗi cầm một chiếc cuốc lớn nhỏ khác . Trần Hữu Nhuận bắt đầu từ phía Đông, lũ trẻ bắt đầu từ phía Tây. Mọi cùng cuốc đất. Có bốn đứa trẻ, đều là những đứa lớn nửa chừng, cả sức lực và tốc độ. Bốn đứa trẻ hì hục , mồ hôi đầm đìa trán, dùng hết sức lực. Kết quả cuối cùng, tưởng chừng sắp giành chiến thắng, nhưng Trần Hữu Nhuận vẫn là xong việc .

Lũ trẻ: “...”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mang-he-thong-xuyen-toi-nam-doi-kem-nho-nhat-ve-chai-ma-tro-nen-phu-quy/chuong-166-cha-nguoi-that-luc-dien.html.]

“Cha ngươi... thật... lực điền, thật lợi hại.” Điền Hữu Vi lặng lẽ .

Hắn cũng thích những nam nhân lực lưỡng, vì từ nhỏ nương thích đàn ông như . Dù , nhưng điều đó cản trở thẩm mỹ của một đứa trẻ vô hình trung hình thành theo cách đó.

Đại Oa và Nhị Oa tuy thua, nhưng chúng cảm thấy vinh dự lây.

Đồng ruộng việc khí thế ngút trời, trong nhà cũng hề nhàn rỗi.

Đối với Thiết Kiếm thôn, góc cuối làng lãng quên , giờ đây là nơi náo nhiệt nhất, đều thích đến.

, rửa một cân lòng heo năm văn tiền, cơ hội như thắp đèn l.ồ.ng cũng tìm , hơn nữa, đây còn chuyện đổi quần áo, việc g.i.ế.c heo rừng cũng là công lao của nàng. Cứ như thể, Ân thị những ngày , trở thành phúc tinh của Thiết Kiếm thôn .

Hơn nữa, một mùa đông qua, mùa đông nhà ai mà chẳng lạnh đến mức co ro giường. Hai bữa cơm một ngày, cũng vì hoạt động mà giảm thành một bữa. ngay cả như , nhà ai cũng gầy một vòng vì đói.

gia đình Ân Lan, mùa đông, cả thôn yên tĩnh đến lạ lùng, chỉ tiểu viện của Ân Lan là thỉnh thoảng truyền tiếng đùa vui vẻ.

Nghe , hình như còn đang đắp tuyết nữa.

cảm thấy khó chịu: “Mùa đông lạnh lẽo thế , cũng sợ lạnh, để lũ trẻ lạnh đến hỏng , xem nàng còn .”

, khi họ đều ngoài, mới nhà Ân Lan , ai nấy đều mặc ấm áp vô cùng, chỉ áo đông mới, mà còn những chiếc áo khoác kỳ lạ, trông như bằng da lông heo.

Lũ trẻ mặc những bộ quần áo đó, khuôn mặt nhỏ nhắn đều hồng hào, trông vô cùng ấm áp.

Hơn nữa, cả nhà vốn là kẻ phá của ham ăn, cũng mùa đông ở nhà ăn gì, cả nhà đều béo lên một vòng.

Khi gặp , dân làng chút nhận , Đại Oa mà trợn mắt há hốc mồm:

“Đây là... Đại Oa...? Sao cao lớn đến thế?”

Chiều cao của Đại Oa đột nhiên tăng vọt nhiều, cũng rắn rỏi hơn, tóc còn vàng hoe, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng thịt hơn, trông trai vô cùng, khiến nhịn véo má nó.

Đại Oa hiện tại tự nhiên cho phép, nó lớn !

Nhị Oa thấy chịu, nó đương nhiên cũng chịu.

Chỉ Tam Oa ngốc nghếch, để mặc cho xoa nắn.

Tất cả đều cảm thán, Ân thị bây giờ, quả thật sống một cuộc đời sung sướng. Tuy nhiên, vì thể đến nhà nàng rửa lòng heo, nên ai dám những lời lưng nàng.

, tính khí của Ân thị giờ đây cũng hiểu rõ. Nàng dễ chuyện, nhưng nếu ngươi chọc giận nàng, nàng sẽ trở nên cực kỳ khó chuyện.

Tuy nhiên, đa dân làng hiện tại đều vô cùng ơn nàng, nên những lời chua ngoa lưng chỉ là Quả Phụ Diệp và vài khác.

Quả Phụ Diệp cũng chút cô lập hóa, dù nhi t.ử nàng ngày ngày đều chạy đến tiểu viện của Ân thị, còn đặc biệt nhiệt tình giúp việc vặt, thậm chí còn lén lút mang chút đồ ăn về nhà.

Quả Phụ Diệp ưa Ân Lan, nhưng nàng cũng thừa nhận, đồ Ân Lan quả thật ngon miệng.

 

Loading...