Mang Hệ Thống Xuyên Tới Năm Đói Kém, Nhờ Nhặt Ve Chai Mà Trở Nên Phú Quý - Chương 151: Tuyết lớn quá ---
Cập nhật lúc: 2025-12-30 10:37:25
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/60Kv5w6q9c
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hơn nữa, giường sưởi ấm áp, những tấm da thú bây giờ đều xong, đại nhi, nhị nhi, tam nhi mỗi đứa một bộ, Ân Lan tự cũng một bộ.
Nàng dẫn ba đứa trẻ ngoài, ai nấy đều mặc áo da thú kiểu dáng gần giống , trông vô cùng oai phong, bá khí và mắt.
Gà Mái Leo Núi
Trước đây Ân Lan vốn còn cảm thấy áy náy vì cho Trần Hữu Nhuận một bộ, nhưng đêm qua, cảm giác đó biến mất.
Ban ngày Ân Lan ngủ cả ngày, nhưng buổi tối trời lạnh quá, chuyện gì khác để , hơn nữa bụng nàng cũng khó chịu, nên nàng cũng sớm lên giường ấm áp nghỉ.
Bên ngoài, Trần Hữu Nhuận rửa chân cho Ân Lan xong, cũng tự rửa chân.
Ân Lan chú ý bên ngoài, liền cảm thấy gì đó đúng, đây đều để nàng thúc giục, mới miễn cưỡng rửa.
Giờ đây chỉ vội vã tắm rửa, mà thậm chí còn đ.á.n.h răng.
Ân Lan liền cảm thấy càng bất thường hơn.
Một lát , cửa tiếng động, giây tiếp theo, bóng dáng cao lớn của Trần Hữu Nhuận bước .
Ân Lan khỏi nghĩ, cơ thể con nên tỷ lệ tương đương , vì cao lớn, nên tay lớn chân lớn, còn những nơi khác... Ân Lan lĩnh giáo đêm qua , chút nhớ .
Giờ phút thấy sắc mặt bình tĩnh, còn hỏi nàng bụng khó chịu .
Ân Lan liền yên tâm, chắc chắn ý đó nữa.
Phải , đêm qua giày vò cả một đêm cơ mà.
Ân Lan xuống, trong chăn ấm áp, nàng cảm thấy vô cùng thoải mái.
Một lát , Trần Hữu Nhuận tắt đèn, nàng cảm thấy giường sụt xuống một chút, là lên .
Chờ đợi một lát, quả nhiên động tác nào khác.
Nghe thấy thở cũng dần định, đều đặn và kéo dài.
Phải, đêm qua Ân Lan ngủ, càng ngủ, ban ngày Ân Lan còn ngủ bù cả ngày, còn thì dậy bận rộn từ sáng sớm, bây giờ chắc chắn mệt, thảo nào rửa mặt chải đầu tích cực như , hơn nữa lên giường ngủ ngay.
Lòng Ân Lan triệt để buông lỏng.
Nàng xoay , chuẩn trong.
Vừa cử động, Trần Hữu Nhuận đột nhiên khẽ động đậy, Ân Lan dừng , tưởng rằng chỉ là đ.á.n.h thức .
Nàng thấy giọng trầm khàn của , "Tay, còn đau ?"
Giọng tỉnh táo, rõ ràng, chút gì mơ hồ của việc đ.á.n.h thức.
Hóa , căn bản hề ngủ?!
Thấy nàng trả lời, Trần Hữu Nhuận xoay , đối mặt với nàng, thở nóng rực ập đến khi , "Ban ngày, nghỉ ngơi ?"
Lúc , tay cũng vươn tới, nắm lấy bàn tay nhỏ bé, mềm mại của nàng, nhẹ nhàng xoa nắn.
Mặc dù kinh nghiệm đêm qua, nhưng tim Ân Lan vẫn đập loạn xạ, nàng c.ắ.n c.h.ặ.t môi.
May mắn tắt đèn, vì tuyết rơi, cũng chút ánh trăng nào, trong bóng tối mịt mùng, ai thấy khuôn mặt nóng bừng đỏ ửng của nàng.
Thấy nàng phản kháng, Trần Hữu Nhuận liền kéo tay nàng, cũng lật tới, đôi mắt nóng bỏng chằm chằm nàng, đôi môi nóng rực của liền đáp xuống.
Hôm qua chỉ hôn lên cánh môi nàng, mệt mỏi, hôn bằng cách, như thể đó là một viên kẹo cực kỳ ngọt ngào, ăn mãi đủ.
bây giờ, nóng của ngập trời, bỏ sót một nơi nào, khiến nàng gần như chịu đựng nổi.
Không qua bao lâu, Ân Lan vốn nghĩ ban ngày ngủ cả ngày, buổi tối lẽ sẽ ngủ , nhưng từ lúc nào, trong sự mệt mỏi vô cùng, nàng chìm giấc ngủ sâu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mang-he-thong-xuyen-toi-nam-doi-kem-nho-nhat-ve-chai-ma-tro-nen-phu-quy/chuong-151-tuyet-lon-qua.html.]
Sáng ngày thứ hai, Ân Lan còn đang mơ màng, thấy tiếng hài t.ử nô đùa bên ngoài, "Tuyết!"
"Oa, tuyết lớn quá!"
"Cha, con cũng một tuyết lớn, con một tuyết lớn nhất!"
Sau đó là giọng Trần Hữu Nhuận, "Được, mỗi đứa một cái."
Ân Lan cạn lời.
Nàng tối qua từ lúc nào, chắc chắn là sớm, mà Trần Hữu Nhuận nhất định còn muộn hơn nàng!
Bởi vì bàn tay nàng bây giờ vẫn còn đau nhức, cũng rã rời, nhưng tay và khắp cơ thể đều sạch sẽ tinh tươm, thể thấy là giúp nàng tắm rửa, thì đó thể là ai khác ngoài .
Cho nên, rốt cuộc là ?
Đêm hôm ngủ, ban ngày bận rộn cả ngày, tối qua quần quật đến nửa đêm, giờ sáng sớm thức dậy ?
Ân Lan: ...
Thôi , nàng đành thừa nhận, lẽ trời sinh tinh lực sung mãn.
Hôm nay Ân Lan cảm thấy khá hơn hôm qua một chút.
Nàng tự bò dậy, mặc bộ xiêm y dày cộm, bên ngoài quả thật còn lạnh hơn hôm qua. Ân Lan khoác lên chiếc đại y da lợn, chiếc áo do chính tay nàng , quả thực ấm áp vô cùng.
Đẩy cửa , nàng mới phát hiện trong sân chất vài đống tuyết.
Mà bên ngoài, tuyết đọng dày gần nửa , phong cảnh tuyết trắng bao phủ quả thực vô ngần.
Dân làng gần như ai bước chân khỏi nhà, chỉ cuộn trong phòng, mặc dù , những nhà chăn dày cũng nhiều, nhiều vẫn cái lạnh hành hạ.
Những đây lời khuyên của Ân Lan mà dự trữ củi đốt, còn thể đốt lửa sưởi ấm.
Ăn uống thì chỉ thể dùng đồ dự trữ trong nhà. So với mấy năm , cuộc sống phần túng thiếu hơn, dù thì ai ngờ trận tuyết lớn như , hơn nữa còn lạnh đến thế.
Gia đình Ân Lan sống vô cùng thoải mái. Gạo, bột, dầu đều dự trữ nhiều. Ân Lan cũng thỉnh thoảng lén lút thêm một chút, cho nên hiện giờ đồ còn vẫn còn nhiều, cả nhà ăn hết cả mùa đông cũng hết.
Mà mỗi đứa trẻ đều một chiếc áo đông mới, đồng thời thêm đại y da lợn.
Bên trong căn nhà vô cùng ấm áp, bởi vì Trần Hữu Nhuận đốt hết củi tìm đây thành than, nên trong phòng đều than lửa ấm áp, giường đốt hàng, quả là cần đến sự ấm áp, trong phòng thậm chí cần mặc áo khoác ngoài.
Đương nhiên ngoài thì mặc áo khoác, áo đông mới bằng bông, cùng với đại y da lợn, chỉ cần mặc một chiếc thôi là ấm áp .
Vì , lũ trẻ thường xuyên chơi đắp tuyết, đ.á.n.h trận tuyết trong sân.
Vương Vân cũng là một kẻ thích náo nhiệt, vì tuyết lớn phong tỏa đường nên thể đến huyện thành. Tưởng chừng tiểu thư sẽ quen, ai ngờ nàng suốt ngày chơi đùa đ.á.n.h trận tuyết vui vẻ thôi, rõ ràng trở thành đầu lĩnh đám trẻ con.
Chỉ là nàng vẫn thường xuyên quấn lấy Trần Hữu Nhuận đòi giao đấu. Trần Hữu Nhuận lúc đầu để ý đến nàng, đó Ân Lan mới đề nghị để nàng và ba đứa trẻ hai bên đối chiến, Trần Hữu Nhuận thầy giáo của ba đứa trẻ, để chúng tỷ thí với .
Ba đứa trẻ đây luyện võ, nhưng một khi cuộc tỷ thí, còn liên quan đến tôn nghiêm của phụ chúng, lũ trẻ lập tức trở nên hùng hồn, ý chí chiến đấu sục sôi.
Vương Vân lúc đầu còn coi thường ba tiểu t.ử , nhưng chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, chúng dáng hình, thậm chí thể đỡ vài chiêu của nàng, thế là nàng cũng bắt đầu nghiêm túc hơn.
Điền Hữu Vi thấy động tĩnh bên , giữa mùa đông lạnh giá, chỉ mặc độc một manh y phục mỏng mà chạy tới, dám bước , chỉ ngoài sân Trần Hữu Nhuận dạy võ.
Đôi mắt tràn đầy sự khao khát.
nếu cứ đó, dù nguy hiểm đến tính mạng thì cũng chắc chắn cóng.
Cho nên dù từ chối, Ân Lan vẫn kéo nhà.
Nàng tìm một chiếc áo dày mặc của Đại Kỳ, cho Điền Hữu Vi.