Mang Hệ Thống Xuyên Tới Năm Đói Kém, Nhờ Nhặt Ve Chai Mà Trở Nên Phú Quý - Chương 125: ---
Cập nhật lúc: 2025-12-30 05:27:56
Lượt xem: 4
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/60Kv5w6q9c
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hồ thị tức đến mức nên lời.
Đây là đứa con do bà sinh ? Hả?
“Con chạy sang bên đó gì, hả? Không việc gì thì cứ chạy sang bên đó, ở đó thứ gì hấp dẫn con ? Không ở nhà giúp việc, cả ngày chỉ chạy đông chạy tây. Ta nuôi con lớn như ích gì?” Hồ thị tức giận mắng xối xả.
Mai Hương cũng thành thật, “Bên đó đang sách, con cũng nửa buổi, thú vị ạ.”
Lần Hồ thị sững , “Đọc sách?”
Phu t.ử từ tới?
“Là vị lão nhân đại bá nương thu nhận đó ạ, là một tú tài, đang dạy vỡ lòng cho Đại Kỳ, cũng cho phép chúng con ké nữa.”
Vẻ mặt của Hồ thị dần cứng đờ .
“Cái gì? Tú tài lão gia?”
Người đó là một tú tài ?
“Nương, con cũng học ? Đọc sách vui lắm.” Đôi mắt Mai Hương ánh lên vẻ ngưỡng mộ.
Hồ thị dần lấy tinh thần, “Đọc sách, sách, sách! Con là nữ nhi gả , sách ích lợi gì, nuôi một đứa đủ tốn tiền , còn tốn thêm tiền ? Đọc sách vui , con cả ngày chỉ chơi thôi ? Nhanh lên, nấu cơm cho . Cả ngày nổi một việc, cứ nghĩ đông nghĩ tây, cẩn thận hỏng cái đầu óc của con đấy.”
Mai Hương lộ vẻ thất vọng.
Hồ thị mắng c.h.ử.i lèm bèm, nhưng trong lòng kinh ngạc yên. Cái tên Ân thị đó vận may đến , nhặt về một tú tài, thể dạy vỡ lòng cho nhi t.ử ư?
Tú tài, đó là tú tài đó nha, còn giỏi hơn cả đồng sinh. Cả thôn từng xuất hiện một tú tài nào.
Hồ thị cũng cho nhi t.ử học. Là cháu đích tôn duy nhất của lão Trần gia, Trần lão thái gia chắc chắn sẽ đồng ý. Học vỡ lòng ở chỗ Ân thị, thì ngay cả tiền học phí cũng cần đóng, chẳng tiết kiệm tiền .
Bàn tính của Hồ thị vang lên lách cách, mười dặm xa gần cũng thể thấy.
Nào ngờ, buổi trưa Trần lão tam trở về, bước nhà, mùi lòng lợn kho còn sót khiến cả nhà ngừng hít hà.
Trần lão nhị vốn lười biếng, Trần Hữu Nhuận việc là quên cả mạng, cực kỳ mệt mỏi, nên chịu giúp, nhưng lúc cũng bắt đầu hối hận. Lòng lợn của Ân thị rốt cuộc thế nào mà ngon đến .
Hắn hung hăng trừng mắt thê t.ử . Người , ngươi !
Hồ thị cũng hung hăng trừng mắt Trần lão nhị. Người thể giúp, thể ?
Vừa ngoài, bà bóng gió hỏi mấy câu, “Người nhà ngươi giúp Trần lão đại ? Anh sắp xây nhà mà.”
Cái câu “Không ” thật sự như tát mặt bà , Hồ thị cứng họng thốt nên lời.
Lúc , tam tức phụ bước , Trần lão tam kéo nàng , phòng đưa cho tam tức phụ hai miếng lòng lợn, một miếng cho Trúc Hương, một miếng cho thê t.ử .
Đồ ăn dám lấy nhiều. Đi giúp một tay, ăn lấy về thì thật là quá ngại, nên chỉ lấy hai miếng. Thực sự là vì đồ ăn quá ngon, nên lấy về cho con và thê t.ử nếm thử.
Tam tức phụ đây từng ăn, khi ăn xong, mắt nàng trợn tròn, “Đại tẩu thế nào , lòng lợn ngon đến thế, hề mùi tanh mà chỉ là mùi thơm.”
Nàng ăn xong còn l.i.ế.m l.i.ế.m ngón tay, nàng học.
“Ta thấy đại tẩu ý định đem thứ bán, đó là bản lĩnh kiếm tiền của , mở miệng xin dạy thì thật là điều, hỏng tình nghĩa vô ích. Nàng gần gũi với đại tẩu hơn, nếu nàng bán, chúng cũng giúp một tay, , thể nhờ chút ánh sáng.” Trần lão tam .
Hôm nay , vị đại tẩu khác so với đây. Làm việc trật tự, ý tưởng cả gan , bản lĩnh. Nàng thể chịu khổ, , cái thì đúng lắm, nàng giỏi chịu khổ, nhưng điều đó quan trọng. Sau , lẽ nàng sẽ nên chuyện lớn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mang-he-thong-xuyen-toi-nam-doi-kem-nho-nhat-ve-chai-ma-tro-nen-phu-quy/chuong-125.html.]
Hơn nữa, cũng cảm thấy gia đình đại ca hơn gia đình nhị ca nhiều. Muốn qua , đương nhiên qua với gia đình đại ca.
Tam tức phụ thầm ghi nhớ.
Hai vợ chồng thương lượng một chút chuyện học hành của Trúc Hương, cũng đồng ý cho con bé học.
Khi Trần Lão Tam cùng thê t.ử ngoài, Hồ thị lập tức thấy vết dầu mỡ bên mép thê t.ử Lão Tam.
Hay cho Trần Lão Tam, y mà còn mang thức ăn về cho thê t.ử. Nàng nghĩ đến phu quân của , đừng là mang thức ăn về, đôi khi còn cướp đồ ăn của nàng, Hồ thị cảm thấy một luồng khí nghẹn nơi l.ồ.ng n.g.ự.c, gần như tức c.h.ế.t nàng .
Chẳng bao lâu , vợ chồng Lão Tam liền tìm Trần Lão Thái Gia chuyện Trúc Hương sách. Trần Lão Thái Gia kinh ngạc ghen tị khi thấy nhà Trần Lão Đại mời một Tú tài.
Tuy nhiên, điều cũng lợi cho gia đình , đúng ?
Kết quả, Trần Lão Tam nhắc đến chuyện học phí (thúc tu).
Râu của Trần Lão Thái Gia suýt chút nữa thì lệch , "Một lạng bạc?"
"Đây là khoản ít ỏi . Những dạy học khai tâm trong huyện thành, đa phần đều chỉ là Đồng sinh, mà họ còn thu hai lạng bạc, chỉ trong nửa năm thôi. Đằng , cả năm mới một lạng, là một Tú tài, hơn nữa còn ở ngay trong thôn, cần lên huyện thành, tiết kiệm phí xe ngựa và tiền ăn uống, là quá đỗi rẻ mạt."
Trần Lão Thái Gia vẫn vô cùng khó chịu.
"Nhà Đại ca, hai đứa trẻ, đều trả tiền cả, là hai lạng đấy. Hơn nữa vị Tú tài còn ăn ở tại nhà họ, chúng coi là chiếm tiện nghi ."
Trần Lão Thái Gia hừ lạnh, "Hắn trả tiền là ngươi tin ? Đồ ngốc nghếch! Hắn lòng đến , để cho ngươi chiếm tiện nghi?"
Trần Lão Tam , Đại ca nay vẫn luôn là bụng.
Chẳng qua là ngươi luôn thành kiến với mà thôi.
sự việc như , Trần Lão Thái Gia cũng tiện gì hơn. Chẳng qua chỉ là một nha đầu, sách thì gì? Lão Tam bọn họ sẽ tự nghĩ cách lo liệu tiền bạc, nên Trần Lão Thái Gia cũng can dự.
Hồ thị Trần Lão Tam còn trả tiền, cũng tức đến c.h.ế.t sống .
Nàng cố tình tin điều tà môn , buổi chiều liền tự chinh một chuyến. Nàng tin, cái Ân thị dám thu tiền của nàng ?
Kết quả, đến nơi, Ân Lan liền bảo nàng tìm Lưu Cảnh, đó là chuyện thu phí của mà.
Lưu Cảnh cũng chuẩn, lập tức cự tuyệt: "Bỉ nhân tinh lực hạn, e là thể nhận nhiều học trò đến . Hơn nữa, bàn ghế ở đây cũng đủ. Nếu theo học, ngươi hỏi Ân thị, còn về học phí (thúc tu), tuyệt đối thiếu một phần nào."
Hồ thị lập tức ngây .
Học phí thiếu một phần, ngoài nàng còn cầu xin Ân thị mới cho học?
Gà Mái Leo Núi
Không những chiếm tiện nghi, mà còn hạ thấp cầu xin khác?
Hồ thị chọc tức đến mức bỏ ngay.
Lưu Cảnh hiệu bằng mắt với Ân Lan.
Ân Lan thấy buồn , vị lão nhân trông vẻ mực thước chính trực , kỳ thực cũng... chút tâm cơ đấy chứ.
Tuy nhiên, thái độ hách dịch, phục vụ của Hồ thị quả thực vô cùng đáng ghét.
Đến tối, dân làng dần dần , vị lão nhân cướp bắt cóc , hóa tầm thường, là bậc tri thức!