Mang Hệ Thống Xuyên Tới Năm Đói Kém, Nhờ Nhặt Ve Chai Mà Trở Nên Phú Quý - Chương 104: Có muốn ta ở lại không? ---
Cập nhật lúc: 2025-12-30 05:27:03
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9AHwsBoteW
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Ngươi xem Trần Hữu Nhuận thể sống sót trở về cơ chứ, một nơi như mà cũng về . Nghe chân thương , loại như nhất định sẽ g.i.ế.c heo rừng, đến lúc đó.... hắc hắc hắc.” Mấy đó biến mất trong bóng đêm.
Triệu Đại Sơn ban đầu định tay giúp Ân Lan, nhưng ngờ, căn bản cần y nhúng tay , cái miệng của vợ Hữu Nhuận trực tiếp đuổi đám mất, quả là lợi hại.
Xử lý xong cá, Ân Lan để đó, lát nữa mới nấu. Nàng lớp da heo còn lông đang phơi bên cạnh, thấy khô gần hết, bèn tìm một viên đá một mặt sắc bén, cạo những phần lông thừa và .
Vì công cụ tiện tay, càng hóa chất, chỉ thể dùng phương pháp cổ xưa nhất là thủ công . May mắn là hiện tại cũng nhiều việc, Ân Lan cứ một thong thả .
Ân Lan thỉnh thoảng ngẩng đầu ngoài cửa, mãi mà thấy ai trở về.
Đến ngẩng đầu thứ bao nhiêu đó, nàng cuối cùng cũng thấy bóng dáng cao lớn chút quen thuộc . Trước đây, mỗi khi Ân Lan thấy , nàng đều châm chọc trong lòng, nhưng hôm nay cảm thấy đặc biệt an tâm và kích động.
Khi Trần Hữu Nhuận bước đến gần, dính đầy tuyết. Ân Lan tiến đón:
“Thế nào ?”
Trần Hữu Nhuận đưa Ân Lan trong nhà, để tuyết lạnh rơi xuống nàng.
Trần Hữu Nhuận để nàng xuống mới mở lời: “Ta đề nghị thành lập một đội tiên phong, thiết lập các điểm quan sát kín đáo ở bốn lối của thôn. Đàn ông trong thôn sẽ luân phiên trú thủ, hai một tổ. Nếu phát hiện tình huống, lập tức dùng chim để thông báo.”
Ân Lan khó hiểu: “Chim ư?”
Khi Trần Hữu Nhuận chuyện nghiêm túc, toát một khí chất uy nghiêm khó lòng xem nhẹ. Ân Lan nhịn mà thêm hai . Thật là một nam nhân tướng mạo đẽ, khi nghiêm túc chuyện càng thêm tuấn tú.
Gà Mái Leo Núi
“Đối phương hiện tại lẽ chỉ đến để dò xét, nhưng cũng thể xông thôn cướp bóc. Bọn chúng v.ũ k.h.í trong tay, nếu nửa đêm đột nhập nhà, g.i.ế.c cướp của lẳng lặng tẩu thoát cũng là chuyện thể xảy . Đội trú thủ chỉ hai , nếu trực tiếp phát tín hiệu cảnh báo thể gặp nguy hiểm. Mà chim ch.óc mùa đông ít bay, dù bay lên cũng đến mức kinh động bọn cướp, nhưng thể dùng cảnh báo. Thôn còn chia thành bốn khu vực theo phương vị, mỗi khu vực đội tuần tra riêng. Đội tuần tra phát hiện cảnh báo từ chim, là thể lập tức phát hiện và ứng phó kịp thời.”
Ân Lan suy nghĩ : “Chim ch.óc hoạt động ít mùa đông, nhưng là . Vạn nhất thỉnh thoảng xuất hiện, cảnh báo giả nhiều sẽ khó tránh khỏi suy giảm tinh thần . Chúng buộc dải lụa đuôi chim, như thể phân biệt là cảnh báo . Kẻ địch sẽ quan sát chân chim, dù phát hiện thì chúng cũng đó là tình huống gì.” Ân Lan bổ sung ý kiến của .
Nói xong, nàng thấy ánh mắt Trần Hữu Nhuận vẻ m.ô.n.g lung, thần kinh nàng chợt căng lên. Có một , đặc biệt là những nam nhân hẹp hòi, thích khác bổ sung hoặc sửa đổi ý kiến của . Chẳng lẽ, là loại như , nếu thế thì quá đỗi...
“Ta chỉ thuận miệng thôi, chắc đúng...” Ân Lan giải thích.
Trần Hữu Nhuận đột nhiên bật , ánh mắt nàng vô cùng dịu dàng. “Trước đây thật , nàng thông minh đến .”
Trước đó, vẫn còn bán tín bán nghi về kế hoạch g.i.ế.c heo rừng là do vợ đề xuất, một phụ nữ như nàng hiểu những chuyện .
những gì Ân Lan hôm nay khiến Trần Hữu Nhuận bắt đầu đ.á.n.h giá thê t.ử của . Xinh ! Lại còn thông minh đến thế. Hắn phúc phận nào mà nhặt một bảo bối như chứ.
Ân Lan khen, chút ngượng ngùng: “Cái tính là gì chứ...”
, thê t.ử của chỉ thông minh mà còn can đảm, khi săn heo rừng, nàng còn dám theo lên núi cùng.
Ân Lan vui mừng. Nàng sợ kẻ nguy hiểm khác xông , vì căn nhà tranh của nàng ở rìa thôn, nếu chuyện xảy , nguy hiểm sẽ lớn hơn nhiều so với những nhà khác. Nếu tự nàng , việc suôn sẻ thế . Trần Hữu Nhuận mở lời, Lý Chính tự nhiên phản đối, những dân làng còn do dự khác cũng tin tưởng đàn ông khỏe mạnh và chút uy vọng nhất trong thôn .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mang-he-thong-xuyen-toi-nam-doi-kem-nho-nhat-ve-chai-ma-tro-nen-phu-quy/chuong-104-co-muon-ta-o-lai-khong.html.]
Mọi chuyện tạm thời định đoạt như . Đồng thời, dân làng Thiết Kiếm ngày hôm cũng sẽ tiếp tục luyện võ ở bãi đất trống. Người huấn luyện trở thành Trần Hữu Nhuận và Tiểu Ngũ mà đưa về. Cả hai đây đều từng theo tiêu cục, võ công trong tay đều học từ vị tiêu sư già, đồn vị tiêu sư đó lai lịch lớn, nhưng tính cách cực kỳ khiêm tốn.
Sau lên chiến trường, công phu trong tay đều là thật, thể đ.á.n.h g.i.ế.c , chứ thứ võ vẽ hoa lá gì. So với võ quán ở huyện, lẽ còn hơn nhiều.
Như , Ân Lan liền an tâm, liên đới Trần Hữu Nhuận cũng thuận mắt hơn ít.
Bên , Triệu Đại Sơn xong một chiếc bàn. Hình chữ nhật, cạnh dài thể hai , cạnh ngắn một .
“Đợi các ngươi sinh thêm một đứa nữa, đủ chỗ , hắc hắc.” Triệu Đại Sơn đếm nhân khẩu, nghĩ gì nấy.
Trần Hữu Nhuận về phía Ân Lan.
Ân Lan lờ ánh mắt , thản nhiên hỏi một câu: “Khi nào thì hòa ly?”
Trần Hữu Nhuận khẽ ho một tiếng. “Đại Sơn, núi lạ xuất hiện. Ngươi về nhà với họ một tiếng, lát nữa Lý Chính cũng sẽ mở họp rõ.”
“Hả?” Triệu Đại Sơn kinh ngạc.
Trần Hữu Nhuận giải thích sơ lược tình hình, bổ sung: "Những nhà nhiều nam nhân mới thể tham gia đội phòng hộ. Nhà ngươi chỉ ngươi, nên ở nhà bảo vệ lão nhân, thê t.ử và con cái."
Tình huống khác với việc săn heo rừng. Heo rừng nhất định sẽ xuống núi, càng chắc sẽ xông nhà. bọn cướp thì khác, lẽ cầm đại đao lén lút tiến nhà. Vì , mỗi nhà ít nhất giữ một nam nhân.
Triệu Đại Sơn đương nhiên góp sức cho thôn, nhưng Trần Hữu Nhuận lý, thê t.ử, con cái và già cũng quan trọng. Ân Lan Trần Hữu Nhuận cũng chút sợ hãi.
Trần Hữu Nhuận nàng. “Nhà nàng nam nhân. Dù nàng hòa ly, nhưng tình hình hiện tại đặc biệt. Nếu cần ở thì nàng cứ .”
Ân Lan: “.....” Cái gì gọi là nàng hòa ly.
“Có ở ?” Trần Hữu Nhuận từng bước thúc ép.
Nếu là , Ân Lan chắc chắn sẽ bảo mau ch.óng rời . nghĩ đến đám cầm đại đao , đàn ông mặt với cánh tay thô tráng, hùng hồn và mạnh mẽ.
“Không giữ đây?” Trần Hữu Nhuận tiếp tục.
Ân Lan c.ắ.n răng, đàn ông rõ ràng nàng sợ hãi nhưng cố tình lời chọc ghẹo, đột nhiên cảm thấy tức giận.
“Chàng .”
Trần Hữu Nhuận “Ừm” một tiếng, trong ánh mắt khó tin của Ân Lan, thật sự lưng bỏ ?
Ân Lan theo bóng lưng , hoảng sợ là giả. Dù màng đến nàng, ngay cả ba đứa trẻ, cũng mặc kệ ?! Ân Lan tức đến mức nghiến răng, quản thì thôi, một cũng thể lo liệu!