Mang Cho Nàng Một Bầu Trời Rực Rỡ - SS8 - Mang Cho Nàng Một Bầu Trời Rực Rỡ

Cập nhật lúc: 2025-09-12 13:11:56
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ba ngày , bước trường thi. Mọi việc diễn suôn sẻ. Khi rời khỏi trường thi, cảm giác như trút bỏ một gánh nặng đè nén bấy lâu, lòng nhẹ nhõm như thở đầu tiên nhiều ngày ngột ngạt. Thế nhưng, niềm nhẹ nhõm cũng chẳng đủ để xua bóng hình nàng vẫn vấn vít trong tâm trí.

Trong thời gian chờ kết quả, dường như tài nào thoát khỏi hình ảnh . Ngày nào cũng , tìm đến quán đối diện hiệu Phúc Ký. Không để uống , cũng chẳng để trò chuyện cùng ai. Ta chỉ lặng lẽ, như một kẻ trộm , ngắm nàng từ xa. Mỗi khi bắt gặp dáng hình quen thuộc , một sự bình yên kỳ lạ lan tỏa trong lòng, nhưng cũng xen lẫn cảm giác bối rối, ngượng ngập. Ta chẳng dám tiến thêm nửa bước, chỉ âm thầm mong một ngày thể đường hoàng đối diện cùng nàng, còn trốn tránh cúi mặt nữa.

Vài ngày , Phó Uyên tìm đến. Hắn hồ hởi kéo ngoài, rủ dạo khắp kinh thành cho thỏa mắt với cảnh phồn hoa. Ta chỉ khẽ lắc đầu, chẳng hứng thú với mấy chốn hoa lệ đó. Phó Uyên bật ha hả, đôi mắt nghịch ngợm đầy vẻ trêu chọc:

"Chẳng lẽ bên quán vị công nương nào giữ chân ? Nếu thì giữa cả kinh thành rộng lớn thế , chỉ loanh quanh một góc ?"

Lời khiến khựng . Trong lòng dấy lên một nỗi ngượng ngập pha lẫn hoang mang, nhưng sâu trong đó còn cả nỗi lo sợ — sợ rằng thấu tâm tư, vì một phút bông đùa mà vô tình gây phiền lụy đến nàng. Ta cố giữ vẻ thản nhiên, nửa đùa nửa thật đáp:

thì , mà đúng thì ?”

Phó Uyên im lặng , ánh mắt thoáng điều gì khó đoán. Một lúc lâu, thêm lời nào, chỉ xoay bỏ . Nhìn theo bóng lưng , trong lòng bỗng dấy lên một dự cảm chẳng lành, mơ hồ như sương mù giăng phủ mắt.

Một hôm, khi đang lặng lẽ ngắm nàng từ xa, bỗng c.h.ế.t lặng. Từ cuối con phố, ba bóng xuất hiện—bá phụ, bá mẫu và biểu của nàng. Những gương mặt chẳng khác nào bóng ma từ quá khứ, ám ảnh rời. Chính họ từng như lũ kền kền, thừa cơ khi Dương thúc nhắm mắt, nhào đến rỉa sạch từng chút gia sản, đẩy nương con nàng cảnh lưu lạc, tha phương cầu thực.

Trong lòng , cơn sóng ngầm bất an bỗng cuộn trào, dữ dội như thác đổ. Chân tay cứng đờ, nhưng trái tim thôi thúc, ép bước lên phía . Họ đến đây với ý đồ gì? Dẫu rõ, cũng thừa , chẳng bao giờ là chuyện . Ký ức cũ hiện về như vết d.a.o xoáy sâu trong lồng ngực, khiến chẳng thể yên dù chỉ một khắc.

Ta lặng lẽ áp sát, ánh mắt rời khỏi họ, đồng thời dõi theo từng biểu hiện của nàng. Liệu nàng nhận đám ? Có nhớ rõ vết thương năm xưa?

Thì , mục đích của họ chẳng qua là nhờ Hỷ Nhi dùng uy tín ở Phúc Ký để đưa gã con trai bất tài, ăn hại việc. Không dừng ở đó, họ còn trắng trợn đòi cho một chức vị nhàn hạ, bổng lộc hậu hĩnh. Trong lòng thoáng dấy lên một nụ khinh bỉ.

Ngày , mỗi nghỉ học về làng, từng bao lời ong tiếng ve về vị biểu . Hắn vốn chẳng khác nào cỏ dại ven đường: ham ăn biếng , ăn chơi lêu lổng, thường la cà tửu quán, trêu hoa ghẹo nguyệt. Có , còn trấn đánh cho thê thảm chỉ vì ăn quỵt chén rượu, bát thịt. Một kẻ như thế, bước chân Phúc Ký là ân huệ lớn, chứ đừng đến chuyện chỗ cao, ngửa tay nhận bổng lộc. là “khất nhi dục tọa thượng tịch”—ăn mày mà cũng chiếu !

Bọn họ nghĩ rằng, chỉ cần nàng hé môi, cánh cửa sẽ rộng mở. họ nào , Hỷ Nhi của hôm nay khác xưa— còn là cô gái từng chèn ép, dồn đến bước đường cùng, mà là một lưỡi gươm mài sắc, sẵn sàng c.h.é.m phăng dây trói níu nàng về quá khứ.

Nàng đó, dáng vẻ vẫn dịu dàng như cành liễu trong gió, nhưng ánh mắt lạnh lẽo tựa băng tuyết ngàn năm, soi thấu từng tâm cơ đen tối. Lời nàng cất lên chậm rãi, mà sắc bén như lưỡi gươm rút khỏi vỏ, âm vang dội thẳng lòng kẻ đối diện:

“Phúc Ký chỗ để kẻ bất tài ẩn náu. Người dựa mà sống, xin mời tìm nơi khác.”

Chỉ một câu thôi như đóng sập cánh cửa, chặt đứt hết thảy hy vọng. Ba kẻ lập tức biến sắc, bộ mặt tươi giả lả vụt hóa thành gào thảm thiết. Họ lăn lộn giữa phố, gào rú chẳng khác nào hề rẻ tiền trong gánh xiếc, dùng trò hạ tiện mong lay chuyển lòng . Lại còn gieo rắc lời độc, toan bôi nhọ danh thanh của nàng, dựng lên vở kịch rằng nàng là kẻ bạc bẽo, vong ân phụ nghĩa.

nàng chỉ thẳng lưng, khóe môi khẽ nhếch thành một nụ nhạt. Ánh mắt sắc bén như lưỡi d.a.o lạnh, một nhát c.h.é.m phăng màn kịch rẻ tiền đang diễn phố. Bóng dáng mảnh mai, tưởng chừng mong manh, mà phút chốc sừng sững tựa vách núi, khiến những tiếng than, gào rú dù chát chúa đến mấy cũng chỉ như gió va đá, chẳng lay chuyển nổi.

Trong lồng n.g.ự.c , m.á.u bỗng sôi trào. Nhìn cảnh , chẳng thể tiếp tục khoanh tay. Mỗi bước bước lên, đất dường như chấn động theo. Khi lời cất lên, âm sắc rền vang như sấm giữa trời quang:

“Xin chư vị bớt lời hồ đồ. Chuyện nhà của trưởng quầy Dương, rõ nhất.”

Tiếng cần lớn, nhưng nặng tựa búa giáng. Người qua kẻ phố đều rành rẽ, còn ba kẻ thì lập tức cứng họng, mặt cắt còn giọt m.á.u — hiểu rõ trò hề của chúng còn đất diễn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mang-cho-nang-mot-bau-troi-ruc-ro/ss8-mang-cho-nang-mot-bau-troi-ruc-ro.html.]

Ta tiến lên, chắp tay thi lễ với , nghiêm giọng cất lời. Âm thanh vang dội như tiếng trống đồng giữa ngày mưa giông:

“Xin chư vị cho tỏ. Chuyện nhà trưởng quầy Dương, là kẻ chứng kiến từ thuở ấu thơ. Năm xưa phụ nàng bạc mệnh qua đời, khi hương khói còn vương linh vị, chính bá phụ bá mẫu thừa cơ thò tay cướp sạch phần gia sản vốn thuộc về hai tỷ . Đến nỗi nương nàng bán mảnh ruộng cuối cùng, chắt chiu từng đồng xu, ăn từng bữa cháo loãng soi bóng mặt , mới nuôi nổi con thơ khôn lớn. Vậy mà giờ còn hổ đến đây nhờ vả.”

Lời rơi xuống như sấm, cả quán lập tức xôn xao. Ngoài , mây đen cuồn cuộn che kín vầng dương, gió lùa qua khung cửa như hùa theo lòng phẫn nộ của bách tính. Bao ánh mắt căm ghét đồng loạt dồn sang ba kẻ , sắc bén như mũi tên, lạnh lẽo như băng tuyết. Người lắc đầu, kẻ gõ bàn, kẻ thì thầm mắng chửi; tất cả hợp thành một trận cuồng phong dư luận, khiến bá phụ bá mẫu và gã biểu run rẩy như lá vàng trong gió.

Chúng hoảng hốt, mặt tái như tro tàn, giọng lắp bắp vội vã gào lên:

“Đó… đó là vì chúng lo cho tương lai của tỷ Hỷ Nhi thôi! Nào ý gì khác!”

Một tiếng lạnh lập tức xé toang bầu khí ngột ngạt, như lưỡi d.a.o rạch ngang màn đêm. Ta nhấc chân, bước thêm một bước. Giọng vang vọng khắp gian quán, tựa tiếng sét giữa trời giông:

“Lo ư? Nếu thật lòng lo, khi tỷ họ rơi cảnh cơ hàn, các ngoảnh mặt ngơ? Nếu thật lòng lo, nay sản nghiệp hóa thành tro bụi, mới nhớ mà cầu cạnh? Hai chữ ‘tình thể đặt môi những kẻ chỉ vơ vét và phản trắc. Các xứng!”

PMD

Lời rơi xuống, lạnh lùng như lưỡi d.a.o c.h.é.m thẳng xuống mặt bàn. Đám đông lập tức ồ lên phụ họa. Ngoài trời, gió cuốn mây đen, sấm ì ầm vọng , như chính thiên địa cũng đồng lòng phán xét. Bao ánh mắt trong quán dồn về phía ba kẻ , khinh bỉ và cay nghiệt, giống như ngàn mũi châm xiên thẳng da thịt.

Sắc mặt chúng mỗi lúc một nhợt nhạt, mồ hôi túa lấm tấm, sống lưng run lẩy bẩy. Khi tiếng bàn tán, kẻ giận dữ đập mạnh chén rượu xuống đất, tiếng gốm vỡ chan chát như lời kết án. Ba bàng hoàng quanh, bốn phía là ánh mắt như dao, còn đường xoay chuyển.

Rốt cuộc, chúng chỉ còn cúi gằm mặt, co ro chen lấn đám đông, lủi mất trong tiếng xì xào châm chọc, chẳng khác nào những con chuột nhơ nhớp ánh sáng xua đuổi.

Cả gian quán như bùng nổ. Người chỉ trỏ, kẻ lắc đầu, ánh mắt ai nấy hệt như mũi d.a.o nhọn ném thẳng về phía ba kẻ vạch trần. Có bà lão nghiến răng, chửi thầm “đúng là cầm thú đội lốt ”, thanh niên còn tức giận đập bàn chan chát, như thể chỉ xông lên hỏi tội cho tỷ Hỷ Nhi. Bầu khí phẫn nộ dâng cao, cuộn trào, khiến ba chẳng khác nào chuột chui rọ, mặt mũi trắng bệch, run rẩy mà dám đáp thêm lời nào.

Trong lúc tiếng bàn tán còn sôi sục như lửa dầu, thì ngoài phố bỗng vang lên tiếng chiêng trống dồn dập, tiếng kèn thổi rộn rã, rộn ràng như khúc nhạc khải . Từ đầu ngõ, một chạy ào , áo quần ướt đẫm mồ hôi nhưng mặt mày hân hoan, thở hổn hển hét lớn:

“Trạng nguyên năm nay tên Lưu Vỹ!”

Cả quán c.h.ế.t lặng một nhịp, tức thì vỡ òa như cơn sóng. Tiếng reo hò, tiếng chúc mừng dậy lên khắp nơi. Có đập tay bàn, vang; kẻ chạy ùa ngoài ngóng trông, mong tận mắt thấy vị tân Trạng nguyên. Ánh mắt đám đông khi đổi khác: khâm phục, ngưỡng mộ, lòng đầy hân hoan.

Trong khoảnh khắc , hít một thật sâu, cố kìm nén trái tim đang đập dồn dập như trống trận. Khóe môi bất giác nhếch lên nụ , nụ kiêu hãnh run rẩy xúc động. Ta , từ nay, còn ai dám khinh thường nữa. Đôi chân tự nhiên mà bước lên, đường hoàng, đĩnh đạc tiến về phía Hỷ Nhi.

Nàng ngỡ ngàng ngẩng lên , đôi mắt sáng long lanh như phủ một tầng sương mỏng, còn … trong giây phút chỉ để cả thiên hạ chứng kiến, rằng trở thành Trạng nguyên – sẽ chính thức bên nàng.

Trước khi cáo từ để triều yết kiến, chậm rãi bước đến mặt nàng. Trong tay là một chiếc hộp gỗ trầm hương, bóng mờ nhẵn nhụi vì bao nâng niu. Ta dâng nó lên, giọng trầm xuống, mang theo cả sự chân thành sâu kín:

“Đây chính là cây trâm tối đó. Hỷ Nhi… chờ trở về, sẽ giải thích tất cả.”

Ánh mắt nàng khẽ run, đôi bàn tay mảnh mai nâng lấy chiếc hộp, tựa như đang cầm tay cả một phần tâm ý nặng trĩu. Ta cúi thi lễ, dám để sâu ánh mắt chan chứa , sợ chỉ cần dừng thêm một thoáng thôi, sẽ chẳng còn đủ dũng khí .

Ngoài phố, chiêng trống vang rền, trống dồn như thúc giục, ánh chiều đỏ rực nhuộm lên mái ngói, lên cả bóng lưng đang cố bước dứt khoát. trong lồng ngực, nhịp tim dồn dập yên, như ngoái , như níu lấy dáng hình cuối.

Loading...