Mang Cho Nàng Một Bầu Trời Rực Rỡ - SS7 - Mang Cho Nàng Một Bầu Trời Rực Rỡ
Cập nhật lúc: 2025-09-10 16:02:44
Lượt xem: 8
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ta cứ quanh quẩn nơi đến tận cuối ngày. Khi bóng nắng dần ngả về tây, lòng nặng trĩu, cuối cùng đành lặng lẽ gót. bước chân kịp rời phố, bỗng một giọng quen thuộc từ xa vọng :
“Bà chủ, trâm giá bao nhiêu?”
Tiếng như tia chớp giữa trời quang, giáng thẳng xuống tâm can khiến sững , chẳng bước nổi thêm một bước.
Ngoảnh sang— cửa hiệu trang sức, chính là Hỷ Nhi. Nàng đang mải lựa chọn những chiếc trâm tinh xảo, ngón tay mảnh dẻ nâng niu từng món đồ như cánh sen khẽ chạm giọt sương mai. Ánh mắt nàng chăm chú, sáng long lanh, mỗi chớp mi dường như gợi lay cả nắng chiều rực rỡ ngoài hiên.
Ta chỉ đó, lặng yên như hóa đá. Thời gian bỗng chốc ngừng trôi, còn phố phường huyên náo xung quanh tựa hồ phai mờ thành hư ảnh.
Nàng khác xưa nhiều lắm. Không còn là thiếu nữ năm nào với nụ ngây thơ, giờ đây nàng như một đóa mẫu đơn độ nở rộ, kiều diễm và rạng ngời, khiến thoạt còn ngỡ lạc mất bóng hình năm cũ. ánh mắt , giọng —dẫu cách bao năm tháng—vẫn là nàng, Hỷ Nhi của .
Ta như kẻ mất hồn, yên nơi ngã phố, để mặc từng dòng cảm xúc cuồn cuộn dâng trào: vui mừng, bỡ ngỡ, bồi hồi, xen cả lo sợ. Nàng chẳng hề , một đang dõi theo, mang trong lòng bao nhiêu nỗi niềm chồng chất, để quá khứ và hiện tại hòa quyện, trĩu nặng trong một nhịp tim run rẩy.
Nàng giá xong, ánh mắt thoáng một tia do dự, ngón tay khẽ siết chặt chiếc trâm buông lơi đầy tiếc nuối. Khi nàng , định đặt món đồ về chỗ cũ, bất chợt—một sự va chạm nhẹ xảy .
Nàng vấp .
Chỉ là cái chạm khẽ, nhưng đủ khiến chiếc trâm trong tay nàng loạng choạng, suýt tuột rơi xuống nền đá xanh. Bản năng thúc giục, vội vàng đưa tay đỡ lấy, bàn tay run run chạm món đồ, may mắn giữ ánh sáng bạc óng ánh .
Ngay khoảnh khắc , ánh mắt nàng ngẩng lên, bất chợt bắt gặp . Đôi mắt mở to, long lanh như hồ nước gió khẽ lay, ngỡ ngàng đến nỗi khiến gần như nghẹt thở. Không gian xung quanh bỗng chìm tĩnh lặng, ồn ào phố xá phút chốc hóa xa vời. Chỉ còn đôi mắt nàng và sự chấn động trong lòng .
Tim thắt , loạn nhịp. Bao nhiêu năm mong ngóng phút giây , mà khi đối diện thật sự, chỉ thấy sự bối rối, hổ thẹn dâng tràn. Một kẻ tay trắng như , liệu xứng để trong đôi mắt ?
Ta lắp bắp, câu chữ rối loạn, thốt lời xin vụng về như kẻ mộng du:
“Xin… xin cô nương… tại hạ… việc gấp, xin …”
Âm thanh nghẹn ngào như tiếng gió lạc quãng, chẳng đủ để giải thích, càng chẳng đủ để giữ khoảnh khắc . Ta cúi đầu thật thấp lưng bỏ , bước chân dồn dập như kẻ chạy trốn khỏi chính trái tim .
Chạy, chỉ thể chạy.
Trái tim đập thình thịch, từng nhịp nặng nề như phá tung lồng ngực. Trước mắt, con hẻm nhỏ tối mờ hiện như chiếc hang đá che chở một kẻ lạc loài. Ta lao đó, thở hổn hển, lưng dựa bức tường rêu phong lạnh lẽo. Nơi , ít nhất còn đối diện với đôi mắt , với phút giây —thứ khiến lòng chao đảo hơn cả một cơn bão dữ.
Nghĩ lời thề năm xưa, từng hứa sẽ mang đến cho nàng một bầu trời rực rỡ— chỉ là cầu vồng mong manh cơn mưa, mà là một vầng dương vĩnh viễn soi sáng cả cuộc đời nàng. Khi , ngỡ rằng đó là ngọn lửa bất diệt, thể sưởi ấm cả một đời . Thế nhưng giờ đây, ngoảnh đầu , mới hiểu: hóa tất cả chỉ là giấc mộng viển vông của tuổi trẻ, hão huyền và xa vời như ánh trăng rơi xuống đáy nước.
Dẫu tình yêu chẳng thể cân đo bằng bạc tiền, nhưng sự nghèo khó hiện tại vẫn như chiếc bóng đè nặng, khiến ngẩng mặt. Ta tự hỏi: một kẻ tay trắng như , liệu thể mang cho nàng hạnh phúc? Hay trong mắt đời—và cả trong mắt nàng— chỉ là kẻ bất tài, nghèo hèn, chẳng đủ sức sánh bước cùng nàng giữa chốn phồn hoa?
Nàng bước khỏi cửa hàng, dáng vẻ thanh thoát tựa gió xuân, bóng hình dần khuất trong dòng đông đúc. Ta lặng theo cho đến khi còn thấy nàng nữa, tim mới chậm rãi trở nhịp bình thường. , một luồng cảm giác thôi thúc mãnh liệt trỗi dậy, như ngọn sóng vỗ tung nơi đáy lòng: thể mãi trốn tránh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mang-cho-nang-mot-bau-troi-ruc-ro/ss7-mang-cho-nang-mot-bau-troi-ruc-ro.html.]
Bàn chân vốn do dự bỗng kiên định. Ta hít sâu một , gót, bước trở cửa hàng—nơi chứng kiến cuộc gặp gỡ khiến tâm can chao đảo đến tận cùng.
Ta bước cửa hiệu, ánh mắt lập tức tìm kiếm chiếc trâm mà nàng ngắm nghía. Nó vẫn trong tay bà chủ, kịp gói , ánh sáng từ ngọn đèn dầu phản chiếu khiến từng đường nét khắc họa càng thêm tinh xảo. là chiếc trâm —món đồ nàng nâng niu, tiếc nuối đặt xuống. Không một giây chần chừ, rút tiền ít ỏi trong túi, quyết định mua lấy, dẫu chính cũng để gì.
Nàng mười lăm, cái tuổi đủ để cài trâm, đánh dấu một chặng trưởng thành của đời thiếu nữ. Trong mắt , nàng vẫn mang nét ngây thơ, trong trẻo, như nụ hoa nở hết; thế nhưng khoảnh khắc , chỉ ước điều gì đó, dù nhỏ bé đến mấy, để nàng cảm nhận rằng thế gian vẫn còn lặng lẽ quan tâm, vẫn còn một tấm lòng âm thầm dõi theo.
Chiều hôm đó, trở về quán trọ. Bóng xế tà rải vàng lên những mái ngói cũ, gió sông thổi qua khe cửa lay động ngọn đèn trong phòng. Ta lặng, chiếc trâm gọn trong lòng bàn tay, mà tâm trí rối ren như tơ vò. Suốt cả ngày, hình ảnh nàng ngừng xoay vòng, từng ánh mắt, từng tiếng như in hằn trong tâm khảm. Những câu hỏi về nàng, về chính , cứ lặp lặp ngừng, nhưng chẳng một câu trả lời nào đủ sáng tỏ.
Giờ đây, hiểu rằng chỉ còn một con đường duy nhất để thể đối diện với nàng mà cúi đầu e ngại: là đỗ kỳ thi . Tất cả, từ sự tự tin đến cơ hội, đều gắn chặt kết quả sắp tới. Nếu thất bại, e rằng sẽ chẳng bao giờ đủ dũng khí để bước gần nàng, càng dám thốt lên nửa lời chân thật.
Vậy nên, điều duy nhất thể lúc là dồn tâm ý cho khoa cử, đem hết sức mà nỗ lực. Chỉ khi , mới thể tìm thấy một lý do đường hoàng để vững mặt nàng — còn là kẻ chỉ lặng lẽ dõi theo từ xa, ôm trong lòng những mộng tưởng thành.
Mớ tơ lòng rối ren tựa hồ tháo gỡ, bước chân nhẹ nhõm muôn phần. Trong tay áo, chiếc hộp gỗ nhỏ khẽ nặng, bên trong là trâm hoa mai — món trang sức nàng từng nâng niu búi tóc. Chỉ cần nghĩ đến nó, lòng dậy lên một niềm ấm áp khó tả.
Vừa về tới cổng quán trọ, chợt bắt gặp Phó Uyên cùng mấy gã công tử qua gấm vóc lụa là, chắc hẳn là bạn của . Nhìn thấy bọn họ, trong lòng thoáng dâng một cảm giác khó chịu.
Phó Uyên nhanh chân bước tới, gương mặt tươi , giọng hồ hởi:
"Lưu , cả ngày ? Ta đang định rủ cùng nhậu một bữa ngoài tửu quán Kim Vân — tửu quán nổi danh nhất thành, chẳng rảnh chăng?"
Ta khẽ lắc đầu, nở một nụ gượng gạo:
"Hảo ý của , xin tâm lĩnh. hôm nay e là tiện, mong lượng thứ."
PMD
Dẫu cố giữ điềm tĩnh, ánh mắt vẫn giấu nổi tia khó chịu. Ta nghiêng ghé sát, khẽ nhỏ:
"Tốt hơn hết là ngươi chớ nên dây dưa quá nhiều với những kẻ ."
Phó Uyên lớn, ánh mắt chan chứa tự tin, giọng hồ hởi đáp:
"Lưu lo xa quá! Chỉ một bữa rượu, chẳng lẽ thể cuốn trôi mấy năm đèn sách? Đã khổ công dùi mài kinh sử, cũng nên thảnh thơi đôi chút kỳ thi chứ!"
Lời rơi tai, chỉ im lặng, buồn đáp . Bước chân dứt khoát đưa thẳng lên lầu, bỏ mặc lưng tiếng ồn ào pha lẫn mùi rượu và phấn son vương vất trong gió đêm. Từng bậc thang như cách biệt hai thế giới: một bên là men rượu phù hoa, một bên là cô tịch, nơi giữ lấy niềm tin mong manh của riêng .
Trong những ngày chờ đợi kỳ khảo thí, thường ghé tiệm đối diện hiệu Phúc Ký, chỉ để thoáng qua dáng hình quen thuộc giữa chốn đông . Chỉ một cái bóng nhỏ nhoi nơi cửa hiệu thôi cũng khiến lòng rộn ràng một niềm vui khó tả. Hôm , hiệu Phúc Ký bỗng náo nhiệt lạ thường, kẻ tấp nập như thể đang mở hội. Ta dè dặt len qua dòng , dám tiến quá gần, chỉ lặng lẽ từ xa dõi theo. Thì , cửa hiệu đang tổ chức cuộc thi tuyển tân chưởng quầy.
Mấy ngày , dịp rõ tài hoa của Hỷ Nhi. Bên trong hiệu, tiếng bàn tán vang lên như sóng vỗ. Kẻ thì khen ngợi tài ứng đối của Hỷ Nhi, thán phục tài tính toán sổ sách của nàng nhanh như nước chảy mây trôi, con nào cũng sáng tỏ rành mạch. Trên gương mặt non trẻ , chẳng còn chút vụng về của cô gái mới lớn, mà tỏa một vẻ chững chạc, tự tin khiến ai nấy đều ngạc nhiên.
Ta ở ngoài, giữa muôn tiếng ngợi ca, trong lòng cũng dâng lên niềm hân hoan khó tả. Hỷ Nhi của ngày thường vốn trong sáng, dịu hiền. Nay bao ánh mắt dõi theo, nàng rực rỡ như một đóa hoa mai bung nở giữa ngày xuân, thanh nhã mà kiêu hãnh. Nếu Dương thúc còn sống, hẳn lúc cũng sẽ hãnh diện lắm. Ta tiến lên, gửi lời chúc mừng như bao khác, đầu nghĩ trăm nghìn lời chúc mừng nhưng chỉ gửi gắm trong thinh lặng, giữ trọn niềm vui trong lòng. Chính khoảnh khắc , càng quyết tâm thi cử, đỗ đạt công danh, mới thể đường hoàng sánh bước cùng nàng.