Mang Cho Nàng Một Bầu Trời Rực Rỡ - SS5 - Mang Cho Nàng Một Bầu Trời Rực Rỡ

Cập nhật lúc: 2025-09-04 14:41:33
Lượt xem: 13

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ta yên trong khu trọ của thư viện chừng nửa tháng. sự yên chẳng kéo dài, bởi thỉnh thoảng kẻ rảnh rỗi đến quấy phá. Khi thì từ cửa sổ bay vài quyển sách quý, lúc là gói thuốc bổ, khi còn là mấy món đồ chơi kỳ quặc.

Một , đang sách, bỗng “bịch” một cái, ngay mặt rơi xuống một quyển dày cộp, bìa đề ba chữ lớn: Ngọc phòng bí quyết.

Ta tức giận quát:

“Phó Uyên! Bao nhiêu sách thánh hiền ngươi nuốt hết bụng chó cả hả!”

Bên ngoài im phăng phắc một thoáng. Rồi cái đầu từ từ thò , ánh mắt ngơ ngác, giọng ngập ngừng:

“Ta… tưởng ngươi sẽ thích.”

Chưa dừng , chợt nhoẻn bí hiểm, đôi mắt ánh lên tia ranh mãnh:

“Là nam nhân thì ai chẳng mấy thứ . Ngươi đỏ mặt? Hay là… ngươi kinh nghiệm nên mới tức giận?”

PMD

Ta nghẹn họng, chỉ thể thở dài bất lực . Lần đầu tiên, thấy gã công tử ngông cuồng kiêu căng còn vẻ hống hách thường ngày, mà như một tiểu tử ranh ma, thích chọc ghẹo khác.

Ta vung tay ném trả quyển sách đó, nhưng do giường chân còn đau, lực yếu nên quyển sách chỉ xoay xoay mấy vòng rơi “bịch” ngay bên cửa sổ trong phòng. Phó Uyên ngoài híp mắt, phẩy tay vài câu trêu chọc, đoạn bỏ , để mặc quyển sách chỏng chơ đất.

Một cơn gió đêm thổi lùa , khiến mấy trang sách lật phành phạch. Đột nhiên dừng ở một bức họa đầy… “khó ”. Khóe mắt giật liên hồi, gương mặt nóng bừng. Lòng thầm rủa: Cái tên trời đánh !

Ta toan nhặt lên quẳng hẳn ngoài, nhưng sững : nếu khác nhặt , lỡ đồn ầm lên rằng đây là sách của thì còn tệ hại hơn. Nghĩ thế, đành cắn răng nhét quyển sách cái rương chứa đầy sách vở, chọn một góc khuất mà chính cũng ít khi chạm tới.

Vừa mở nắp rương, ánh mắt chạm ngay vật nhỏ bé quen thuộc, con chim cỏ mà Hỷ Nhi tặng . Những kỷ niệm bỗng ào về: dáng vẻ nàng dịu dàng, giọng khe khẽ khi cùng bên cửa sổ sách, ánh mắt sáng rỡ như trăng non. Nhớ dáng vẻ nàng cúi đầu, bàn tay khéo léo xoắn từng nhánh cỏ dại, đôi môi chúm chím khẽ , giọng ấm áp tựa gió xuân:

“Ca ca, tặng . Ước mong sẽ giống như chim , bay thật cao, bay thật xa.” Rồi nhớ lời thề năm xưa: “mang cho nàng một bầu trời rực rỡ, chỉ là cầu vồng cơn mưa”. Đêm , ôm con chim cỏ trong tay. Nỗi nhớ như sợi dây vô hình siết chặt tâm can, khiến trằn trọc chợp mắt.

Từ đó, cứ năm ngày hai bữa, Phó Uyên tìm đến phòng . Khi thì thao thao bất tuyệt chuyện mây biển khiến chỉ bịt tai cho đỡ nhức đầu; khi trầm mặc, lặng lẽ như mang trong lòng điều gì khó .

còn nhờ chỉ bài giúp. Ta sững sờ chằm chằm, hỏi như tin nổi:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mang-cho-nang-mot-bau-troi-ruc-ro/ss5-mang-cho-nang-mot-bau-troi-ruc-ro.html.]

“Ngươi sốt đó chứ? Hay bây giờ lãng tử đầu?”

Hắn nhướng mày, vẻ mặt tỉnh bơ:

“Ta chỉ mất mặt phụ thôi, chứ chép vài hàng chữ thánh hiền chẳng gì khó.”

Nghe , chỉ khổ, miệng thì cứng nhưng rốt cuộc cũng ngoan ngoãn giảng.

Chỉ điều, tuyệt nhiên chịu cửa chính như bình thường, cứ nhất quyết chui qua cửa sổ như tên trộm. Có , tức khí khóa chặt cửa sổ . Thế mà hôm , tỉnh bơ bằng cửa chính, phá khóa cửa sổ, đó phi ngoài, vòng vèo trở … vẫn bằng cửa sổ.

“Ngươi rốt cuộc điều gì bất mãn với cửa sổ phòng hả?”— bất lực hỏi.

Hắn gian, đáp tỉnh rụi: “Ta thích . Dù cha cũng đóng góp nhiều bạc xây thư viện , phá chút cũng chẳng .”

Ta chỉ còn ôm trán lắc đầu, ngao ngán đến mức thốt nên lời.

Thế nhưng dần dà, qua những qua như , bao hiểu lầm giữa cũng dần tan biến. Thay đó là một thứ cảm giác nửa xa lạ, nửa quen thuộc, như một sợi dây vô hình buộc chặt hai kẻ vốn chẳng đội trời chung với .

Hai tháng , bình phục thể bình thường. Ngày , Phó Uyên nhất quyết đòi tổ chức lễ tẩy trần cho . Hắn rủ thêm mấy tín, dẫn tửu lâu lớn nhất trong trấn, ăn uống linh đình, chẳng tiếc tay. Ta vốn ưa những chốn ồn ào như , nhưng vì mấy thiết rủ , đành thuận theo. Ta mới khỏi bệnh, đại phu căn dặn đụng đến rượu, nên chỉ nhấm nháp đôi món ăn. Trái , Phó Uyên hôm uống nhiều, càng lúc càng say, ầm ĩ đến khuya.

Đêm xuống, ai nấy đều giải tán, trở về phòng, tưởng yên giấc. Nào ngờ đang mơ màng, cửa sổ khẽ bật mở, lảo đảo phi . Ánh trăng nhợt nhạt rọi xuống gương mặt đỏ bừng vì rượu, đôi mắt ánh lên vẻ mơ hồ xen chút bi thương.

“Ngươi , Lưu Vỹ, ghen tị với ngươi, ngươi cha nương yêu thương… hức hức hức” – phịch xuống mép giường, giọng ngắt quãng, run run như kẻ lạc lõng “thật từng biến thành cái bóng quái gở đó. phụ từng đến một . Ta đủ cách… chỉ để ông chú ý. Càng loạn, ông càng xa lánh. Mà thì… vốn chẳng thể so với vị .”

Tiếng vọng tai, chẳng khác gì lưỡi d.a.o khẽ gõ tim . Trong cái mớ lời lẽ rối loạn , chợt nhớ những lời đồn đại rải rác về Phó gia. Thứ sử đại nhân Phó Khắc cùng vị chính thất vốn là thanh mai trúc mã, tình thâm nghĩa trọng, bà từng sinh một nam hài bụ bẫm. khi , Phó đại nhân hết lòng phò trợ Thái tử, phe Tam hoàng tử kéo về thành, bèn sinh oán hận. Người phe gài ám nhân phủ, thừa lúc chủ mẫu lâm bồn mà cướp tiểu công tử, lấy tính mạng đứa bé uy h.i.ế.p ép ông đổi phe. Song Phó đại nhân cứng rắn, thà gánh thù hận, quyết khuất phục. Giờ Thái tử đăng cơ, thế lực Tam hoàng tử sớm tan thành tro bụi. Bao nhiêu mật thất lục soát, bao nhiêu ám nhân tra khảo, song tung tích đứa trẻ năm vẫn như cánh chim bay , để dấu vết. Tựa hồ nhân gian vốn từng tồn tại một tiểu công tử Phó gia.

Từ đó, dẫu sống chốn vinh hoa, nhưng chủ mẫu ôm hận mà lòng lạnh băng, phu quân bằng ánh mắt căm phẫn bạc tình. Về , Phó đại nhân nạp thêm thất Kiều Uyển , sinh Phó Uyên. Có lẽ vì áy náy với chính thất, ông càng xa lánh nương con , tựa như dùng sự lạnh nhạt để chuộc tội. Mà Phó Uyên, lớn lên trong cảnh gạt bên lề, càng ngông cuồng nổi loạn, chỉ mong cầu một cái từ phụ . Song đáp chỉ là sự hững hờ vô tận, khiến cách phụ tử ngày một xa vời.

Ta bỗng lờ mờ hiểu: lớp vỏ kiêu ngạo và ngông cuồng , chỉ là một đứa trẻ bỏ rơi, gồng chống chọi với hận thù và sự thờ ơ lạnh lẽo. Thực chất, Phó Uyên cũng chỉ là một tâm hồn đầy thương tích, khát khao một chút ấm gia đình. Từ khoảnh khắc , giữa , thù hằn dần phai nhạt, nhường chỗ cho một mối đồng cảm khó gọi thành tên.

Ta khẽ chậc lưỡi. Thứ sử đại nhân, chỉ vì một đứa trẻ mất tích mà kéo thêm một sinh mệnh vô tội vòng luẩn quẩn, rốt cuộc đáng chăng? Nghĩ , lòng bỗng dấy lên một nỗi xót xa khó gọi thành tên.

Loading...