Mang Cho Nàng Một Bầu Trời Rực Rỡ - SS11 - Mang Cho Nàng Một Bầu Trời Rực Rỡ
Cập nhật lúc: 2025-09-14 03:02:56
Lượt xem: 4
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ta bước lâu, lòng nặng như đeo đá, chọn một bàn sát cửa sổ mà xuống. Chưa kịp rót , gọi tiểu nhị gần, giọng hạ thấp nhưng dứt khoát:
“Cho hỏi, trong quán … cô nương nào tên Tề Thanh ?”
Tiểu nhị thoáng ngạc nhiên, đôi mắt dò xét từ đầu đến chân, vẻ nghi hoặc lộ rõ. Một lát mới khẽ gật:
“Có… nhưng đại nhân tìm tỷ việc gì?”
Ta thoáng lúng túng, mỉm gượng, che giấu tâm tình rối bời trong ngực:
“À… cũng gì hệ trọng. Chỉ là… chút chuyện nhỏ, mong gặp cô nương Tề Thanh một lát. Phiền ngươi… chuyển lời giúp .”
Nói , đặt nhẹ một đồng bạc vụn lên khay , coi như tỏ chút thành ý. Tiểu nhị liếc , gật đầu, nhanh nhẹn gót trong. Trong khoảnh khắc , bất giác siết chặt bàn tay đặt đùi, lòng thấp thỏm yên, tựa như đang chờ phán quyết của định mệnh.
PMD
Một lúc , khi và Phó Uyên còn đang nhấp chén cho đỡ bồn chồn, thì bất ngờ từ bên trong bước một nam tử cao to vạm vỡ, râu ria rậm rạp, ánh mắt sắc lẻm. Tay cầm chặt con d.a.o mổ heo sáng loáng, quét ánh khắp thất gầm lên như sấm:
“Ai? Ai tìm nương tử của ? Mau bước đây!”
Ta và Phó Uyên đều giật thót tim, lòng bàn tay thoáng chốc rịn mồ hôi lạnh. Cả hai c.h.ế.t lặng, dám thở mạnh, nhưng nghĩ bụng cứ im lặng thì càng gây hiểu lầm. Ta cắn răng, cố lấy can đảm, lên, hai tay cung kính chắp ngực, cúi đáp:
“Tại hạ là Lưu Vỹ. Hôm nay đến đây gặp Tề cô nương, chút chuyện cần thưa hỏi cho rõ ràng, tuyệt nhiên hề mang ý giấu diếm. Mong đài rộng lòng bỏ qua, chớ trách tội.”
Nói xong, giữ nguyên tư thế cung kính, chỉ thấy tim đập thình thịch, như nhảy vọt ngoài lồng ngực. Còn bên cạnh, Phó Uyên mặt tái xanh như tàu lá, chỉ thiếu nước quỳ sụp xuống đất.
lúc , từ trong phòng trong, một phụ nhân béo tròn, dáng vẻ phúc hậu, gương mặt hồng hào tươi bước nhanh . Bà lau tay tạp dề cất giọng hồ hởi:
“Ấy dà, khách quen, khách quen! Có chuyện gì cần tìm thì cứ gọi một tiếng là , cần chi phiền đến tiểu nhị?”
Rồi bà liếc sang nam tử cao to , khẽ hừ một tiếng, giọng nửa trách nửa :
“Ngươi gì mà nghiêm trọng thế? Người gặp ở quán , bàn chút chuyện vặt thôi, gì mà ngươi như chuẩn mổ heo thế hử? Mau về cái lò mổ của ngươi !”
Nam tử liền cụp mắt, gương mặt ỉu xìu như trẻ con mắng. Hắn lầm bầm, còn cố vớt vát:
“Tối nay… tối nay về với nàng chuyện rõ ràng. Đừng tưởng qua mặt mà dễ…”
Dứt lời, hậm hực xách d.a.o gót, bóng dáng to lớn lầm lũi mất hút cửa, để một thoáng im lặng nặng nề trong gian thất.
Chứng kiến một màn hỗn loạn , chỉ thấy tim như nhảy khỏi lồng ngực, tay chân run lẩy bẩy, bấu chặt lấy cạnh bàn mới vững. Còn Phó Uyên thì mặt mày trắng bệch, môi mím chặt, thoạt cứ ngỡ mắc cơn bệnh hiểm nghèo nào đó.
Ta nuốt một ngụm nước bọt, lấy chút bình tĩnh, chắp tay cung kính hướng về phụ nhân béo tròn phúc hậu , giọng lắp bắp:
“Xin hỏi… cô nương… … phụ nhân… là… Tề Thanh?”
Phụ nhân hỏi liền tủm tỉm , ánh mắt cong cong như trăng non, gương mặt tròn đầy phúc hậu thoáng lộ vẻ trêu ghẹo. Nhẹ nhàng đáp, giọng ấm áp hóm hỉnh:
“Chính là đây. Chẳng Trạng nguyên lang tìm … là việc chi?”
Câu rơi xuống, trong phút chốc như c.h.ế.t lặng, n.g.ự.c thắt , tim hụt hẫng rối loạn chẳng mở miệng thế nào. Phó Uyên bên cạnh thì há hốc mồm, mắt trợn tròn như sắp rơi , suýt nữa thì đánh rơi cả chén đang cầm.
Ta đưa mắt liếc sang Phó Uyên, hai ánh chạm , ngầm hiểu chung một ý: chẳng giống chút nào với những gì Lâm Lãng miêu tả trong thư? Rõ ràng gì đó sai lạc, nhầm lẫn ở đây.
lúc còn đang ngơ ngác, thì từ ngoài cửa, Lâm Lãng thở hổn hển chạy ùa , mồ hôi đầm đìa. Ta lập tức thấy như kẻ sắp c.h.ế.t đuối vớ cọc, liền nắm lấy cánh tay , kéo mạnh một góc khuất, hạ giọng dồn dập hỏi:
“Người ngươi gặp hôm … chính là phụ nhân ?”
Ta và Lâm Lãng trở , vẫn thấy phụ nhân đó, nụ tươi rói như chờ đợi, ánh mắt dõi theo từng cử động của chúng , tựa hồ đang đợi lời hỏi tiếp.
Lâm Lãng nuốt khan một cái, vội vàng lắc đầu, đáp nhanh, giọng lí nhí nhưng chắc nịch:
“Không … . Người gặp hôm xinh , dáng dấp thon thả, chứ …”
Nói xong, len lén liếc sang , vẻ mặt hoang mang sợ hãi, như chính bản cũng chẳng dám tin nổi chuyện rắc rối đang dần hiện mắt.
Phụ nhân bật khẽ, giọng trong trẻo mà thản nhiên như đoán nỗi băn khoăn trong lòng .
"À, là ngài hỏi đến của chứ gì? Muội tên Tề Liên, thường ngày phụ bán ở quán. nay trở bệnh, nên thể phụ ."
Lời dứt, Lâm Lãng lập tức hốt hoảng, bước lên nửa nhịp, giọng lộ rõ vẻ lo âu:
"Sao? Liên cô nương bệnh ư? Có nặng lắm ? Đã mời đại phu đến xem ?"
Ta sắc mặt Lâm Lãng, trong lòng tỏ tường đến bảy tám phần, bèn khẽ chắp tay hành lễ, giọng ôn tồn mà dứt khoát:
"Tiểu của tại hạ chút chuyện bày tỏ với Liên cô nương, hôm nay mới cả gan theo đến đây, vốn định thổ lộ đôi điều. Nào ngờ cô nương chẳng may lâm bệnh gặp , thôi thì để ít ngày khi cô nương bình phục, sẽ đến bái kiến ."
Phụ nhân liền nhoẻn miệng , gương mặt phúc hậu thoáng ánh lên vẻ hứng thú:
"Ôi dào, chi mà phiền với phức tạp. Quán nhỏ bé của nhà hôm nay tiếp đến ba vị đại nhân ghé thăm, là phúc phần hiếm . Các ngài đến lúc nào, quán cũng xin mở rộng cửa nghênh đón, chẳng cần câu nệ."
Ta sang hỏi Phó Uyên khi thấy bóng dáng Lâm Lãng:
"Người ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mang-cho-nang-mot-bau-troi-ruc-ro/ss11-mang-cho-nang-mot-bau-troi-ruc-ro.html.]
Phó Uyên nhún vai, đáp hờ hững nhưng khó giấu nụ lấp lửng nơi khóe môi:
"Hắn , thấy Liên cô nương bệnh thì vội chạy y quán mua thuốc ."
Phó Uyên kể xong, vỗ vai một cái, hề hề:
"Thấy , hóa trạng nguyên liên lụy cũng chỉ để thành cho Lâm Lãng mà thôi. Thế mới , chữ tình chẳng thể cưỡng cầu, khi trời định sẵn ."
Phó Uyên theo về nhà trọ, vòng tay lưng, nụ đầy vẻ tinh nghịch nhưng ánh mắt mang chút trịnh trọng:
"Ngày mai, phủ mở tiệc mừng, hữu bằng hữu đều đến. Ta đường đường Thám hoa lang, chẳng lẽ mời vị Trạng nguyên cùng uống chén rượu?"
Ta ngập ngừng, liền chau mày giả vờ giận:
"Chẳng lẽ định chỉ qua cùng giai nhân trong ngõ nhỏ , mà quên cả hảo đồng khoa ?"
Nghe thế bật , gật đầu:
"Được, mai sẽ đến phủ ."
Phó Uyên liền vỗ tay đánh “đét”, đôi mắt sáng lấp lánh, nụ vẫn đầy vẻ tinh nghịch:
"Mai đến phủ , hàn huyên tâm sự cho thỏa. Huynh tính , vốn quan tâm khác; việc gì giúp thì chẳng ngại tay, đồng môn nào cần tạ ơn chi. nếu cứ giấu chuyện trong lòng, lỡ giúp nhầm như thì chẳng …."
Hắn còn dứt lời, quắc mắt, gằn giọng:
"Ít lo chuyện thiên hạ ! Việc của , nay cần, mai càng cần đến ngươi nhúng tay!"
Nói đoạn, mới chịu cợt mà dời , để cho chút yên tĩnh. lòng nào yên? Chuyện sáng nay ầm ĩ ngay cửa Phúc Ký, hẳn Hỷ Nhi ít nhiều thấy. Chiều nay ắt đến gặp nàng, giải rõ sự, bằng e rằng một mối hiểu lầm nhỏ cũng đủ gieo thành ngăn cách lớn.
Nghĩ đến đó, Nghĩ , trong lòng bỗng chộn rộn. Sao chuyện tình cảm gập ghềnh đến , hết thảy đều như thử thách lòng ? Ta bất đắc dĩ, lo lắng, nhưng giữa muôn vàn rối ren , vẫn một điều khiến vững : nàng cũng ý cùng . Chỉ cần như thế thôi đủ.
Còn , những điều ngoài lề, bao nhiêu ánh mắt bàn tán, bao nhiêu điều tiếng dị nghị, tất cả đều để gánh. Chỉ cần nàng chịu nắm tay, cả thế gian dù xoay vần thế nào, cũng thể chống đỡ nàng.
Nghĩ đến đó, thấy bụng réo gọi, mới sực nhớ từ sáng kịp ăn vội theo Phó Uyên lâu, chỉ lo uống với xử lý chuyện, giờ mới thấy ruột gan chút cồn cào.
Ta bèn tìm chút thức ăn lót , ăn xong cũng dự định nghỉ ngơi một lát. Đợi đến chiều, sang Phúc Ký tìm Hỷ Nhi. Nào ngờ định bước cửa hiệu, thấy bên trong khách khứa đông nghịt, nàng hẳn bận rộn chẳng thì giờ chuyện trò cùng . Ta chỉ nhắn với tiểu nhị, bảo truyền với trưởng quầy Dương rằng cuối buổi chiều Lưu Trạng nguyên gặp.
Xong việc, thong thả bước phố, trong lòng chợt nhớ đến song nơi quê nhà, bèn định bụng mua ít đồ mang về quà cho cha nương.
Cuối giờ chiều, ánh dương ngả về tây, ráng mây nhuộm hồng cả . Gió nhẹ thổi, mang theo hương thoảng từ cửa hiệu bay . Ta vòng cửa Phúc Ký, chợt thấy Hỷ Nhi đang đó. Nàng tựa vai khung cửa gỗ, hai tay khẽ khoanh ngực, dáng vẻ như đang chìm trong dòng suy nghĩ riêng.
Ánh chiều tà phủ lên gương mặt nàng một lớp sáng dịu, khiến làn da càng thêm mịn màng, đôi mắt đen láy phảng phất ưu tư mà vẫn long lanh tựa sóng hồ thu. Mái tóc buông nhẹ, vài lọn tơ bay lay động theo gió, càng nổi bật thần thái thanh lệ. So với Tề Liên của quán hôm nào, Hỷ Nhi lúc càng duyên dáng, diễm lệ, chẳng cần trang sức phấn son mà vẫn như đóa hoa giữa chiều tà.
Nhìn thấy nàng, tâm trạng của cũng vui vẻ lên vài phần. Ta vội sải bước đến gần, khẽ gọi:
"Hỷ Nhi… nàng đợi lâu ?"
Hỷ Nhi ngẩng đầu, thấy liền nở nụ duyên dáng, khẽ :
"Mới đợi một lúc thôi. Hôm nay ?"
Ta nàng đang dò xét, bèn thật:
"Sáng nay ghé qua lâu, xử lý chút chuyện."
Nghe , khóe môi nàng khẽ mím, ánh mắt thoáng gợn sóng, như điều gì mà nén . Một lát , nàng chậm rãi lên tiếng, giọng lẫn chút chua xót:
"Ồ… gặp cô nương Tề Thanh đó ? Cô nương quả là hiền hòa, hình phúc hậu thật, nhưng phu quân . Mà phu quân nàng là lão đồ tể mổ heo, khỏe mạnh vạm vỡ… nghĩ đối chọi nổi với ?"
Ta liền hốt hoảng xua tay, gấp gáp phân trần:
"Không! Ta nào ý . Cả đời , chỉ phu quân của một thôi. Hỷ Nhi… chẳng lẽ còn rõ tâm tư của ? Ta xin thề, ngoài , tuyệt đối bất kỳ ai khác!"
Lời tuôn một mạch, dồn dập dứt, chỉ sợ hễ ngừng , nàng sẽ thêm nghi ngờ.
Hỷ Nhi liền mặt trong cửa, bờ vai khẽ run run. Tim chợt nhói, chỉ sợ nàng ngộ nhận cùng Tề Thanh gì mờ ám. Ta lập tức bước đến, lời lẽ dồn dập như sợ muộn một khắc liền hóa thành hối tiếc:
"Hỷ Nhi, như nghĩ! Tất cả chỉ là hiểu lầm, đều do Phó Uyên với Lâm Lãng bày trò. Ta , đến lúc tường tận thì sự , đành thu xếp hậu quả bọn họ."
Ta càng càng cuống, trong n.g.ự.c nóng như lửa đốt:
"Muội hãy tin , tuyệt từng nửa điểm vượt quá giới hạn với bất kỳ ai khác. Tối nay, nhất định sẽ bắt bọn họ đến gặp , chính miệng giải thích rõ ràng, để còn bận lòng."
Người đường qua rộn ràng, tiếng rao hàng lẫn trong ánh chiều nhập nhoạng, kẻ hiếu kỳ dừng mắt . Ta là Trạng Nguyên lang cần giữ hình tượng nhưng lúc nếu giữ hình tượng mà để nàng hiểu lầm thì cũng cần giữ nữa, năng thao thao bất tuyệt giữa chốn đông thật chẳng , mặt mũi cũng nóng bừng vì ngượng, thế nhưng dừng —chỉ mong nàng hiểu rõ lòng , một lòng một từng đổi .
Ta bờ vai Hỷ Nhi càng run run mạnh, trong lòng chợt thắt , tưởng nàng đang cố kìm nước mắt. Bao nhiêu lo lắng dồn ứ, vội vàng biện bạch ngừng, lời nối lời như sợ chỉ cần dừng một thoáng, nàng sẽ hiểu lầm thêm một tầng nữa.
Đang mải miết biện bạch, bỗng thấy Hỷ Nhi khẽ xoay . Gương mặt nàng đỏ bừng như hoa đào trong gió, đôi mắt long lanh như vương chút lệ, nhưng rõ ràng chẳng vì . Bất chợt, nàng bật — ban đầu chỉ là nụ khẽ, dần thành tiếng, cuối cùng phá lên ha hả, tiếng giòn giã vang giữa phố chiều, khiến ngẩn hoang mang chẳng hiểu .
"Huynh… đừng nữa, hết !”– Nàng ôm bụng, đến nỗi chẳng thở .
Ta đó, mặt nóng như rang, bao lời biện minh dồn nén trong lồng n.g.ự.c bỗng nghẹn . Vừa hổ, thở phào nhẹ nhõm. May , nàng hề hiểu lầm…
Thì , chuyện Lâm Lãng hiểu lầm Tề Thanh thành Tề Liên sớm lan khắp phố ngay khi chúng rời lâu. Một tin đồn phần khôi hài, nhưng truyền nhanh chẳng khác nào gió cuốn. Mà Hỷ Nhi vốn là trưởng quầy Phúc Ký, tai mắt linh thông, tin tức đến tai nàng còn mau hơn thường. Nàng dĩ nhiên rõ đầu đuôi, chỉ giả vờ dò hỏi để xem lúng túng thế nào mà thôi.