Mang Cả Kho Lương Thực Xuyên Về Thập Niên 50 - Chương 776

Cập nhật lúc: 2025-10-19 13:34:49
Lượt xem: 158

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7fS7EQHagj

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hai chị em trò chuyện một lúc lâu, Triệu Lập Văn mới lái xe Jeep tới.

Triệu Lập Văn thấy Triệu Bảo Châu chút bất ngờ,"Bảo Châu tới , chuyện chúng về đại đội Phú Hưng Tuế Tuế với em ?"

"Rồi ạ, em nghỉ phép thăm , chúng cùng về quê ." Triệu Bảo Châu gật đầu, kể chuyện hành lý của cô vẫn còn ở đoàn văn công.

"Thuận đường, lên xe ." Triệu Lập Văn xong địa chỉ của đoàn văn công liền gật đầu, bảo em trai, em gái và Triệu Bảo Châu nhanh lên xe.

"Còn đến ga tàu trả vé nữa." Triệu Tuế Tuế nhắc nhở.

Triệu Lập Văn thấy tiếng cửa xe đóng , đầu hai cô gái đang sát rạt ở hàng ghế , lịch trình tiếp theo,"Ngồi cho vững nhé, chúng sẽ đến đoàn văn công , đó đến ngõ Cát Tường đến ga tàu, khi hết ba nơi thể xuất phát rời khỏi kinh đô."

Triệu Tuế Tuế xong gật đầu,"Được, xuất phát thôi."

Xe đến điểm dừng của đoàn văn công, Triệu Bảo Châu xuống xe đến ký túc xá lấy hành lý, lúc thì gặp theo đuổi đang cầm một bó hoa là Hoàng Sở Kỳ.

TBC

"Đồng chí Hoàng, xin , việc gấp." Triệu Bảo Châu vội vàng từ chối khi đối phương mở lời.

Hoàng Sở Kỳ cho rằng Triệu Bảo Châu cố ý kiếm cớ, chắn mặt cô đưa bó hoa trong tay ,"Đừng mà, thật lòng tìm hiểu cô."

Triệu Bảo Châu liếc mắt thấy phó đoàn trưởng đang tới, nghĩ đến việc ông vẫn luôn tác hợp và Hoàng Sở Kỳ, bèn trực tiếp cúi chui qua tay Hoàng Sở Kỳ.

Hoàng Sở Kỳ đưa tay cản nhưng tiện động chạm nữ đồng chí, chỉ thể theo Triệu Bảo Châu xuống cầu thang,"Đồng chí Triệu, mời cô ăn kem nhé."

Triệu Tuế Tuế thấy Triệu Bảo Châu một đàn ông mặc quân phục quấn lấy liền đối phương chính là mà Triệu Bảo Châu mắng trâu già gặm cỏ non,"Anh trai, mau giúp Bảo Châu ."

Triệu Lập Võ vốn định xuống xe hỗ trợ, đáp: "Để ."

Triệu Bảo Châu thấy Triệu Lập Võ xuống xe, trong lòng lập tức thở phào nhẹ nhõm, buông lỏng thì chân trái chân vấp suýt ngã cầu thang, hành lý xách trong tay nặng, Triệu Lập Võ thể chạy tới đỡ kịp , nếu đỡ thì bánh xốp trong túi thể vỡ mất, nếu vỡ thì Triệu Tuế Tuế còn thích ăn .

Trong một giây sắp ngã nhào, trong đầu Triệu Bảo Châu hiện lên nhiều suy nghĩ, để ý đến việc bên cạnh.

Triệu Lập Võ thấy Triệu Bảo Châu sắp ngã nhào liền lập tức lao tới đỡ lấy cô, kết quả Triệu Bảo Châu bên cạnh đỡ lấy.

"Đồng chí, cô chứ?"

"Không... ." Cổ họng Triệu Bảo Châu trong nháy mắt khô khốc, mượn cánh tay đối phương thẳng dậy, chỉnh tóc mái và hai b.í.m tóc của ,"Cảm ơn ."

"Không gì."

"Bảo Châu, chân chứ." Triệu Lập Võ bước lên đỡ lấy Triệu Bảo Châu, hỏi han.

Triệu Bảo Châu cử động mắt cá chân một chút, xác định chân trật,"Không , chúng thôi."

"Đồng chí Triệu, cô thật sự chứ?" Hoàng Sở Kỳ bỏ lỡ cơ hội hùng cứu mỹ nhân, thấy dáng vẻ thiết của Triệu Bảo Châu và Triệu Lập Võ, trong lòng chút chua xót, hỏi thăm của đoàn văn công là Triệu Bảo Châu bạn trai, đàn ông là ai?

" , đồng chí Hoàng, thật sự việc gấp, tìm khác ." Triệu Bảo Châu một câu hai nghĩa, bởi vì Triệu Lập Võ bên cạnh, giọng điệu chuyện của cô cũng mạnh mẽ hơn ít.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mang-ca-kho-luong-thuc-xuyen-ve-thap-nien-50/chuong-776.html.]

"..." Hoàng Sở Kỳ đ.á.n.h giá Triệu Lập Võ, đối phương là quân nhân, kiểu dáng quần áo hẳn là sinh viên của Đại học Quân sự, nghĩ đến bằng cấp tiểu học của , ánh mắt về phía Triệu Lập Võ chút khiêu khích và dò xét.

Triệu Lập Võ nhận thấy ánh mắt của Hoàng Sở Kỳ nhưng phản ứng gì, quen thuộc với ánh mắt kiểu , đối phương chắc chắn cho rằng là bạn trai của Triệu Bảo Châu, nhưng còn về quê, thời gian chuyện với một đàn ông thích dây dưa với con gái nhà ,"Đi thôi."

Nói xong, Triệu Lập Võ cúi nhặt hành lý rơi ở bên cạnh lên, về phía đỡ Triệu Bảo Châu phát hiện đối phương là quen,"Đồng chí Long, lâu gặp."

"Đồng chí Triệu, lâu gặp." Long Phương Chu nhận Triệu Lập Võ, mà ông nội thường xuyên nhắc đến, từng nhận đồ nhưng chậm một bước.

Mỗi Triệu Lập Võ thành tích nổi bật ở trường, ông nội đều đem chuyện thi đại học để , tiện thể chê bai . Dù ở Đại học Quân sự Hoa Hạ, Long Phương Chu cũng chuyện của Triệu Lập Võ, đoàn trưởng nghiệp sẽ (tranh ) lực lượng đặc nhiệm.

"Bảo Châu, vẫn khỏe chứ?" Triệu Tuế Tuế tới khoác tay Triệu Bảo Châu, hỏi.

"Mình , về nhà thôi, chẳng gấp thời gian ." Nói xong, Triệu Bảo Châu bước nhanh về phía .

Triệu Tuế Tuế và Long Phương Chu gật đầu, cùng Triệu Bảo Châu rời .

Long Phương Chu Triệu Bảo Châu bằng ánh mắt, đưa tay ngửi mùi hương còn vương tay, mỉm .

"Tuế Tuế, nãy là ai ?" Triệu Bảo Châu đầu , lúc thấy nụ của Long Phương Chu, hiểu tim đập nhanh hơn.

"Anh là quân nhân của lực lượng đặc nhiệm, tên Long Phương Chu, hiện là trung đội trưởng." Triệu Tuế Tuế nhớ đầu tiên gặp là thành viên đội bảo vệ của đoàn vận chuyển thiết , đó gặp vài ở khu tập thể của Đại học Quân sự Hoa Hạ, là cháu trai của giáo sư Long.

Nghĩ đến giáo sư Long, Triệu Tuế Tuế sang trai , năm nhất đại học giáo sư Long thỉnh thoảng rủ rê trai cô bái sư, dù trai cô thầy, chỉ sư phụ mà thôi.

"Vậy ." Triệu Bảo Châu đầu Long Phương Chu, thấy đang với một nữ đồng chí cầu thang, trong lòng chút thất vọng.

Triệu Tuế Tuế vẫn luôn quan sát Triệu Bảo Châu, bỏ lỡ vẻ mặt thoáng qua của cô, theo hướng cô , cầu thang ngoài Hoàng Sở Kỳ thì còn ai khác,"Sao ?"

"Không gì, thôi, chúng đến ngõ Cát Tường." Triệu Bảo Châu lắc đầu, gạt bỏ cảm xúc .

Hoàng Sở Kỳ thấy Triệu Bảo Châu rời thì cam lòng, bất quá chỉ lớn tuổi hơn một chút, tại ,"Đồng chí Triệu, cô thật sự suy nghĩ về ?"

Triệu Bảo Châu thấy ánh mắt chút tổn thương của , mở cửa xe bước xuống,"Đồng chí Hoàng Sở Kỳ, xin chính thức cho chúng phù hợp, chỉ riêng tuổi tác là một rào cản tự nhiên, hơn nữa hiện tại tìm hiểu ai cả."

Triệu Tuế Tuế Triệu Bảo Châu suýt thì vỗ tay, nhưng nghĩ đến Hoàng Sở Kỳ đang tổn thương nên thôi,"Bảo Châu, về thôi."

"Tạm biệt, nhất là đừng gặp ." Triệu Bảo Châu nán khá lâu, đợi Hoàng Sở Kỳ hồn, cô leo lên xe.

Triệu Lập Văn khởi động xe rời , Triệu Tuế Tuế giơ ngón tay cái với Triệu Bảo Châu,"Bảo Châu, thật dứt khoát, ngầu quá!"

Triệu Bảo Châu mím môi, cô thật sự sợ phiền,"Mình học từ đồng đội, cô là trụ cột của đoàn văn công, đến cũng quân nhân quen, xem nhiều thành quen, chỉ là thực hành thôi."

Triệu Tuế Tuế hiểu , thời đại , thành viên của đoàn văn công thường kết hôn với quân nhân.

Mọi trở ngõ Cát Tường thu dọn hành lý xong liền đến ga tàu trả vé.

Triệu Tuế Tuế thấy Triệu Bảo Châu chạy nhanh đến mức suýt ngã, gọi với theo,"Không cần chạy nhanh như ."

 

Loading...