Mang Cả Kho Lương Thực Xuyên Về Thập Niên 50 - Chương 757

Cập nhật lúc: 2025-10-19 13:34:29
Lượt xem: 165

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/20nkTvEAMM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Triệu Nam Đệ nhanh chóng lấy 3 đồng, dắt chồng và con trai nhà chính chào tạm biệt ông nội rời .

Triệu Tuế bóng lưng vội vã rời của gia đình Triệu Nam Đệ, cứ như phía hồng thủy mãnh thú đuổi theo,"Triệu Nam Đệ còn đến thăm ông nội nữa ?"

"Sẽ." Triệu Lập Văn khẳng định.

Trong lòng Triệu Nam Đệ, ông nội là một trong ít ấm tuổi thơ của cô, tuy ông đối với cô cũng chỉ bình thường, nhưng vì Lưu Chiêu Đệ và bà nội đối lập, nên hành vi của ông nội chính là cứu rỗi Triệu Nam Đệ.

Giống như một giàu bố thí một bữa cơm, bữa cơm đối với nghèo sắp c.h.ế.t đói chính là ấm hiếm hoi, sẽ ghi nhớ cả đời.

"Ở một phương diện, Triệu Nam Đệ cũng giống như nhà ." Triệu Tuế nghĩ nếu ông nội qua đời, Triệu Nam Đệ về cơ bản sẽ đến nữa trừ khi vợ chồng bác cả mất, khi đó nhà họ và nhà bác cả sẽ còn liên quan.

Nhìn lúc bà nội còn sống là , Triệu Nam Đệ đều là khi bà mất mới đến thăm ông.

Đến lúc đó, lẽ Triệu Quảng Thúc sẽ về ăn Tết nữa, cha còn, nhà của và cha cũng còn, về gì.

"Đứng ngoài đó gì, lạnh ?" Trần Tú Hòa gọi con gái nhà.

Trưa ngày thứ hai, Ông nội Triệu hai con trai nửa ép buộc lên xe, cùng còn gia đình chú hai.

TBC

Triệu Tuế đợi cha mới phát hiện cần ngoài, lúc cô mới nhận ở đại đội Phú Hưng bạn bè thích nào cần chúc Tết, cùng một đại đội với nhà thì tính.

Thỉnh thoảng vài đến chúc Tết, thấy Triệu Quảng Thúc nhà, đều một lát .

Mấy năm , nếu Triệu Tuế ở đại đội Phú Hưng đón Tết, cơ bản đều sẽ chúc Tết cùng cha, bạn bè ở quê quá ít thì .

"Sao thế?" Triệu Lập Võ thấy em gái mãi , bèn hỏi.

"Không gì, chỉ là thấy mới mùng ba cần chúc Tết nữa, bạn bè ít." Triệu Tuế thẳng suy nghĩ trong lòng.

"Em mới bao lớn nghĩ mấy chuyện , chúc Tết họ hàng đều là lấy gia đình đơn vị, chúc Tết bạn bè cũng đều là chuyện khi bạn bè lập gia đình, họ hàng và bạn bè của chúng ở thành phố đều chúc Tết ." Triệu Lập Võ em gái, bạn bè của em gái ít .

"Vâng ạ." Triệu Tuế đặt quân đen lên bàn cờ, một nước quyết định thắng thua.

Triệu Lập Võ thấy chỗ em gái đ.á.n.h cờ liền đại thế mất, nhưng vẫn cứu vãn một chút, cuối cùng thất bại,"Sao cờ vây khó thế ."

"Anh giỏi lắm , cờ tướng em còn thua đấy, dù cũng để em thắng một chứ." Triệu Tuế an ủi.

Cờ tướng binh pháp riêng, giống như hành quân đ.á.n.h trận.

Chiến tranh hiện đại thể dùng cờ tướng và cờ vây để mô phỏng thực chiến, cờ tướng của Triệu Lập Võ sớm vượt qua trai và em gái, chỉ cờ vây là vẫn cuối trong ba em.

"Vì thế bây giờ chơi cờ vây nhiều hơn." Triệu Lập Võ khôi phục bàn cờ về lúc khi em gái một nước quyết định thắng thua, từ từ nghiên cứu để mắc nữa.

Triệu Lập Văn đang vẽ thiết kế, thấy em trai thì ngẩng đầu một cái cúi đầu vẽ tiếp.

Mãi đến chiều mùng bốn, Triệu Quảng Thúc chở Ông nội Triệu về.

Vừa về triệu tập đến nhà chính, tuyên bố Ông nội Triệu ung thư phổi, giai đoạn đầu giai đoạn cuối thì đợi bệnh viện xét nghiệm mới , đại khái 10 ngày nữa mới kết quả.

Triệu Tuế bất ngờ, Ông nội Triệu thấy ông chút biểu cảm đau lòng căng thẳng nào, trong nháy mắt nghĩ đến một câu, vĩnh viễn cứu c.h.ế.t.

Mọi ở đây biểu cảm khác , lo lắng, đau buồn, kinh ngạc, căng thẳng, cũng mím môi rõ cảm xúc.

Lưu Chiêu Đệ thấy gì, nhịn lên tiếng: "Bệnh chữa khỏi cần bao nhiêu tiền?"

Triệu Tuế Lưu Chiêu Đệ, chữa khỏi ung thư phổi chắc chắn nhà bác cả gánh nổi tiền t.h.u.ố.c thang, hơn nữa chỉ giai đoạn đầu mới khả năng chữa khỏi.

"Chuyện tiền nong tính , bây giờ là vấn đề chữa khỏi , mấy phần?" Triệu Quảng Quý nghĩ đến tiền tiết kiệm nhà , ung thư thật đáng sợ, nhà nào mà một đêm trắng tay đều là vì chữa bệnh.

"Khó chữa, tất cả đợi kết quả bệnh viện mới , hôm nay về là để thu dọn đồ đạc, tiên đưa cha lên thành phố ở, như cũng thể đổi khí, ở nhà dễ suy nghĩ lung tung, bệnh của cha là do suy nghĩ nhiều nên mới trở nặng nhanh như ." Triệu Quảng Trọng thấy cả cúi đầu ý kiến gì, cũng đợi ông suy nghĩ thông suốt, trực tiếp phương án giải quyết mắt.

Lưu Chiêu Đệ cha chồng sắp đưa lên thành phố ở, trong lòng lập tức vui như hoa nở," lên thành phố, tiện khám bác sĩ."

Triệu Tuế bỏ lỡ sự hưng phấn trong mắt bà , tuy lâu ngày bên giường bệnh con cái nào hiếu thảo, nhưng vẫn đến lúc Lưu Chiêu Đệ chán ghét.

Trong nhà chính lớn đang chuyện, Triệu Tuế chen miệng cũng sẽ chen .

Bốn con trai của Ông nội Triệu đều khỏe mạnh, nào đến lượt cháu gái như Triệu Tuế lên tiếng.

"Sao đưa tiền , đợi đến khi trở về cùng chia đều." Lưu Chiêu Đệ mỗi nhà đưa 100 tệ thì vui.

"Sao, chị còn một Hai ứng ? Trị ung thư tốn nhiều tiền, thể để Hai gánh mãi ." Triệu Quảng Quý lạnh lùng chị dâu, bệnh của cha chắc 400 tệ đủ, may mà em họ đông, thể chia sẻ.

"..." Trong lòng Lưu Chiêu Đệ hận cha chồng c.h.ế.t, ông thể giống chồng trong yên bình, cũng chẳng là lão gia thời xưa gì, theo bà bệnh tốn kém như thì cần chữa, khỏi liên lụy con cái.

100 đồng là tiền mà vợ chồng cả mất hơn một năm mới tích góp , tiêu hết trong một lúc chẳng khác nào công cốc cả năm trời. Bà cả mặc kệ chồng can ngăn, : "Cái gì mà mới đầu đòi 400 đồng, xem chừng là mấy bệnh viện lừa ."

"Lưu Chiêu Đệ, bà nghĩ gì hết, đưa tiền thì cứ thẳng, chỉ cần cả sang chỗ cụ trưởng làng một tiếng, tiền t.h.u.ố.c men ba nhà chúng lo liệu." Dư Giai Giai sống cùng bà hơn mười năm, bà nghĩ gì cô đều . Chồng cô là đàn ông, tiện cãi với chị dâu, chị hai thì nhà, chỉ còn cô và em dâu thể đối phó với bà .

Triệu Quảng Bá là sĩ diện, chắc chắn sẽ tự đến chỗ cụ trưởng làng xin khỏi họ.

"Nhà đều đưa viện , về nhà mới tính toán , đến lượt nhà chúng tính ? Nói chừng là nhà hai bày kế lừa tiền của đấy." Lưu Chiêu Đệ nhận lời Dư Giai Giai, 100 đồng chứ ít gì!

"Anh cả, xem." Triệu Quảng Quý cả vẫn đang vò đầu bứt tai.

Bị gọi tên, Triệu Quảng Bá vẫn cúi đầu, nhỏ giọng hỏi: "Bệnh của cha chữa khỏi ?"

Triệu Tuế liền ngay bác cả mắc bệnh "keo kiệt" . Ông xác định xem đáng để chữa trị , thật đúng là lợi thì , thật tàn nhẫn.

Trần Tú Hòa vẻ , cô bệnh của bố chồng nếu chữa trị thì 400 tệ chắc chắn là đủ, phần lớn sẽ do nhà cô và nhà em trai chi trả. Vậy nên ngay từ đầu cô đến chuyện chuẩn tiền t.h.u.ố.c men, ít nhất thể để hai nhà cô gánh hết, dù năm đó chồng và hai bỏ nhà cũng coi như là bỏ rơi .

Bà cả còn định gì đó thì Triệu Quảng Bá bỗng nhiên dậy bỏ .

Một lúc ông mới , ném một tập tiền lên bàn, : "Của nhà đấy."

"Lão già ." Lưu Chiêu Đệ ngờ chồng ngoài một chuyến mà tiền tiết kiệm của nhà vơi hẳn 100 tệ, thể tin nổi.

"Em hai, cha ở thành phố, phiền em chăm sóc." Nói xong, Triệu Quảng Bá kéo vợ bỏ . Có lẽ ông sợ ở thêm nữa sẽ nhịn mà đòi tiền.

"Tuế Tuế, con ." Trần Tú Hòa lấy một chiếc chìa khóa đưa cho con gái út, bảo con bé về nhà lấy tiền.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mang-ca-kho-luong-thuc-xuyen-ve-thap-nien-50/chuong-757.html.]

Triệu Tuế nhận lấy ngay. Thấy , Dư Giai Giai cũng về phòng .

Triệu Quảng Trọng cất tiền cẩn thận, nghĩ đến tính cách của vợ chồng em trai, : "Hóa đơn viện phí sẽ giữ , đến lúc đó thể kiểm tra."

Dư Giai Giai định đến chuyện hóa đơn thì Triệu Quảng Trọng , cô đành gật đầu.

Hôm , Triệu Lập Văn lái xe đưa Triệu Quảng Trọng và ông cụ đến thành phố.

"Em cũng ạ?" Triệu Tuế trai bèn hỏi .

"Ừ, đến thăm chị Chi." Triệu Lập Văn sắp xếp đồ đạc .

"Thôi con , thì ở nhà với bố đến nhà bạn bố con chúc Tết." Nghĩ đến việc mang con gái theo thể sẽ gán ghép, Trần Tú Hòa quyết định để con bé thành phố thăm Triệu Chi Chi.

Triệu Chi Chi kết hôn nhiều năm mới con, Triệu Tuế suy nghĩ một chút gật đầu đồng ý.

Lần ông cụ đến thành phố là ở hẳn bên đó nên đồ đạc mang theo khá nhiều.

Nhìn thấy Triệu Tuế và Triệu Lập Võ cũng , Lưu Chiêu Đệ đảo mắt một vòng : "Hay cùng cho, Tuế Tuế với Lập Võ chăm ."

Triệu Tuế để ý đến Lưu Chiêu Đệ. Lần lúc Triệu Chi Chi cưới, bà suýt nữa thì gây chuyện cho thiên hạ, giờ mà dẫn theo chẳng là thêm phiền cho nhà bác hai ?

Thấy ai để ý đến , bà cả sang nịnh nọt ông cụ: "Cha, là để con cùng cha, giờ con cũng , con ở đó nấu cơm giặt giũ cho cha."

"Không cần, con trai, cần con dâu hầu hạ." Ông cụ chỉ yên tĩnh, xong liền nhắm mắt .

Thấy bố chồng để ý đến , Lưu Chiêu Đệ nghĩ đến 100 tệ đưa tối qua, dù gì cũng đến thành phố ăn chực đến tận đầu xuân mới . Nhìn thấy ghế phụ còn trống, bà lập tức mở cửa xe định bước lên.

Triệu Tuế đoán ý định của bà cả, cô vội vàng chạy đến xuống ghế phụ .

Triệu Lập Võ thấy cũng nhanh chóng lên xe, hàng ghế .

"Ngồi cho vững." Triệu Lập Văn đầu hàng ghế , khi xác nhận yên vị, khởi động xe rời .

Trên đường đến xã khá nhiều qua , Triệu Lập Văn chỉ dám cho xe chạy với tốc độ chậm.

Đa phần là của đại đội Phú Hưng và những đến đại đội Phú Hưng chúc Tết. Triệu Tuế thấy Trần Bảo Căn trong đám , cô thắc mắc hỏi: "Anh cả, nhà Trần Bảo Căn họ hàng với nhà ?"

"Trần Bảo Căn nào?" Triệu Lập Văn cố lục trí nhớ nhưng nhất thời nhớ Trần Bảo Căn là ai.

"Cháu ngoại của bà." Triệu Tuế nhắc nhở.

"À, hóa là nó. Chắc là , Tiểu Võ, em ?" Triệu Lập Văn hỏi gương chiếu hậu.

"Không , nhiều năm nay em từng thấy nhà Trần Bảo Căn đến nhà chúc Tết, là nó đến xem tướng?" Triệu Lập Võ chỉ nghĩ lý do , tháng giêng xem tướng là chuyện bình thường.

"Kệ nó , nhà ai trong đội mà nó bám ." Triệu Tuế vuốt ve Tiểu Hôi đang cuộn tròn đùi. Lúc nãy lên xe cô mới phát hiện từ lúc nào Tiểu Hôi chui lên xe. Thôi thì nó thì cho nó cùng .

Gần trưa, đến khu tập thể của nhà máy thép thành phố.

Nhờ Triệu Quảng Trọng nên cần xuống xe đăng ký mà bảo vệ cho luôn.

Xe dừng trong sân, Triệu Quảng Trọng dìu ông cụ xuống xe, : "Cha, cha nghỉ ngơi một lát ."

Ông Triệu thở hổn hển, đột nhiên ôm n.g.ự.c ho khan,"Khụ khụ."

"Ông ơi, ông uống t.h.u.ố.c giảm đau ạ?" Triệu Lập Văn xoa lưng cho ông nội, hỏi.

"Không cần, cũng đau lắm." Ông Triệu xua tay, các con ông sống nên ông chỉ thể theo chữa bệnh.

Triệu Tuế dáng vẻ của ông nội, tự nhủ sinh hoạt điều độ, già thì cố gắng một bà lão khỏe mạnh.

Ông Triệu ho xong, con cháu vây quanh bên giường, cảm thấy cuộc đời của cũng đáng giá. Tình trạng như ông ở đại đội Phúc Hưng thì về cơ bản đều là ở nhà chờ c.h.ế.t, cơ hội chữa trị. Muốn c.h.ế.t là một chuyện, bỏ mặc chờ c.h.ế.t là một chuyện khác,"Tuế Tuế, các cháu thăm chị Chi Chi , ông ngủ một lát."

Nói xong, ông Triệu nhắm mắt .

Triệu Quảng Trọng gọi các cháu khỏi phòng, sân Triệu Tuế hỏi,"Tuế Tuế, tối nay cháu nhà bác ?"

"Không ạ, tối nay cháu về nhà." Triệu Tuế lắc đầu, cô mang theo đồ dùng cá nhân, ngay từ đầu định ở thành phố.

"Tùy cháu, trưa nay cháu ăn cơm ở nhà bác là sang nhà chị Chi Chi?" Triệu Quảng Trọng hỏi.

"Trưa nay cháu sang nhà chị Chi Chi ăn, tối nay cháu ăn đậu phụ nhồi thịt bác gái ." Triệu Tuế kế hoạch của .

Triệu Quảng Trọng xong gật đầu đồng ý: "Được, lát nữa bác mua đậu phụ, các cháu đường đến Cục Thủy lợi ?"

"Dạ , nhưng chúng cháu đến nhà máy thực phẩm đón chị Chi Chi ạ." Triệu Tuế gật đầu đồng hồ, bây giờ qua đó là kịp lúc Triệu Chi Chi tan .

"Ừ, các cháu ." Triệu Quảng Trọng cũng thời gian chút gấp gáp, giục ba em Triệu Tuế ngay kẻo lỡ mất.

Chờ ba em Triệu Tuế đến cổng nhà máy thực phẩm thì vặn thấy tiếng chuông tan ca.

Triệu Lập Văn đỗ xe xong, bảo em trai cổng nhà máy chờ ,"Vừa kịp lúc, Tiểu Võ, em cổng chờ chị Chi Chi ."

Triệu Tuế cũng xuống xe theo, đây là thứ hai cô đến nhà máy thực phẩm.

Ninh Giai khỏi cổng cùng đồng nghiệp, lúc ngang qua Triệu Lập Võ thì liếc một cái, chút rung động, nhưng thấy Triệu Tuế bên cạnh Triệu Lập Võ thì lập tức nhớ hai họ là ai. Nghĩ đến vàng mà đây bỏ lỡ, cô khỏi dừng bước.

"Sao thế?" Đồng nghiệp của Ninh Giai theo hướng mắt cô, thích Triệu Lập Võ , nhưng thấy một cô gái cạnh thì thất vọng thu hồi tầm mắt.

"Cậu về , đột nhiên nhớ còn chút việc." Ninh Giai với đồng nghiệp.

"Vậy về nhé." Đồng nghiệp cũng hỏi lý do, xoay rời .

Triệu Tuế phụ nữ mặt , mở miệng hỏi: "Chúng quen ?"

Ninh Giai im lặng Triệu Tuế một lúc, khi cô lên tiếng thì hỏi: "Em là em gái của Triệu Chi Chi ?"

"Vâng, còn chị là... ?" Triệu Tuế chút khó hiểu, phụ nữ trông quen quen nhưng cô ở thành phố cũng quen ai mới đúng.

 

Loading...