Mang Cả Kho Lương Thực Xuyên Về Thập Niên 50 - Chương 699
Cập nhật lúc: 2025-10-16 12:57:15
Lượt xem: 155
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/7KpGpug9Aa
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Buổi tối, Triệu Quảng Thúc từ doanh trại về nhà, ông kể cho con gái út chuyện Dương Phan Tử và đồng bọn đưa khai hoang.
"Án phạt nhẹ thế." Trần Tú Hòa đặt bát cháo mặt chồng xuống, bà kể chuyện một ăn trộm lương thực xử b.ắ.n ở thành phố: "Hắn chỉ ăn trộm hơn 10 cân gạo mà phạt nặng như ."
" là nặng, phán quyết là ai ạ?" Triệu Tuế Tuế đoán tổ chức nào phán quyết, cô , xác nhận.
Trần Tú Hòa ở đây, bà chỉ thầm ba chữ.
Triệu Tuế Tuế hiểu, cô tiếp tục ăn cháo.
Ăn cơm xong, cả nhà sân hóng mát, Triệu Tuế Tuế đang nhặt tóc bạc cho bố.
Lúc ăn cơm, cô thấy bên tai bố một sợi tóc bạc, bây giờ cô đang xem còn sợi nào nữa .
"Chắc là hết ." Triệu Lập Võ cầm đèn pin, soi từng chân tóc của bố.
"Thôi, thỉnh thoảng một, hai sợi tóc bạc cũng bình thường, bố thấy mấy đứa trẻ cũng bạc tóc." Triệu Quảng Thúc lắc đầu, bảo hai con đừng để ý đến sợi tóc bạc .
"Lớn tuổi chú ý giữ gìn sức khỏe, bố, bố nhớ ăn nhân sâm đấy." Triệu Tuế Tuế nghiêm mặt, cô bố coi trọng sức khỏe, bây giờ giữ gìn thì về già sẽ ốm đau bệnh tật.
"Ừ, ừ, bố ." Triệu Quảng Thúc xoa đầu con gái út, ông còn con gái trưởng thành.
Trần Tú Hòa ngẩng đầu chồng và hai con, củ nhân sâm to nhất trong bốn củ để dành dùng lúc cần thiết, hai củ dùng để ngâm rượu, bình rượu nhân sâm ở nhà cần nhân sâm mới, nhân sâm cũ thể dùng để hầm gà, củ còn cứ để đấy, khi nào cần dùng thì tính,"Tiểu Võ, Tuế Tuế, ngày mai rảnh thì hai đứa đến đại đội Hướng Dương đổi rượu trắng, lấy gạo đổi, khi nào về Bắc Kinh thì mang cho các giáo sư mỗi một bình rượu nhân sâm."
"Vâng ạ." Triệu Tuế Tuế và Triệu Lập Võ đồng thanh đáp.
Vừa dứt lời, trời đổ mưa.
Chưa đầy một phút, những hạt mưa to như hạt lạc rơi xuống xối xả.
"Mưa to thế." Triệu Tuế Tuế ghé cửa sổ, mưa, một lúc , gió nổi lên, cô đành đóng cửa sổ , tiếng mưa đập cửa kính lớn, cô cảm thấy trận mưa gì đó bất thường.
Nửa đêm, Triệu Tuế Tuế tiếng sấm đ.á.n.h thức, cô mở mắt, ngoài cửa sổ, mưa vẫn tầm tã, một lúc , cô ngủ .
Sáng hôm , mưa vẫn tạnh.
Triệu Tuế Tuế thấy se lạnh, cô vớ lấy chiếc quần yếm mặc ,"bảo vệ" phần n.g.ự.c và bụng,"Anh, mưa từ tối qua đến giờ vẫn tạnh ?"
"Ừ, nếu cứ mưa như thế thì chúng ruộng đỡ ngô." Triệu Lập Võ đặt cuốn sách xuống, đặt một quân cờ trắng lên bàn cờ.
TBC
Triệu Tuế Tuế bưng bát cháo đến phòng phía tây, ăn xem trai chơi cờ.
Mãi đến chiều, mưa vẫn tạnh.
Triệu Lập Võ mặc áo mưa, ngăn em gái cùng: "Để ruộng xem , em ở nhà ."
Một lúc , Triệu Lập Võ về, về đến nhà, liền lục tìm giỏ.
"Anh, gì thế?" Triệu Tuế Tuế vỗ Tiểu Hôi, bảo nó tự chơi.
"Bên nông trường đang thu hoạch bí ngô, giáo sư Viên mấy hôm nay trời sẽ mưa, nhất là hái bí ngô về, kẻo úng nước, hỏng hết." Thấy em gái đang mặc áo mưa, Triệu Lập Võ suy nghĩ một lát thôi, đưa nón cho em gái: "Đội nón , đỡ ướt."
Triệu Tuế Tuế ủng của , ủng của cô chật, chỉ thể ủng của .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mang-ca-kho-luong-thuc-xuyen-ve-thap-nien-50/chuong-699.html.]
Dưới chân núi Tiểu Lê, nhiều đang thu hoạch bí ngô.
Không ai là đầu tiên trồng bí ngô, ít nhất 80% hộ gia đình ở khu tập thể đều trồng bí ngô.
"Tuế Tuế, cũng đến ?" Chu Thiến Thiến đang chỉ huy em trai khiêng đồ, thấy Triệu Tuế Tuế, cô vẫy tay chào.
"Thiến Thiến, nhà rụng nhiều đậu tương thế?" Triệu Tuế Tuế những hạt đậu tương rơi vãi, cô thấy tiếc.
"Không còn cách nào khác, chỉ thể nhặt về, xem còn ăn ." Chu Thiến Thiến cúi xuống nhặt đậu, nhà cô thích ăn các món từ đậu tương nên năm nào cũng trồng nhiều đậu, định tháng sẽ thu hoạch, ngờ trận mưa tối qua khiến bọn họ thiệt hại nặng nề.
"Tuế Tuế, chúng cũng nhanh lên." Triệu Lập Võ đặt đòn gánh xuống, bắt đầu xếp bí ngô giỏ.
Bí ngô cũng đang mùa thu hoạch, nhưng để ruộng thêm một thời gian cũng , bình thường, đến tháng 9, tháng 10 mới thu hoạch.
Xử lý xong công việc, Trần Tú Hòa ruộng giúp đỡ: "Tuế Tuế, là con về nhà nấu nước gừng ."
"Không cần ạ, quần áo con ướt." Triệu Tuế Tuế bỏ bí ngô giỏ.
Ngày càng nhiều ruộng thu hoạch, con Lý Nghiên Phỉ ở nhà bên cạnh cũng đến.
"Ái chà." Chu Thư Xu trượt chân, ngã xuống đất.
Lý Nghiên Phỉ vội vàng buông bí ngô xuống, đỡ con gái dậy: "Mẹ bảo con ở nhà, con cứ đòi theo, về nhà tắm rửa, quần áo ."
"Mẹ, con cẩn thận." Chu Thư Xu ngờ kịp gì ngã, cô hổ.
"Về nhà con, ngoan." Lý Nghiên Phỉ dỗ con gái về nhà, bà tiếp tục thu hoạch bí ngô.
Một lúc , bộ đội cử đến giúp đỡ, thu hoạch tất cả những gì thể thu hoạch.
Phần lớn bộ đội đều về phía nông trường, nông trường mới là "trọng điểm", phần lớn lương thực của sư đoàn Tung Sơn dựa sản lượng của nông trường, đôi khi còn đủ, xin cấp hỗ trợ.
Những chiếc đòn gánh nối đuôi , cuối cùng, tất cả hoa màu thể thu hoạch ở khu tập thể đều chuyển về nhà.
Triệu Tuế Tuế về đến nhà lập tức nghỉ ngơi, cô hái hết dưa hấu trong sân, những quả hái thì cô lấy thêm dưa hấu khác lót cao, mặc dù cấp cứu như thể tác dụng gì, nhưng cũng hơn là gì.
"Phù." Trần Tú Hòa thở một nặng nề, mưa to bên ngoài, nếu ngày mai còn tiếp tục, khoai tây trong ruộng thể giữ , ngô thì còn thể cầm cự mấy ngày.
Mương thoát nước cũng đào đúng giờ, trong bộ đội sắp xếp dọn nước đúng giờ.
Khi mực nước của mương nước sắp đầy, mưa liên tục ba ngày mới ngừng , nhưng vì trận mưa to , nông trường bên giảm sản lượng là điều chắc chắn.
Sau cơn mưa to là bầu trời quang đãng, bùn đất đường lúc sáng qua vẫn còn ẩm ướt bốc hết.
"Mẹ, ngô còn ăn ạ?" Triệu Tuế Tuế cũng rành lắm, chỉ thể về phía Trần Tú Hòa.
"Chắc là , nhưng khoai tây thể hỏng, chúng đào mấy củ về thử xem ăn ." Trần Tú Hòa dùng cuốc đào mấy củ khoai tây, định mang về nhà xào một đĩa khoai tây sợi.
"Mẹ, củ đen." Triệu Lập Võ đưa củ khoai tây đào cho Trần Tú Hòa xem.
"Haiz, trồng trọt đúng là trông chờ trời, mùa đông năm nay thể đủ khoai tây ăn, mua thêm một ít." Trần Tú Hòa nhận củ khoai tây trong tay con trai, khoai tây còn đang trong thời gian sinh trưởng chịu ngâm nước mưa ba ngày,"Không quê nhà bên mưa như , hy vọng là ."
Triệu Tuế Tuế ngẩng đầu mặt trời cao, mong ánh nắng càng thêm gay gắt, thể cứu chút nào chút đó.