Mang Cả Kho Lương Thực Xuyên Về Thập Niên 50 - Chương 683
Cập nhật lúc: 2025-10-16 12:56:58
Lượt xem: 157
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEdUY0NIr
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Triệu Tuế Tuế thong thả bước về đại đội Phú Hưng, thấy còn sớm nên đến gốc cây đa.
Một đàn ông đang loạng choạng về phía cô, Triệu Tuế Tuế tránh đường nhưng đàn ông đó ngã xuống đất, cách chỗ cô 3 mét.
"Mọi cho rõ, đụng ông ." Triệu Tuế Tuế thầm khinh bỉ, đàn ông đó bằng tuổi với ông nội cô, nhưng cô coi thường loại như .
Triệu Lập Xuân là một đàn ông lười biếng, lúc còn trẻ cưới vợ , chăm lo cho ông từng bữa ăn giấc ngủ, đây trong nhà còn con cái nuôi nấng, ông còn chịu khó việc, mấy năm gần đây, con cái lớn, thể tự kiếm công điểm, ông liền việc nữa, ở nhà chờ vợ con nuôi, đại đội trưởng đến khuyên nhủ nhiều , cũng bắt ông việc quá sức, một đàn ông khỏe mạnh, đến 40 tuổi, sống như một lão già 60 tuổi, thật , già 60 tuổi ở đại đội Phú Hưng vẫn còn việc, đáng tiếc Triệu Lập Xuân luôn lấy cớ sức khỏe yếu để việc, dần dần đại đội trưởng cũng khuyên nữa.
Hơn nữa vợ của Triệu Lập Xuân là Trần Tiểu Nga nuông chiều ông , đồ ăn ngon trong nhà đều dành cho ông , con cái chỉ ăn đồ thừa của ông , trắng thì Trần Tiểu Nga đang nuôi Triệu Lập Xuân như một đứa trẻ, thỉnh thoảng còn Triệu Lập Xuân đ.á.n.h đập.
Lúc nhỏ, Triệu Tuế Tuế từng chứng kiến cảnh Triệu Lập Xuân đ.á.n.h Trần Tiểu Nga chỉ một , cô chắc chắn Trần Tiểu Nga mắc hội chứng Stockholm, nhưng Triệu Lập Xuân chỉ dám tay với nhà, đúng là loại bắt nạt kẻ yếu.
"Lập Xuân, ông ?" Thôn trưởng - ông chú của Triệu Tuế Tuế thấy Triệu Lập Xuân ngã đất, liền hỏi.
Triệu Lập Xuân ôm bụng, mồ hôi túa : " đau bụng."
Triệu Tuế Tuế thấy dáng vẻ của Triệu Lập Xuân càng thêm khinh thường, nhưng cô vẫn chạy đến nhà bác sĩ Cao.
"Bác sĩ Cao, Triệu Lập Xuân ngã ở gốc cây đa, ông còn đổ mồ hôi lạnh, là đau bụng, bác sĩ mau đến xem ."
Bác sĩ Cao xong cũng động tĩnh gì, tiếp tục mài thuốc: " khám cho ông , biến chứng của bệnh tiểu đường, thận suy, từ từ điều dưỡng, nhưng mà điều dưỡng cũng chắc sống bao lâu, Triệu Lập Xuân là kẻ lười biếng, lời , mỗi bữa đều ăn hết phần của mấy , cũng bó tay."
Triệu Tuế Tuế hiểu , bệnh tiểu đường là một loại bệnh nan y, thường là do ăn quá nhiều, chức năng chuyển hóa rối loạn, thời đại bảo hiểm y tế, nếu sống thì bỏ tiền, mà tiền chữa bệnh là gia đình Triệu Lập Xuân thể chi trả.
mà Triệu Lập Xuân ăn cái gì mà bệnh tiểu đường?
"Vừa Triệu Lập Xuân ngã xuống đất, dậy ." Triệu Tuế Tuế tiếp.
"Bình thường, suy thận thì sẽ sức." Bác sĩ Cao cho t.h.u.ố.c nghiền nát lọ: "Cháu cứ chơi , đợi khi nào nhà Triệu Lập Xuân đến mời thì ông sẽ đến."
Bác sĩ Cao cầm một nhánh hoàng kỳ lên tiếp tục mài, ông cứu , mà là Triệu Lập Xuân chịu bỏ tiền mua thuốc, cho dù khám bệnh thì cũng chỉ kê cho một ít t.h.u.ố.c bổ, đây, loại bệnh một khi chuyển biến thì chỉ thể chờ c.h.ế.t, bây giờ thể đến bệnh viện thành phố để điều trị, nhưng bệnh tiểu đường thể chữa khỏi .
Triệu Tuế Tuế mím môi, xoay rời .
Dưới gốc cây đa, Triệu Lập Xuân còn ở đó, chắc là Trần Tiểu Nga đưa về.
Triệu Tuế Tuế lên bầu trời, định bụng về nhà nấu cơm, khi ngang qua nhà Triệu Lập Xuân, cô thấy tiếng bàn đập xuống đất.
" uống." Triệu Lập Xuân xong liền xuống giường.
"Ông xã, ông uống , luộc trứng gà cho ông." Trần Tiểu Nga dỗ dành.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mang-ca-kho-luong-thuc-xuyen-ve-thap-nien-50/chuong-683.html.]
Nghe thấy trứng gà, Triệu Lập Xuân chút d.a.o động: "Không uống, t.h.u.ố.c khó uống quá."
Thấy dấu hiệu lung lay, Trần Tiểu Nga dỗ dành: "Gà trong nhà để dành để nó đẻ trứng, đợi đến tết sẽ thịt một con bồi bổ cho ông, đến lúc đó chỉ ông ăn, và các con sẽ ăn ."
"Được ." Triệu Lập Xuân đạt mục đích, liền dậy uống thuốc.
Triệu Tuế Tuế cuộc đối thoại của cha ích kỷ và nhu nhược, đúng là "nồi nào úp vung nấy", một đánh, một chịu, đột nhiên cô cảm thấy thương cho Triệu Bản Điền và Triệu Quả Nhi, bố như thật sự là bất hạnh.
Đang lúc cảm thán, Triệu Tuế Tuế thấy Triệu Bản Điền và Triệu Quả Nhi đang lê bước mệt mỏi trở về.
"Cô Tuế Tuế." Hai em đồng thanh gọi Triệu Tuế Tuế.
"Ừ, bố các cháu ngã ở ngoài đường." Nhìn thấy sắc mặt của hai tối sầm , Triệu Tuế Tuế gì thêm: "Về nhà ăn cơm ."
Chẳng bao lâu , trong nhà Triệu Lập Xuân vang lên tiếng cãi vã.
Nửa đêm, Triệu Tuế Tuế đau bụng, cô bèn dẫn Tiểu Hôi ngoài nhà vệ sinh, đường gặp Triệu Bản Điền và Triệu Quả Nhi, tay hai xách theo túi đồ, lưng đeo chăn mền, giống như chuẩn xa: "Hai đứa định ?"
Triệu Bản Điền và Triệu Quả Nhi , Triệu Bản Điền lên tiếng: "Cô Tuế, chúng cháu rời khỏi đại đội Phú Hưng, lẽ sẽ về nữa."
"Đi ? Yên tâm, sẽ cho bố các cháu ." Nhìn hai đứa trẻ mặt, Triệu Tuế Tuế đột nhiên cảm thấy chút thương cảm.
"Đi sửa đường, theo đội công trình, cố định chỗ ở." Nói xong, Triệu Bản Điền lau nước mắt, rời khỏi đại đội Phú Hưng cũng là bất đắc dĩ, gia đình như một cái động đáy, đây là nai lưng gánh vác cả gia đình, bây giờ bọn họ lớn, thể tự kiếm công điểm, nhưng vẫn gánh vác cả gia đình, từ năm 13 tuổi, việc, chịu đựng quá đủ , bố những việc mà còn ăn nhiều, trong nhà nghèo rớt mồng tơi nhưng vẫn thường xuyên mua trứng gà cho ông ăn, bọn họ tiếp tục sống những ngày tháng vô vọng như nữa, cho dù cố gắng thế nào cũng thấy tương lai.
Triệu Tuế Tuế tình hình của gia đình bọn họ, cũng khuyên can, nếu Trần Tiểu Nga như thì cứ để bà sống như cả đời , nghĩ đến đây, cô : "Hai đứa đợi một chút."
Nói xong, Triệu Tuế Tuế chạy về nhà, lấy trong gian 100 tệ và 30 cân phiếu gạo, đó chạy đưa cho hai em: "Cầm lấy, xem như cho các cháu mượn, đợi khi nào tiền thì trả cho , đây là địa chỉ nhà ở kinh đô."
Nhìn thấy tiền và phiếu gạo, Triệu Bản Điền còn tưởng Triệu Tuế Tuế cho bọn họ, khi cô là mượn thì buồn , nhưng mà đây mới là cô Tuế Tuế: "Cô Tuế Tuế, cháu thứ tặng cho cô."
Nói xong, Triệu Quả Nhi mở bọc , một củ nhân sâm bọc trong giấy báo xuất hiện mặt Triệu Tuế Tuế.
"Hình như 50 năm , cháu hỏi ở công xã ." Triệu Quả Nhi đưa nhân sâm cho Triệu Tuế Tuế, đây là thứ mà hai em giữ để phòng .
"Cái ... Hay là đưa thêm cho hai đứa 100 tệ nữa ." Triệu Tuế Tuế nhớ đây nhà cô bán một củ nhân sâm 60 năm 200 tệ, củ nhân sâm 50 năm cô cũng sẵn sàng mua với giá 200 tệ, xem như là tiền tàu xe cho hai đứa nhỏ.
Kiếp , mỗi khi cháu trai của Triệu Tuế Tuế học hoặc , cô đều cho tiền tàu xe.
"Không cần , nhân sâm 50 năm bán nhiều nhất là 150 tệ, hơn nữa đến huyện mới bán giá đó, cộng thêm tiền tàu xe nữa, cháu bán cho cô với giá rẻ, hơn nữa phiếu gạo cũng thể nhận ." Triệu Bản Điền ngăn Triệu Tuế Tuế , kéo em gái cúi đầu chào cô một cái thật sâu xoay rời .
TBC