Mang Cả Kho Lương Thực Xuyên Về Thập Niên 50 - Chương 656
Cập nhật lúc: 2025-10-15 13:49:27
Lượt xem: 162
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tết âm lịch vì tình hình căng thẳng, bộ sĩ quan quân đội Tung Sơn đều nghỉ phép.
Sáng sớm mùng sáu, Triệu Lập Văn đến quân đội mượn xe, đưa nhà chúc Tết ở thành phố.
Trước cửa nhà họ Hách, họ gặp hai bà cháu Dương bà tử. Vừa xuống bao lâu thấy tiếng cãi từ nhà đối diện vọng sang.
"Tết mà cãi ầm ĩ thế?" Hách Lễ lấy giẻ lau giày chèn khe cửa phía để át phần nào tiếng ồn.
Triệu Tuế Tuế quần áo Dương bà tử và Dương Hải Đào, trông như thể lang thang bên ngoài lâu."Có chuyện gì ạ?"
"Nhà đối diện thu nhập nên cho thuê nhà, nhưng thuê tử tế gì, lúc nào cũng nợ tiền nhà, còn... bắt nạt hai bà cháu nhà đó. là rước giặc nhà!" Tống Xuân Ni nghĩ đến ở đối diện. Nhà họ cũng hoan nghênh gia đình cho lắm nhưng căn nhà là của Hồ bà tử, họ thể ngăn cản bà cho thuê, bằng thì hai bà cháu họ lấy gì mà sống?
Triệu Tuế Tuế im lặng. Dương bà tử và Dương Hải Đào bây giờ xem như là góa con côi, thêm lý lịch nên ai cũng thể bắt nạt.
Gần trưa, Triệu Lập Văn lái xe đưa sân bay.
Trần Tú Hòa đường băng trải dài bằng xi măng: "Sân bay đây , còn lớn hơn cả nhà ga!"
"Máy bay cất cánh cần đường băng để lấy đà. Sân bay coi là nhỏ . Sân bay quốc tế ở thủ đô còn lớn gấp đôi chỗ , hiện vẫn đang tiếp tục mở rộng." Triệu Lập Văn kiểm tra thông tin vé máy bay, đưa và các em dạo một vòng quanh sân bay lên máy bay đến thủ đô.
Triệu Lập Võ trong phòng chờ, máy bay cất cánh với vẻ thích thú: "Chương trình học ở trường học về máy bay bao giờ."
"Anh quân đội sẽ học thôi." Triệu Tuế Tuế trai tuyển thẳng lực lượng đặc chủng. Sau khi nghiệp, nếu gì đổi, sẽ huấn luyện bài bản, chắc chắn sẽ học những kiến thức về hải, lục, quân.
"Vẫn còn một năm rưỡi nữa." Triệu Lập Võ trông háo hức.
Trên đường về, Triệu Lập Võ và Triệu Tuế Tuế lái xe. Năm ngoái, Triệu Tuế Tuế "học lái xe", thỉnh thoảng còn tài xế cho giáo sư Lư khi còn ở trường.
"Tuế Tuế, con thường xuyên lái xe ở thủ đô ?" Đây là đầu tiên Trần Tú Hòa thấy con gái lái xe.
Ở kiếp , Triệu Tuế Tuế từng lái cả xe tải lớn của họ, xe jeep nhỏ thế chẳng là gì với cô."Cũng thường xuyên lắm, một tháng chắc lái hai, ba ạ."
Giáo sư Lư công việc ở Bộ Quốc phòng, về về giữa trường Đại học Quân sự và Bộ Quốc phòng, Triệu Tuế Tuế tranh thủ lúc nghỉ để tài xế.
"Lái xe vững vàng đấy chứ." Trần Tú Hòa cảm nhận sự êm ái, yên tâm dựa lưng ghế.
"Đương nhiên , kỹ thuật lái xe của con bé là do con dạy, đúng là "học trò giỏi hơn thầy" mà." Triệu Lập Võ ở ghế phụ, vênh mặt tự hào.
"Anh hai còn giỏi hơn." Triệu Tuế Tuế tiện rằng cô vốn dĩ lái xe. Kiếp , cô mất một tháng tập xe ở trường lái mới thi đỗ bằng.
Nghe hai con tâng bốc lẫn , Trần Tú Hòa mỉm , cho mỗi đứa một viên kẹo: "Cả hai đứa đều giỏi."
Triệu Tuế Tuế thấy hai ở đằng xa, đoán chừng là nhờ xe. Cô đang định tăng tốc thì phanh xe giảm tốc độ. Đoạn đường thể tăng tốc đột ngột. Khi rõ mặt hai , cô mới ngán ngẩm nhận "oan gia ngõ hẹp".
TBC
Dương bà tử ngờ lái xe là Triệu Tuế Tuế, nhất thời nên mở lời . Vì lý lịch nên nhân viên bán vé mới ở bến xe chịu bán vé cho hai bà cháu họ. Từ khi con trai gặp chuyện, Dương bà tử nếm trải đủ mùi đời, thấu hiểu nhân tình thế thái. Không mua vé thì bộ về, đường gặp bụng cho nhờ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mang-ca-kho-luong-thuc-xuyen-ve-thap-nien-50/chuong-656.html.]
"Này, cho chúng nhờ xe đến công xã Hướng Dương ?" Dương Hải Đào bộ mệt quá, cũng chẳng màng đến chuyện mâu thuẫn với Triệu Tuế Tuế đây. Da mặt mỏng thì tự bộ về, còn thì thể trơ trẽn một chút.
Triệu Tuế Tuế còn kịp từ chối thì cô lên tiếng: "Không , chúng thể chung xe với loại như họ."
Nghe thấy ba chữ "loại " đầy miệt thị, Dương bà tử và Dương Hải Đào sững , vội vàng tránh đường khi Triệu Tuế Tuế bấm còi.
Chuẩn lái xe thì Triệu Tuế Tuế thấy vẻ mặt Dương Hải Đào gì đó đúng. Bị từ chối nhờ xe mà vẫn thể .
"Sao hai còn ?" Trần Tú Hòa khó hiểu, con gái.
Triệu Tuế Tuế mạo hiểm, cô trai: "Anh hai."
Triệu Lập Võ theo ánh mắt của em gái, thấy nụ kỳ quái của Dương Hải Đào. Cậu lập tức hiểu ý em gái, liền mở cửa xuống xe.
"Cậu cho chúng nhờ xe ?" Thấy Triệu Lập Võ xuống xe, Dương bà tử mừng rỡ hỏi.
Triệu Lập Võ bước đến chắn mặt Dương Hải Đào: "Tránh , gần xe quá."
Dương Hải Đào ngờ Triệu Lập Võ thấu ý đồ của . Cậu thấy Triệu Tuế Tuế là con gái, còn đang tập trung lái xe nên định nhân lúc cô khởi động xe thì giả vờ đụng trúng. Đến lúc đó, thì Triệu Tuế Tuế cũng chở hai bà cháu họ về công xã Hướng Dương.
Trần Tú Hòa nghĩ Dương Hải Đào xa đến mức đó, nhưng đúng là quá gần xe của họ."Đi thôi con."
Triệu Tuế Tuế lái xe 20 mét dừng đợi trai. Đợi lên xe, cô lập tức tăng ga rời .
Lúc , Dương bà tử dù ngốc đến mấy cũng hiểu vì Triệu Lập Võ xuống xe. Bà cháu trai, bất lực thở dài: "Hải Đào, con , nhỡ nhà họ Triệu lớn chuyện thì sẽ bất lợi cho con đấy."
"Bà, cháu mệt quá, chỉ nhờ xe thôi mà." Nghe , Dương Hải Đào định cãi nhưng mái tóc bạc trắng của bà, đành nuốt lời định bụng.
"Thôi , bà tự thành phố thu tiền nhà, hai bà cháu về thôi." Dương bà tử thêm gì nữa, dẫn cháu trai tiếp tục về phía công xã Hướng Dương.
Sau Tết Nguyên tiêu, Triệu Tuế Tuế trở thủ đô.
Đi ngang qua trường trung học phổ thông một thành phố, cô thấy đông học sinh đang tập trung.
Một còn giương cao cờ, đó : "Đoàn Thanh niên Tri thức trường trung học phổ thông một thành phố H - thành phố G".
"Thành phố G? Có ở Hải Nam nhỉ?" Triệu Lập Võ sang Lưu Hạo Dương.
Lưu Hạo Dương gật đầu: " . Một Nam một Bắc, chắc là lựa chọn chủ đích. ở thành phố G quanh năm việc đồng ruộng."
"Không nghiệp, chúng phân công về phía Nam nhỉ?" Nguyên Thịnh nghĩ đến khí hậu miền Nam. Cậu từng trải qua cảm giác mùa đông tuyết.
"Mùa đông ở ba tỉnh Hoa Nam cơ bản là tuyết, trừ những vùng núi cao. Hơn nữa, nhu cầu nhân sự của quân đội ở tỉnh Qúy Châu lớn. Nếu Nam phục vụ quân đội thì khả năng cao là sẽ điều động đến đó." Lớn lên ở miền Nam nên Lưu Hạo Dương khá am hiểu về tỉnh Qúy Châu.