Mang Cả Kho Lương Thực Xuyên Về Thập Niên 50 - Chương 572

Cập nhật lúc: 2025-10-12 22:10:05
Lượt xem: 179

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/3VcYGoMcIa

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Triệu Tuế Tuế những hạt ngô trong bao tải, cháo ngô mềm mềm mại phối hợp với dưa muối nhỏ là món cô thích nhất: "Anh hai, buổi tối chúng ăn cháo ngô nhé."

"Được, lấy 5 cân ngô xay, giữa trưa ngâm, chiều khi ủ lên, tan về là thể ăn." Triệu Lập Võ cũng ăn, tìm một cái giỏ đựng ngô hạt sân .

Triệu Tuế Tuế rửa sạch rau xanh hôm qua đổi , cho nồi một ít vỏ tôm khô, đó đặt bánh bao hấp sáng nay lên nồi sắt nhỏ hâm nóng.

Bữa trưa ăn bánh bao kẹp thịt và canh vỏ tôm nấu rau.

TBC

Buổi chiều, họ vẫn tiếp tục công việc nhặt đá và nhổ cỏ khô như buổi sáng.

Triệu Tuế Tuế bất chợt cảm thấy đang chằm chằm tay , cô bèn ngẩng đầu về hướng đó.

Phó Xuân Lâm ngờ Triệu Tuế Tuế phát hiện ánh mắt ghen tị của , thoáng chốc bối rối cúi gằm mặt xuống.

Triệu Tuế Tuế vẻ mặt khó hiểu, tiến gần Hoa Tiểu Liên,"Chị Tiểu Liên, đó là ai ạ?"

Hoa Tiểu Liên theo hướng mắt Triệu Tuế Tuế, nhíu mày,"Phó Xuân Lâm, sống thị trấn, lúc đói kém thì gả xuống đây, là an phận."

Nghe đến hai chữ " an phận", Triệu Tuế Tuế liền liên tưởng đến chuyện trai gái, tò mò hỏi: "Sao chị an phận ạ?"

"Mấy năm nạn đói, nhiều cô gái ở thị trấn huyện đều gả về đội sản xuất, Phó Xuân Lâm cũng gả đến đây lúc đó, lúc tỏ rõ thái độ cam tâm tình nguyện, giờ thu hoạch bỏ , tự ý về nhà đẻ mấy đều gửi trả, một thời gian còn xúi giục chồng săn bắn, hại gãy chân." Hoa Tiểu Liên Phó Xuân Lâm với ánh mắt căm ghét, nếu tại Phó Xuân Lâm thì Hoa Phi Mậu trở thành què.

Triệu Tuế Tuế nhớ đến lúc ở đại đội Phú Hưng, nạn đói cũng ít cô gái gả đến, hóa đây là lý do những năm 60 thịnh hành chuyện gả cho nông dân,"Chị thích em ?"

"Cô ưa bất kỳ phụ nữ nào trong đội , cô xinh hơn cô nên cô càng ghét, nhưng mà cô đừng lo, cô chẳng chơi với ai trong đội ." Hoa Tiểu Liên an ủi Triệu Tuế Tuế, so với Phó Xuân Lâm thì Triệu Tuế Tuế mới đến yêu quý hơn.

Triệu Tuế Tuế gật đầu tỏ vẻ hiểu, khi thành nhiệm vụ, cô tìm ghi điểm đến để ghi công.

Người ghi điểm kiểm tra ruộng xong, hỏi: "Hai đổi sang nhiệm vụ 8 công ?"

"Không cần ạ, chúng em nhận 6 công là ." Triệu Tuế Tuế lắc đầu, Lưu Hạo Dương và Lục Minh dặn cô, trừ ngày nghỉ và mùa gặt, mỗi ngày giữ ở mức 6 công là thể qua cửa.

"Được." Người ghi điểm ghi công cho Triệu Tuế Tuế và Triệu Lập Võ, khi hai xác nhận xong thì rời .

Liên tiếp mấy ngày , ruộng đất của đại đội Thu Phong cũng lật xong.

Tiếp theo là công đoạn bón phân.

Nhìn các loại phân trong thúng, Triệu Tuế Tuế lặng lẽ đeo bao tay nilon, đeo thêm cả khẩu trang.

Triệu Lập Võ theo em gái, dùng cuốc trộn đều phân.

Hôm nay thật trùng hợp, Triệu Tuế Tuế phân đến khu vực cạnh Phó Xuân Lâm.

Nhìn thấy Triệu Tuế Tuế đeo bao tay cao su, đôi bàn tay vốn trắng mịn của giờ đây đen đúa thô ráp, Phó Xuân Lâm bỗng cảm thấy khó chịu, bèn lên tiếng mỉa mai: "Xuống ruộng mà còn bày đặt vẻ tiểu thư tư bản, hành vi trái với tinh thần xã hội chủ nghĩa."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mang-ca-kho-luong-thuc-xuyen-ve-thap-nien-50/chuong-572.html.]

Triệu Tuế Tuế , liếc Phó Xuân Lâm một cái tiếp tục bón phân mà gì.

Thấy Triệu Tuế Tuế phớt lờ , Phó Xuân Lâm cứ ngỡ cô sợ hãi, bèn đà tiếp: "Làm vẻ, lương thực đất đều bón phân cả, cho dù đeo bao tay thì cuối cùng cô cũng ăn lương thực miệng thôi, đeo bao tay việc chẳng khác nào lãng phí tài nguyên quốc gia."

"Thế thì theo cách của chị, chị đừng ăn lúa gạo nữa, ăn phân bón luôn , như thể tiết kiệm lương thực, đóng góp cho đất nước, để lương thực đó phát huy thêm giá trị." Triệu Tuế Tuế tươi rói Phó Xuân Lâm, tay siết chặt , bao tay nilon trong tay phát tiếng sột soạt chói tai.

"Cô... Ai đời xuống ruộng đeo bao tay, chắc là loại bao tay đắt tiền lắm nhỉ?" Phó Xuân Lâm buột miệng suy nghĩ trong lòng.

"Không chỉ đeo bao tay, chị chỉ mỗi , là chị ghen tị vì bao tay của ?" Triệu Tuế Tuế Phó Xuân Lâm với ánh mắt dở dở , đúng là loại ăn nho nho chua, cô thấy nhiều cũng đeo bao tay.

Tuy nhiên, hầu hết đều đeo găng tay cao su loại dùng trong y tế, còn găng tay của cô là mua ở cửa hàng bách hóa, trai cô , tay cô là để cầm bút, bảo vệ cho .

"Thôi Phó Xuân Lâm, bắt nạt một cô gái trẻ thì giỏi giang gì, bao tay thì tự mà mua, ở đây bóng gió gì?" Hoa Tiểu Liên phủi đất bám bao tay, bao tay của bà là do em trai mua cho.

" đó, thì tự mà mua, đeo bao tay việc là tư bản chủ nghĩa, thế thì nhà máy sản xuất bao tay cao su dám sản xuất ?" Dì Dương vốn ưa gì cô cháu dâu Phó Xuân Lâm , sống an phận thích gây chuyện, gây chuyện đến mức cháu trai què chân.

Một đàn ông lao động mà què chân thì đồng nghĩa với việc thể việc nặng, những công việc tính công cao đều sẽ đến lượt.

Triệu Tuế Tuế bón phân ngóng chuyện phiếm, ngờ Phó Xuân Lâm tiếng như ở đại đội Thu Phong, cô chỉ mới khơi mào mà các dì xung quanh thi lên án khiến Phó Xuân Lâm ngóc đầu lên , cuối cùng lấy cớ vệ sinh để chuồn mất.

"Hừ." Hoa Tiểu Liên bóng lưng Phó Xuân Lâm bỏ chạy, khinh thường hừ lạnh một tiếng, sang với Triệu Tuế Tuế: "Đừng để ý đến cô , cô cứ một thời gian là nổi điên lên như đấy."

"Vâng ạ." Triệu Tuế Tuế gật đầu, Phó Xuân Lâm là kiểu tâm lý cân bằng, vì mới ai cũng thấy ghét.

Bón phân xong thì đến công đoạn gieo hạt.

Dạo Hoa Tiểu Liên và Triệu Tuế Tuế khá thiết, lúc gieo hạt, cô cùng nhóm với Triệu Tuế Tuế nhưng Triệu Lập Võ lấy cớ em gái chung nhóm với trai để từ chối.

Trong thời gian , phát hiện dường như Triệu Lập Võ sức khỏe vô hạn, mỗi tan đều tràn đầy năng lượng, đội trưởng mấy đề nghị Triệu Lập Võ công việc nặng nhọc của nam giới nhưng đều từ chối.

Hôm nay, thấy Triệu Lập Võ thành nhiệm vụ thời hạn, đội trưởng đề nghị nhiệm vụ 12 công: "Đội chúng chia lương thực theo tỉ lệ sáu phần công bốn phần , điểm công càng cao thì đến mùa gặt sẽ chia càng nhiều lương thực."

"Đội trưởng, 6 công là đủ ăn , đội cũng trả lương cho ." Triệu Lập Võ từ chối, hài lòng với cường độ việc hiện tại, buổi tối vẫn còn thời gian sách.

"Chuyện đó... tuy tiền, nhưng lương thực nhiều, ăn hết thì mang về nhà ăn." Đội trưởng , thời buổi ngay cả cán bộ cũng chỉ nhận một lượng lương thực nhất định.

"Đội trưởng, thật sự cần ạ." Triệu Lập Võ tiếp tục từ chối, nhà thiếu lương thực, thời gian sách là quan trọng nhất.

Nói xong, Triệu Lập Võ dẫn em gái về nhà nấu cơm.

Suốt mùa xuân cày cấy, đều chứng kiến năng lực của hai em Triệu Tuế Tuế và Triệu Lập Võ, tuy chăm chỉ chịu khó nhưng cũng dễ bắt nạt.

Họ đối xử với ai thì đó sẽ nhận sự đối đãi tương tự, nhưng nếu bắt nạt hai em thì đừng hòng.

 

Loading...