Mang Cả Kho Lương Thực Xuyên Về Thập Niên 50 - Chương 528

Cập nhật lúc: 2025-10-11 21:23:00
Lượt xem: 182

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7fS7EQHagj

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sáng sớm hôm , tranh thủ lúc còn tới giờ việc, Triệu Lập Văn sớm đến nhà đại đội trưởng mời bộ của đại đội ăn tiệc, bọn họ sẽ phụ trách lên núi săn lợn rừng.

Heo rừng là tài sản của đại đội Phú Hưng, nếu bản lĩnh săn mà phát hiện thì , khi phát hiện khẳng định là chia cho .

"Việc , cứ như của Triệu Lập Minh là ." Đại đội trưởng xong gật đầu, Triệu Lập Minh mở tiệc cũng mời cả đại đội cùng ăn, đáng tiếc săn lợn rừng chỉ thể tự bỏ tiền mua thịt, cuối cùng một nhà chỉ cử một đến dự.

"Không cần chờ đồng ý ?" Triệu Lập Văn thắc mắc.

"Tất cả đều ăn thịt, còn thể đồng ý ?" Đại đội trưởng nghiêm mặt, tiếp: "Cho dù đồng ý, mấy ông cụ nhà cũng sẽ khiến họ đồng ý."

Trên sườn núi nhỏ của Lộc Minh Sơn, Trần Tú Hòa đưa mắt con trai tiếp tục lên núi, còn thì bắt đầu hái nấm, rau quả những nhà cho một ít đổi một ít cũng tốn bao nhiêu tiền, những thứ khác nhà họ tìm mua là .

Triệu Bảo Châu bóng lưng Triệu Tuế Tuế với ánh mắt ngưỡng mộ, cô bé cũng theo.

"Nhìn gì , Tuế Tuế nhà võ công, con thì ?" Trần Tú Mai xoay đầu con gái , kéo con bé theo .

"Vậy khi con học võ thể cùng ?" Nghĩ đến việc Triệu Tuế Tuế đ.á.n.h gạt, trong lòng Triệu Bảo Châu chút d.a.o động.

"Được , con thể học, đến lúc đó nhà sẽ thêm thịt ăn." Trần Tú Mai con gái với ánh mắt buồn , con gái thế nào bà hiểu rõ nhất, chắc chắn sẽ kiên trì nổi, dậy sớm chạy bộ còn là việc cần bền bỉ.

Triệu Tuế Tuế khu rừng quen thuộc xa lạ, lâu đến, nơi đổi.

"Khu vực bầy sói tụ tập đúng là dấu vết của chúng, bên trong cũng thấy." Triệu Lập Võ treo cây quan sát, quả thật phát hiện tung tích của bầy sói.

"Có lợn rừng ở đây, tại chúng bỏ ?" Triệu Tuế Tuế hiểu, bỏ nguồn thức ăn "nuôi nhốt" là lợn rừng và hươu, chẳng lẽ bầy sói tìm nơi ở hơn?

"Ngoài di cư, còn một khả năng khác." Triệu Lập Văn cảm thấy việc đàn sói rời gì đó kỳ lạ.

Bầy sói Lộc Minh Sơn từ khi Triệu Lập Văn đời, thậm chí còn thể ngược dòng thời gian trở về thời kỳ chiến loạn, chiến dịch tiêu diệt động vật hoang hại khi lập quốc đẩy chúng sâu trong núi, tính thời gian cũng 15 năm, tại đột ngột bỏ như ?

"Bị g.i.ế.c sạch ? Hay là săn b.ắ.n hết?" Triệu Lập Võ xoa xoa tay, nghĩ ai bản lĩnh lớn như .

"Dân quân trong đội sẽ thường xuyên lên núi tuần tra, chắc là diệt tộc, khả năng di cư khá cao." Triệu Tuế Tuế suy nghĩ một chút, chắc là ai thể g.i.ế.c sạch hoặc bắt hơn 20 con sói ngay mắt dân quân.

"Đừng đoán nữa, chúng đến đây để săn lợn rừng." Triệu Lập Văn chuyển hướng về phía đàn lợn rừng, trong lòng tính toán ngày mai sẽ cùng em gái lên núi vận chuyển hàng gian.

Không còn bầy sói uy hiếp, đàn lợn rừng dường như phát triển thêm ít, nhiều thịt lợn rừng như mang về một ít thì thật uổng.

Triệu Tuế Tuế cũng ý nghĩ của trai, nhà họ cần tích trữ thịt đến khi nào cần dùng phiếu thịt nữa mới thôi.

"Xuống đây, chúng đổi chỗ." Triệu Lập Văn ngẩng đầu em gái, hiệu cho cô bé xuống.

Ba đổi sang khu rừng cách đàn lợn rừng xa, Triệu Lập Văn khi xác định em trai và em gái leo lên cây an thì mới chọn một cái cây khác leo lên, lợn rừng là loài động vật lớn, thể mạo hiểm đất.

Triệu Tuế Tuế điều chỉnh ống b.ắ.n tên tay, chờ đợi tín hiệu của trai.

Triệu Lập Văn một hồi quan sát, cuối cùng cũng tìm một con lợn rừng lạc: "Lập Võ, hướng sáu giờ."

Nghe thấy , Triệu Lập Võ lập tức biểu diễn một vòng xoay cây vô cùng điêu luyện.

Triệu Tuế Tuế ở cây cách đó xa chứng kiến cảnh tượng đó thì sợ đến thót tim, còn kịp lên tiếng thì em trai xoay xong xuôi: "Anh, nguy hiểm quá!"

"Hì hì, em chỉ thử xem ." Nhìn thấy ánh mắt nghiêm nghị của trai, Triệu Lập Võ vội rụt cổ : "Con lợn rừng để em."

Nói xong, Triệu Lập Võ giương cung b.ắ.n tên, mũi tên xé gió lao vút về phía con lợn rừng đang mải mê ăn cỏ.

Một mũi tên trúng đầu, con lợn rừng còn kịp phản ứng gục xuống, nếu bốn chân vẫn còn co giật thì chẳng ai là nó c.h.ế.t.

Triệu Tuế Tuế cảm thấy hôm nay thể nghỉ ngơi, ngày mai tay cũng muộn.

Triệu Lập Văn nhanh tìm mục tiêu thứ hai, Triệu Lập Võ dùng một mũi tên kết liễu con mồi.

Triệu Tuế Tuế dùng ống nhòm sang, phát hiện con lợn rừng lực đạo của mũi tên đẩy lùi một đoạn ngắn, lẽ vài năm nữa em trai cũng sẽ khỏe như cha : "Lập Võ, giỏi lắm!"

"Hắc hắc, còn tiếp tục ?" Triệu Lập Võ vẫn thỏa mãn.

"Không đ.á.n.h nữa, chúng nên quá tham lam, hai con lợn rừng là đủ cho trong đội ăn ." Triệu Lập Văn đặt giới hạn cho bản là hai con.

Triệu Lập Võ leo xuống cây, kéo con mồi đến nơi an , Triệu Lập Văn và Triệu Tuế Tuế đang bện cỏ lau, chuẩn kéo lợn rừng xuống chân núi.

"Này, đúng là săn thật." Triệu Bạch Chính dẫn tới, từ xa thấy ba em Triệu Lập Văn và hai con lợn rừng.

TBC

Sáng nay khi Triệu Lập Võ đến lấy cung tên, Triệu Bạch Chính bọn họ sẽ săn bắn, vốn dĩ hôm nay cần lên núi tuần tra nhưng vẫn dẫn cùng, nếu gặp thì sẽ hỗ trợ vận chuyển xuống núi.

Triệu Tuế Tuế giao công việc còn cho mấy dân quân, ung dung rút lui.

Trong văn phòng đại đội, hai con lợn rừng béo , đại đội trưởng híp cả mắt, ông bảo khiêng xuống hầm đá bảo quản, sáng mai mổ thịt liên hoan.

Lưu Lê Hoa thấy cảnh tượng đó thì trong lòng nảy ý đồ khác, bà lập tức về nhà.

Nhìn món quà mà Lưu Lê Hoa mang đến, Trần Tú Hòa hiểu đối phương gì, bà hỏi thẳng: "Có chuyện gì thì ."

Lưu Lê Hoa xòa, hắng giọng ý đồ cùng nhà Trần Tú Hòa tổ chức tiệc: "Chẳng là Gia Hưng nhà cũng thi đỗ đại học, định tổ chức một bữa tiệc nhỏ trong thôn, nhà chị cũng định , là chúng gộp chung cho tiện, đỡ tốn kém."

Trần Tú Hòa nhíu mày, đây rõ ràng là ăn chực, bà chút do dự từ chối: "Không cần , đồ đạc chuẩn hết , cô tự ."

"Đừng mà, sẽ góp..." Chưa kịp hết câu, Lưu Lê Hoa ngắt lời.

"Cô định góp bao nhiêu? Hai con lợn rừng nặng bao nhiêu cân, cô góp một con thì sẽ đồng ý." Trần Tú Hòa hừ lạnh một tiếng, dậy tiễn khách.

"Lợn rừng chẳng núi ? đưa 10 tệ, để thằng Lập Võ nhà chị săn thêm một con nữa là chứ gì?" Lưu Lê Hoa vẻ .

"Cô tìm khác , nhà rảnh." Trần Tú Hòa trực tiếp đẩy Lưu Lê Hoa ngoài, bà còn một đống việc , rảnh đôi co với bà . Nếu Lưu Lê Hoa thì cứ việc, mất mặt cũng là nhà họ.

Ngày liên hoan, mặt Triệu Tuế Tuế đến cứng đờ, may mà gương mặt là tự nhiên, thế nào cũng sợ méo mó.

Triệu Lập Võ khen đến mức choáng ngợp, nhưng thấy cô em gái bên cạnh, bé lập tức tỉnh táo , học theo em gái nở nụ gượng gạo.

"Hừ, gì đáng đắc ý, thịt heo là của đại đội Phú Hưng, một bàn tiệc cũng cần vật tư của đại đội chúng , thật là mặt mũi." Lưu Lê Hoa gắp một miếng thịt lớn, ấm ức ăn miệng.

"Nếu chị thể tự săn lợn rừng, tất cả chúng đều vui lòng, bản bản lĩnh thì đừng lung tung." Trần Tú Mai khinh bỉ Lưu Lê Hoa, chuyện hôm qua bà ăn chực bàn em họ với cô.

"Chuyện gì xảy ?" Dương Thúy Hoa ngửi chuyện phiếm, lên tiếng hỏi.

"Thôi Minh, hôm nay là ngày của Tiểu Vũ và Tuế Tuế, đừng nhắc đến chuyện xui xẻo nữa." Trần Tú Mai ở một ngày như đến chuyện .

Ăn xong tiệc, Triệu Tuế Tuế ở trong phòng tháo bao lì xì, đều là tiền lẻ, cơ bản là lớn tuổi trong nhà cho.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mang-ca-kho-luong-thuc-xuyen-ve-thap-nien-50/chuong-528.html.]

Chỉ riêng tiền mừng thi đỗ đại học Triệu Tuế Tuế nhận gần 100 tệ, khi sắp xếp tiền lì xì xong thì đặt ở mặt : "Mẹ, cho ."

"Không cần, cũng chẳng tốn bao nhiêu tiền." Trần Tú Hòa từ chối, hai bữa tiệc là đồ các con săn , chẳng mất bao nhiêu tiền.

"Thật sự cần ạ?" Triệu Tuế Tuế xác nhận.

"Con cứ cầm lấy, về ở bên cạnh, con cần tiền thì nhớ gọi điện thoại với ." Trần Tú Hòa con gái nhỏ, đột nhiên cảm thấy con bé học sớm quá.

"Con ." Triệu Tuế Tuế vui vẻ nhét tiền trong bao lì xì, đợi đến khi dùng lấy .

Cả nhà ở đại đội Phúc Hưng mấy ngày, buổi sáng Triệu Lập Văn và Triệu Tuế Tuế mỗi ngày đều sẽ lên núi săn bắn, tích trữ thức ăn, buổi chiều thì tự tìm bạn bè chơi.

Thời gian thấm thoắt trôi qua, chẳng mấy chốc đến ngày bọn họ lên đường kinh đô.

Vé tàu mua từ lúc từ thành phố Bình Ninh trở huyện Bình Cao, may mắn mua vé giường .

Lần tàu Triệu Tuế Tuế cuối cùng cũng thể một một giường , lớn lên thật là .

Tàu chạy một mạch đến kinh đô, đến nơi lúc 5 giờ sáng, chậm giờ, thật hiếm .

"Chúng đợi xe buýt 6 giờ, còn 1 tiếng nữa mới chuyến xe đầu tiên." Triệu Lập Văn đồng hồ, .

"Vậy thì chờ một chút." Trần Tú Hòa chất đống hành lý bên tường, ở đây nhiều dựa tường, chắc là đang đợi tới đón hoặc chờ xe buýt.

"Để con lấy nước." Triệu Lập Văn đặt ba lô xuống, cầm lấy bình nước rỗng rời .

Nước tàu đều nguội, uống một ly nước ấm buổi sáng là thói quen của nhà bọn họ.

Triệu Tuế Tuế lắc lắc đôi chân tê vì lâu, suy nghĩ một chút, tập một bài Thái Cực Quyền ngay tại chỗ.

"Tốt lắm, cô bé, Thái Cực Quyền của cháu lực."

Triệu Tuế Tuế thấy khen , mỉm với nọ,"Cảm ơn bác."

Người chuyện cũng gật đầu đáp , xách hành lý tiếp tục .

Gần 6 giờ, Triệu Lập Văn dẫn cả nhà rời khỏi nhà ga, bến xe buýt đông nghẹt .

"Đi sát , đừng lạc." Triệu Lập Văn nắm tay em gái, sợ em dòng xô đẩy.

Xe buýt chạy một mạch đến ngõ Cát Tường.

"Lập Văn về đấy , còn đây là?" Ông Lý xách lồng chim dạo, đầu ngõ thấy Triệu Lập Văn xách theo nào là túi lớn túi bé tới.

"Cháu chào ông Lý ạ, đây là và em trai, em gái cháu." Triệu Lập Văn giới thiệu hai bên với .

Mấy Triệu Tuế Tuế chào hỏi ông Lý xong thì trong ngõ.

Chờ xa, Triệu Lập Văn mới tiếp,"Ông Lý là hàng xóm nhà đấy, căn tứ hợp viện bốn gian chính là nhà ông ."

Triệu Lập Văn quen đường dẫn và hai em qua những con đường lớn nhỏ, đến căn nhà của bọn họ ở kinh đô.

Triệu Tuế Tuế tiểu viện mặt,"Cửa đấy."

"Anh mời thợ giỏi về mà, hề lạc lõng chút nào, trong thôi." Triệu Lập Văn thò tay ba lô, lấy chìa khóa từ trong gian mở cửa.

Bước trong là một cái sân rộng, diện tích ở những nơi khác chắc xây mấy căn nhà.

Trong sân còn một cây táo, gốc cây một cái xích đu.

"Giống hệt luôn, cảm ơn ." Triệu Tuế Tuế đẩy thử xích đu, chẳng khác gì cái ở nhà ở huyện Hà.

"Em thích là , ở phòng phía đông, còn phòng chính với phòng phía tây còn trống, tự chọn ." Triệu Lập Văn chất hành lý ở trong sân, để tự chọn phòng.

Trần Tú Hòa kết cấu căn nhà, cũng giống căn tứ hợp viện đây bọn họ ở, con trai cả ở phòng phía đông, con trai út ở phòng phía tây cho cân, đối diện ,"Tiểu Vũ ở phòng phía tây, Tuế Tuế ở phòng chính bên , ?"

Triệu Lập Võ ý kiến, cầm lấy cây chổi trong sân bắt đầu quét dọn phòng.

Phòng chính ba gian, gian giữa phòng khách kiêm phòng ăn, còn hai gian vợ chồng Trần Tú Hòa và Triệu Tuế Tuế mỗi một gian.

Lúc Triệu Lập Văn chọn căn nhà cũng vì lý do đó.

Triệu Tuế Tuế bước phòng , nhận căn phòng còn lớn hơn trong tưởng tượng.

Căn phòng ngăn đôi bởi một cột nhà lớn, treo rèm lên là thể biến thành hai phòng trong ngoài, bên ngoài tiếp khách, bên trong phòng ngủ.

Triệu Tuế Tuế hài lòng, chỉ là phòng rộng, dọn dẹp mệt.

Tủ quần áo, bàn học, bàn đều đủ, chắc là của chủ cũ để , cả bộ đều bằng gỗ lê, đúng là phong cách của nhà tư bản.

Đã là cả bộ thì tạm thời mua đồ mới, đổi thì đổi cả bộ mới .

Triệu Lập Văn xách thùng nước , đội chiếc mũ giấy đầu lên đầu em gái,"Bắt đầu thôi, giúp em dọn dẹp, tự lấy đấy."

"Em ." Triệu Tuế Tuế chỉnh chiếc mũ cho nhỏ hơn một chút, ngẩng đầu trai dùng chổi dài quét trần nhà, bụi rơi xuống ào ào,"Ít nhất cũng 10 năm ở nhỉ?"

"Chắc là , chủ cũ là nhà tư bản mà, khi đất nước giải phóng di cư sang Hồng Kông , trong nước chỉ còn duy nhất căn nhà là tài sản." Triệu Lập Văn việc kể chuyện của chủ cũ.

"Cũng coi như là... may mắn." Triệu Tuế Tuế nghĩ đến phận nhà tư bản của chủ cũ, đến thời kỳ đó chắc cũng ảnh hưởng gì nhiều, hơn nữa nhà cửa cũng bán hết, xung quanh đều là bình thường, gì nguy hiểm.

"Hàng xóm xung quanh ngoại trừ ông Lý ở căn nhà bốn gian là cán bộ về hưu, những nhà khác đều là công nhân viên chức cả." Hồi đó, Triệu Lập Văn tìm hiểu kỹ tình hình hàng xóm mới quyết định mua căn nhà .

"Cán bộ về hưu?" Triệu Tuế Tuế tò mò hỏi.

"Phó cục trưởng cục công an nghỉ hưu." Triệu Lập Văn nhỏ giọng .

Trần Tú Hòa bưng thau nước ,"Tiểu Văn, sang nhà hàng xóm mượn thêm chổi , tranh thủ dọn dẹp xong trong sáng nay."

Triệu Lập Văn cũng quét trần nhà mới lau dọn đồ đạc , bèn đưa cây chổi dài cho , đó sang nhà hàng xóm mượn chổi.

Trần Tú Hòa đẩy con gái ngoài,"Đứng đây hứng bụi gì, phòng bếp nhào bột hoặc đun nước ."

Triệu Tuế Tuế bây giờ cũng chẳng giúp gì, bèn phòng bếp nhào bột mì, nhà bọn họ thói quen mỗi khi đến chỗ ở mới đều ăn mì.

Cả buổi sáng trôi qua trong công việc dọn dẹp, Triệu Tuế Tuế ăn một bát mì to xong thì xích đu trong sân nghỉ, ngủ một giấc ngon lành đến tận chiều tối mới dậy.

 

Loading...