Mang Cả Kho Lương Thực Xuyên Về Thập Niên 50 - Chương 520
Cập nhật lúc: 2025-10-11 21:22:52
Lượt xem: 170
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/20nkTvEAMM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trần Tú Hòa từ phòng bếp , thấy con thỏ và hà thủ ô con gái út đổ , nụ môi càng thêm rạng rỡ.
"Ở nhiều hà thủ ô thế ?" Trần Tú Hòa ước lượng hà thủ ô tay, thấy khá nặng.
"Tiểu Hôi dẫn con tìm ạ." Triệu Tuế Tuế kể chuyện xảy núi cho .
Nghe xong, Trần Tú Hòa khẽ nhíu mày. Đều là con gái với , mà thể gặp chuyện như thế núi,"Đại đội Hướng Dương đúng là..."
Tuy lời bỏ lửng, nhưng Triệu Tuế Tuế hiểu ý . Bất cứ lúc nào, chuyện đàn ông, đàn bà luôn truyền tai nhanh hơn và tồn tại lâu hơn những chuyện khác.
Tiểu Hôi hồi phục , bác sĩ Đường thông báo nó thể trở quân ngũ để tiếp tục phục vụ.
Nhìn theo bóng dáng Tiểu Hôi rời , Triệu Tuế Tuế khỏi tiếc nuối. Tiểu Hôi ngoan quá!
"Đừng buồn nữa, quân khuyển thường phục vụ 5 năm là thể xuất ngũ. Đến lúc đó, Tiểu Hôi kiếm một phần lương hưu cho thì chẳng ai dám xem thường nó nữa." Triệu Lập Văn xoa đầu em gái, cảm nhận tâm trạng em gái đang xuống, khẽ bên tai cô bé.
Sau khi Tiểu Hôi rời , Triệu Lập Văn và Lục Minh cũng lên đường đến thủ đô.
Hôm nay, Giang Diệp một ca phẫu thuật thể vắng mặt, đành nhét Lục Minh lên xe Jeep, bảo con trai nhờ xe thành phố.
Dọc đường đều là Triệu Lập Võ lái xe, Triệu Lập Văn ở ghế phụ, quan sát em trai.
Sau một kỳ nghỉ hè, Triệu Lập Võ thể tự lái xe bon bon đường.
Mấy năm nay, con đường từ khu tập thể đến thành phố sửa sang ngày càng , ít đoạn đường gồ ghề. Trên đường , Triệu Lập Võ thuận lợi lái xe đến bãi đỗ xe của nhà ga trong thành phố.
"Anh Lập Võ giỏi quá!" Dọc đường , Lục Thiền cứ Triệu Lập Võ lái xe, dự định khi học cấp ba cũng sẽ tự học. Ngầu quá!
Dừng xe xong, Triệu Lập Võ về phía trai, tuy gì nhưng vẻ mặt đầy tự hào, mong chờ khen ngợi khiến ai nấy đều .
Triệu Lập Văn vốn định khen ngợi em trai nhưng thôi, mở cửa xe, bước xuống.
"Anh, lái xe giỏi quá! Cả đoạn đường sa xuống ổ gà nào luôn." Nhìn thấy khóe miệng cả nhếch lên khi xuống xe, trong lòng Triệu Tuế Tuế thầm mắng trai đúng là, ngoài mặt thì lạnh lùng thôi chứ trong lòng vui lắm. Cô bé bèn lên tiếng khen ngợi trai, lái xe giỏi như thì đương nhiên khen !
Triệu Lập Võ vui vẻ với em gái, đó hừ một tiếng với trai qua gương chiếu hậu: "Xuống xe ."
Trần Tú Hòa để ý đến màn đấu khẩu nho nhỏ của hai em, thấy còn sớm nên cô quyết định đến nhà ăn quốc doanh ăn một bữa.
"Mẹ, con đói, cho con một bát cháo là ." Dọc đường Triệu Tuế Tuế cũng vận động nhiều, nên lúc cũng thấy đói.
Trần Tú Hòa gật đầu, sang hỏi Lục Thiền: "Nha Nha, còn con?"
"Con ăn mì ạ." Lục Thiền thấy món mì lâu ăn, khỏi nuốt nước miếng.
Nhà cô bé thường ăn cơm là chủ yếu, ít khi mì, bởi vì nấu cơm nhanh hơn mì.
"Được." Sau khi hỏi han ba con trai còn , Trần Tú Hòa đến quầy gọi món.
"Cháo thịt hết , chỉ còn cháo trắng thôi." Nhân viên bán hàng lạnh lùng đáp.
"Vậy thì cho thêm một bát mì nữa." Trần Tú Hòa cảm thấy ăn cháo trắng ở nhà ăn quốc doanh thì đáng, nên gọi thêm cho con gái một bát mì nước giống Lục Thiền.
Nhân viên bán hàng ghi thêm một tờ giấy đưa cho cô: "Số 28, đến thì qua lấy."
Cầm tờ giấy cùng tiền thừa, Trần Tú Hòa bàn ăn.
Nghe thấy cháo thịt, Triệu Tuế Tuế cũng gì, chỉ thuận miệng than thở một câu: "Cháo thịt bán hết nhanh quá ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mang-ca-kho-luong-thuc-xuyen-ve-thap-nien-50/chuong-520.html.]
" , của chúng là 28, nhỏ . Chẳng lẽ những đều gọi cháo thịt hết ?" Triệu Lập Văn cầm tờ giấy gọi món tay , thấy rõ ràng của bọn họ là 28. Nhà ăn quốc doanh mỗi ngày đến cả trăm lượt khách, mà mới 28 hết cháo thịt thì đúng là nhanh.
"Mì nước thì mì nước, hai, lát nữa giúp em ăn một nửa nhé?" Triệu Tuế Tuế sang trai đang bên cạnh.
Triệu Lập Võ gật đầu. Hiện tại ăn khỏe,"Không thành vấn đề."
Oan gia ngõ hẹp, bà Dương dẫn theo Dương Hải Đào và Dương Hải Phong tới.
Ở nhà ăn quốc doanh, việc ghép bàn là chuyện hết sức bình thường.
Bà Dương thấy nhà Triệu Tuế Tuế, khỏi nhíu mày. lúc chỉ còn bàn của Triệu Tuế Tuế là còn chỗ trống, bà đành dẫn hai đứa cháu trai đến .
Vừa thấy Triệu Tuế Tuế, Dương Hải Phong nhớ cô bé. Cậu bé buông tay bà nội, chạy đến mặt Triệu Tuế Tuế: "Chị ơi, cho em ôm cái."
Triệu Tuế Tuế định đưa tay thì Dương Hải Phong bà Dương bế lên.
"Cái thằng nhóc xui xẻo , tùy tiện thiết với lạ như , lỡ là kẻ buôn thì ?" Nói , bà Dương còn đ.á.n.h một cái m.ô.n.g đứa cháu trai.
Triệu Tuế Tuế lười so đo với bà Dương. Cách nhất để đối phó với loại nhỏ nhen, hẹp hòi là coi như tồn tại.
"Số 28, 28!" Tiếng gọi vang lên từ phía quầy bán hàng.
Triệu Lập Văn bèn dẫn em trai và Lục Minh lấy đồ ăn.
Triệu Tuế Tuế lườm nguýt Dương Hải Đào. Không ngờ chuyện lâu như mà vẫn còn nhớ, đúng là "con nhà tông giống lông cũng giống cánh".
Bị Triệu Tuế Tuế lườm, Dương Hải Đào ngẩn . Cậu nảy ý định xa, đá ngã ghế của Triệu Tuế Tuế.
chân ngắn, chỉ thể nửa nửa ghế, m.ô.n.g thì nhô , chân thì cố gắng duỗi tới.
TBC
Triệu Tuế Tuế sớm thấu ý đồ của Dương Hải Đào, cô bé gì kéo ghế sang một bên.
Dương Hải Đào thấy chân chuẩn đá tới, chỉ còn chút xíu nữa thôi. Cậu bèn dồn sức, cố rướn về phía .
Kết quả là hơn nửa Dương Hải Đào hẫng, đá trượt ghế của Triệu Tuế Tuế, mất đà ngã nhào xuống đất, đồng thời đá chân bàn, khiến bàn ăn nhấc lên. Hộp cơm bàn cũng theo đó rơi xuống đất.
Lúc Triệu Lập Văn bưng đồ ăn trở về, thấy cảnh tượng Dương Hải Đào đang lăn đất.
"May mà đồ ăn của chúng còn mang lên, chứ với loại nhỏ mọn như bọn họ, chắc chắn sẽ chịu bồi thường." Triệu Lập Võ vẫn còn nhớ câu "kẻ buôn " của bà Dương lúc nãy, bèn khách khí .
" ." Lục Minh cũng thích câu đó của bà Dương.
Bà Dương đang dỗ dành đứa cháu trai nhỏ, nào ngờ chỉ một lát để ý mà đứa cháu lớn ngã lăn đất, vội vàng chạy tới đỡ bé dậy: "Hải Đào, con bất cẩn ? Có đau ?"
Dương Hải Đào oán hận trừng mắt Triệu Tuế Tuế, nhưng thể chuyện . Cậu thầm nghĩ bụng, nhất định tìm cơ hội trả thù."Bà nội, con ăn ở đây nữa, chúng đổi chỗ khác ."
"Được, chúng ăn ở cái bàn xúi quẩy nữa." Nhìn thấy một bàn ăn xong, bà Dương bèn dẫn hai đứa cháu rời .
Trần Tú Hòa coi như thấy gì, bình tĩnh bày đồ ăn .
Ăn uống no nê, lúc rời khỏi nhà ăn quốc doanh, Lục Thiền kể chuyện Dương Hải Đào cố tình đá ghế Triệu Tuế Tuế.
"Cái gì?" Triệu Lập Võ xong, cảm thấy Dương Hải Đào quá đáng quá .
Lục Minh xong, ánh mắt tối sầm , nhưng gì.
"Cái đồ chân ngắn, chơi ? chỉ cần kéo ghế sang một cái là tự chuốc lấy kết cục như ." Triệu Tuế Tuế ưỡn ngực, thầm nghĩ đến khu tập thể của Cục Công an thành phố, nhất định tìm cơ hội dạy cho Dương Hải Đào một bài học, nếu sẽ nước lấn tới.