Mang Cả Kho Lương Thực Xuyên Về Thập Niên 50 - Chương 507

Cập nhật lúc: 2025-10-10 23:22:34
Lượt xem: 153

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7KpGpug9Aa

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lôi Kính dẫn Triệu Lập Văn và Triệu Lập Võ một vòng quanh chuồng ngựa, đó đuổi ngựa ngoài, chuẩn cho chúng ăn cỏ."Đi vòng , ngã cũng , ngã thảo nguyên đau ."

"..."

Triệu Lập Văn và Triệu Lập Võ Lôi Kính xa dần.

Triệu Tuế Tuế lấy từ xe một củ cà rốt, đưa cho Tiểu Mã. Mấy ngày nay, cô ở cùng và bồi dưỡng tình cảm với Tiểu Mã,"Phải ngoan nhé."

Tiểu Mã bắt đầu gặm củ cà rốt trong tay Triệu Tuế Tuế, ăn xong còn húc húc tay cô.

"Còn ăn ?" Triệu Tuế Tuế hỏi, nhưng nghĩ Tiểu Mã hiểu tiếng , bèn dắt nó ăn cỏ.

Trong lúc và ngựa đang bồi dưỡng tình cảm, Triệu Tuế Tuế chợt thấy một vật màu trắng đang di chuyển ở phía xa.

Đợi đến khi vật đó gần hơn, cô mới nhận đó là một đàn cừu, ước chừng đến mấy trăm con.

Người chăn cừu rõ ràng cũng thấy Triệu Tuế Tuế. Sau khi đến gần, ông bắt đầu chuyện gì đó.

Triệu Tuế Tuế xua tay, hiệu là hiểu.

Người chăn cừu sững . Gần đây một cái hồ lớn, biến mất nhanh như ? Ông chỉ còn cách vội vàng lùa đàn cừu tìm hồ nước khác.

Triệu Tuế Tuế cảm thấy hình như hiểu nhầm điều gì đó, nhưng cô thật sự hiểu ngôn ngữ của thảo nguyên.

"Người chăn cừu?" Triệu Lập Văn dắt ngựa tới, hỏi.

"Vâng, ông với em một tràng, em hiểu gì cả." Triệu Tuế Tuế kể tình huống cho trai .

"Vậy cũng duyên đấy, chăn ngựa gặp chăn cừu." Triệu Lập Văn chợt nhớ đến đồng nghiệp cũ của , nhà ở Nội Mông. Mỗi về quê, đều dùng định vị mới tìm nhà.

Thảo nguyên rộng lớn, ở thưa thớt, gặp , thường là những lúc tìm kiếm nguồn nước. Dù con thể nhịn đói vài ngày chứ thể nhịn khát.

"Tìm nước? Chẳng lẽ là chăn cừu đang tìm nước?" Triệu Tuế Tuế bỗng lóe lên một tia sáng, cô đúng vị trí lúc nãy của chăn cừu, chỉ tay về hướng hồ nước. là hướng đó thật!

Triệu Lập Văn rõ lắm, nhưng tìm nước thảo nguyên vốn dĩ khó khăn. Nếu chỉ sai hướng cho thì thật là nên."Hay là chúng cưỡi ngựa qua đó hỏi thử xem ?"

"Vâng, để em , đây nhé, em tìm đường về." Triệu Tuế Tuế gật đầu, leo lên lưng ngựa con, thúc nó chạy về phía , đuổi theo chăn cừu.

Triệu Lập Văn dặn dò em gái cẩn thận, thời buổi định vị, lạc đường thảo nguyên là chuyện ho gì.

May mà tốc độ của đàn cừu nhanh bằng ngựa. Vượt qua hai quả đồi, Triệu Tuế Tuế đuổi kịp chăn cừu.

Người chăn cừu hiểu chuyện gì, bằng ngôn ngữ của ông .

Triệu Tuế Tuế giơ hai tay lên, động tác tạm dừng, đó xuống đất chữ "NƯỚC", động tác uống nước.

Cuối cùng chăn cừu cũng hiểu là Triệu Tuế Tuế hiểu tiếng của . Nhìn thấy chữ "NƯỚC" mặt đất, ông bập bẹ hai tiếng "hồ... nước".

" , nước... nước ở ?" Triệu Tuế Tuế chỉ về một hướng. Đáng tiếc xung quanh chỉ là thảo nguyên bát ngát, xem lạc đường thật .

Triệu Lập Văn yên tâm về em gái, vượt qua một quả đồi, hướng về phía Triệu Tuế Tuế vẫy tay,"Tuế Tuế, đây!"

Triệu Tuế Tuế cũng vẫy tay đáp trai,"Em thấy !"

Nói xong, Triệu Tuế Tuế ngựa trở về, cũng quên gọi chăn cừu theo.

Người chăn cừu do dự một chút, cũng lùa đàn cừu trở . Từ đây đến nguồn nước tiếp theo còn hơn ba mươi cây , thể trì hoãn thêm nữa.

May mà Triệu Tuế Tuế lừa ông. Vượt qua ba quả đồi, chăn cừu thấy mặt hồ quen thuộc, ông vội vàng lùa đàn cừu chạy nhanh hơn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mang-ca-kho-luong-thuc-xuyen-ve-thap-nien-50/chuong-507.html.]

Đàn cừu cũng đang khát, chúng như ong vỡ tổ chạy đến bên hồ, bắt đầu uống nước.

Người chăn cừu thấy những túp lều của Mông Cổ và bãi cột gỗ để buộc ngựa, liền ở đây chăn ngựa đóng trại.

Lúc đàn cừu uống nước no nê, chuẩn rời thì Lôi Kính cũng lùa đàn ngựa trở về.

Triệu Tuế Tuế Lôi Kính chuyện với chăn cừu, cô chợt nghĩ đến đất nước đến 56 dân tộc, hơn 100 ngôn ngữ.

Sau khi bàn bạc xong với chăn cừu, Lôi Kính đến chỗ Triệu Tuế Tuế, hỏi: "Tuế Tuế, cháu là ông đang tìm nước?"

"Dạ cháu đoán ạ." Triệu Tuế Tuế đáp. Cô thật sự chỉ là đoán mà thôi.

"Cháu giỏi lắm! Cháu lắm! Xung quanh đây chỉ mỗi cái hồ thôi, nếu tìm thấy nước, khi đàn cừu c.h.ế.t khát . Cũng tại Bảo Hồ tự đến kiểm tra ." Lôi Kính đầu Bảo Hồ, đúng là còn trẻ mà, hiểu tiếng thì cũng tự đến xác nhận chứ."Nào, để chú dạy cháu tiếng Mông Cổ gọi "nước" là gì."

Cứ như , Triệu Tuế Tuế chơi thảo nguyên, học một ít từ ngữ thông dụng bằng tiếng Mông Cổ.

Sắp đến giờ cơm trưa mà bố vẫn về, Triệu Lập Văn bèn dẫn em trai bếp nấu cơm.

"Chú Lôi, là chúng mì sợi nước nhé?" Triệu Lập Văn hỏi, cầm một cái thau lớn.

"Ừm, bánh bao cháu?" Lôi Kính nhớ đến Triệu Quảng từng khoe với ông là bánh bao Triệu Lập Văn ngon, ông cũng nếm thử.

Triệu Lập Văn gật đầu, bánh bao sẵn, nhân thịt cũng chuẩn , chỉ cần nấu thêm một nồi canh là xong.

Lôi Kính Triệu Lập Văn thoăn thoắt nhào bột, đúng là trai đảm đang. Tiếc là ông con gái, chứ nếu thì nhất định gả cho Triệu Lập Văn.

Triệu Tuế Tuế lấy một bó rau xanh héo úa, bóc bỏ lớp lá bên ngoài, rửa sạch để sang một bên.

Mãi cho đến khi bánh bao hấp xong, Triệu Quảng Thúc mới dẫn Trần Tú Hòa trở về.

Nhìn thấy nụ rạng rỡ của , Triệu Tuế Tuế cũng mỉm theo. Cô hy vọng bố sẽ thường xuyên đưa chơi như .

"Ngon! Lão Triệu, ông thật phúc." Lôi Kính c.ắ.n một miếng bánh bao, mềm xốp, thơm ngon vô cùng.

"Ngon thì ăn nhiều một chút. Lúc về, bảo Tiểu Văn hấp cho ông hai nồi lớn mang về cho cả nhà cùng ăn." Triệu Quảng Thúc hào phóng giao nhiệm vụ cho con trai.

Lôi Kính cũng khách sáo, gật đầu đồng ý nhận hai nồi bánh bao luôn.

Bốn ngày đó, ngày nào Triệu Tuế Tuế cũng dậy sớm để ngắm bình minh thảo nguyên. Ban đầu, bố còn dắt ngựa cho cô, về tự cưỡi Tiểu Mã .

Chuyến giúp Triệu Tuế Tuế học kỹ năng cưỡi ngựa. Cô cảm thấy cả nhà nên thường xuyên du lịch như . Chỉ hai năm nữa còn cơ hội .

Triệu Lập Văn lấy cuộn phim , ngờ cả cuộn phim đều dùng để chụp ảnh thảo nguyên, nhưng vẫn cảm thấy vui.

TBC

Tối hôm khi về, Triệu Quảng và Lôi Kính trở về ngủ. Chắc là hai họ thức trắng đêm để tâm sự .

Lúc thu dọn hành lý, Triệu Lập Võ xách túi thịt bò khô lên,"Nhiều quá, đến mười cân."

Trần Tú Hòa ngờ Lôi Kính cho nhiều như . Bà chỉ mang theo năm cân bánh đậu xanh, năm cân kẹo lạc và năm cân kẹo Sachima, ba món để lâu hơn.

"Tặng quà quan trọng giá trị, quan trọng là tấm lòng. Thịt bò khô là món chú Lôi vẫn thường ăn. Nhà tặng bánh kẹo cũng là món ở quê vẫn thường ăn." Triệu Lập Văn đang nghĩ gì. Mẹ , thà chịu thiệt một chút chứ chiếm lợi của khác.

Đương nhiên, chịu thiệt cũng là do bà tự nguyện.

Thu dọn hành lý xong, cả nhà lên đường. Lôi Kính cưỡi ngựa, theo tiễn biệt.

"Trở về , tiễn nữa là đến tận Hưng An Lĩnh mất." Triệu Quảng Thúc thò đầu khỏi cửa sổ xe, bảo Lôi Kính dừng .

"Lần chúng gặp , nhớ gọi cả Hách Tử nữa nhé." Lôi Kính dừng ngựa , trong lòng tràn đầy tiếc nuối vì thời gian gặp mặt quá ngắn ngủi.

 

Loading...