Ngày hôm , khi Triệu Tuế Tuế tỉnh thì giường chỉ còn một cô, phòng phía tây cũng yên tĩnh, cô giường một lúc lâu mới chịu dậy.
"Ơ, heo lười dậy , mấy trai của con đều trượt tuyết hết ." Trần Tú Hòa vuốt ve chiếc áo phao mới xong, . Lần bà cắt may vặn, vải còn thể áo cho Triệu Lập Minh và Triệu Chi Chi, quần thì đủ một chiếc, nên chiếc nữa .
Triệu Quảng Thúc rõ là cần áo phao cho ông, mặc áo phao trông béo ú, bằng áo khoác quân đội oai phong hơn. Hơn nữa, quà Tết bác hai của con trai gửi đến một củ nhân sâm, Trần Tú Hòa định sẽ gửi hai bộ quần áo kèm thêm một ít bánh điểm tâm từ lò nướng là .
"Con dậy lâu ." Triệu Tuế Tuế nhỏ giọng lầm bầm, cô mở phích nước nóng, rót cho một cốc nước ấm uống cạn. Nước ấm men theo thực quản thẳng dày, xem như thành nghi thức khởi động cho một ngày mới.
"Trên bếp cháo đậu đỏ và bánh bao hoa." Trần Tú Hòa treo áo phao của con trai út lên, ngắm nghía vải còn . Trong nhà hết sạch lông vịt , bà đang phân vân nên nhét bông áo của Triệu Chi Chi và Triệu Lập Minh , là vẫn nên nhồi lông vịt nhỉ? Không tìm lông vịt thì đành nhồi bông .
"Mẹ, hôm nay đến tiệm may?" Triệu Tuế Tuế đặt bữa sáng của lên bàn, ăn dọn dẹp đồ đạc.
"Không ai may quần áo, mỗi ngày đến tiệm một là ." Trần Tú Hòa thu dọn xong thì Ngô Yến đến nhà chơi.
Triệu Tuế Tuế cuộc trò chuyện của hai , hôm qua đúng là máy bay của nước ngoài bay đến, lúc phi công bước xuống còn đang say xỉn.
Tên phi công say xỉn thế mà lái máy bay đến khu vực gần bộ đội Tung Sơn, đúng là mất mặt. mà , bây giờ nước họ là siêu cường quốc, cái gì cũng hiện đại, đất nước vẫn còn phát triển nhiều.
"May mà cuối cùng cũng chặn , nếu thì..." Ngô Yến hết câu nhưng những mặt đều hiểu ý bà." , thấy cái áo cho Tuế Tuế phồng phồng lên, là áo phao ?"
"Ừ, dành dụm lông vịt hai năm mới cho con bé một cái đấy." Trần Tú Hòa gật đầu, theo ánh mắt của Ngô Yến về phía tường."Chẳng là mua nhiều vải, nên mới đổi lấy lông vịt về áo phao cho mỗi trong nhà một cái."
"Bên trong đều nhồi lông vịt ?" Ngô Yến ba chiếc áo phao treo tường với vẻ thích thú. Bà thầm nghĩ Trần Tú Hòa kiếm nhiều vải như , chợ đen trong huyện tố cáo nên đóng cửa , bao giờ mới mở . Mà chắc là mở thì cũng đổi địa điểm khác.
"Ừ, đổi đấy." Trần Tú Hòa lấy chiếc áo phao mới xong đưa cho Ngô Yến xem.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mang-ca-kho-luong-thuc-xuyen-ve-thap-nien-50/chuong-484.html.]
TBC
Ngô Yến sờ thử lớp vải, cảm thấy chất liệu lạ, bèn hỏi: "Chưa thấy loại vải nào như thế bao giờ, mua ở ?"
"Thằng cả nhà mang từ thành phố về, nó bảo là mua ở cửa hàng bách hóa dành cho nước ngoài." Trần Tú Hòa hề giấu giếm, thoải mái cho .
"Cửa hàng dành cho nước ngoài? Vậy chẳng là cần phiếu mua hàng đặc biệt ?" Tuy đến thành phố bao giờ, nhưng thông qua lời kể của chồng, Ngô Yến đồ đạc trong cửa hàng dành cho nước ngoài đều là hàng nhập khẩu, hơn nữa phiếu mua hàng đặc biệt mới mua .
"Chẳng thằng cả nhà cùng giáo sư của nó dự án ? Phiếu mua hàng đó là phần thưởng của dự án." Trần Tú Hòa nhớ đến vị giáo sư họ Vu thích ăn uống, con trai cả từng một nửa vải là dùng phiếu mua hàng mà giáo sư cho để mua. Đợi khi nào con trai cả thành phố, bà chuẩn ít bánh điểm tâm để nó mang đến biếu giáo sư mới .
Lúc , Triệu Lập Văn đang dẫn Triệu Lập Minh trượt tuyết thì thấy gọi tên .
"Đồng chí Triệu Lập Văn, bộ đội việc mời đồng chí đến hỗ trợ."
"Có thể cho là việc gì ?" Triệu Lập Văn tháo ván trượt tuyết , hỏi.
"Máy bay." Người ghé sát tai Triệu Lập Văn, nhỏ.
Triệu Lập Văn đoán phần nào mục đích của việc , đưa ván trượt tuyết cho em họ: "Nếu em thành thạo thì đợi lát nữa Tiểu Võ trượt từ dốc cao xuống bảo dẫn em chơi."
"Em tự chơi ." Triệu Lập Minh vẻ thể tự chơi dốc thấp, bảo Triệu Lập Văn cứ yên tâm.
Đi qua một cánh cửa nhỏ để doanh trại, Triệu Lập Văn đưa đến một thao trường rộng lớn. Xuất hiện mắt là một chiếc máy bay màu đen, Triệu Lập Văn nhớ rõ lắm nhưng chắc chắn là máy bay của nước họ.
"Đến , đây cùng phân tích với . Khi nào về thành phố thì nhớ báo cáo với giáo sư của ." Kỹ sư Ngô bảo trợ lý đưa tài liệu cho Triệu Lập Văn, yêu cầu ghi chép liệu .