Mang Cả Kho Lương Thực Xuyên Về Thập Niên 50 - Chương 467
Cập nhật lúc: 2025-10-09 23:26:31
Lượt xem: 177
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/7KpGpug9Aa
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sau khi khảo sát 7 ngày, Triệu Lập Văn cũng theo giáo sư Vu về kinh đô.
Lò nướng đất trong nhà Triệu Tuế Tuế vẫn đỏ lửa, Trần Tú Hòa hai bao lớn bánh đào và bánh đậu xanh cho con trai lớn mang về kinh đô.
Trên tàu, giáo sư Vu chia hai túi nhỏ: "Hai túi cho ."
Triệu Lập Văn đặt cuốn sổ xuống, khóe miệng giật giật, hai túi giấy nhỏ còn hai tờ mười đồng,"Vốn là để thầy mang mà."
"Thôi nào, chuyện khác, tiền nong sòng phẳng, là thầy mà lấy tiền của học trò, truyền ngoài còn thể thống gì, cứ như bóc lột học sinh." Giáo sư Vu xua tay, lấy khăn che mặt, vẻ ngủ, đừng phiền.
Vé tàu là do quân đội mua, hai đều giường .
Triệu Lập Văn cất tiền , cứ để bàn như , cảm nhận ánh mắt của giường .
Hôm nay, Triệu Tuế Tuế đang ở trong sân phơi chăn bông may , chuẩn cho mùa đông, nhà cô đem tất cả những gì cần phơi phơi hết, chỉ việc dùng.
Chu Thiến Thiến chạy như bay , bên cạnh Triệu Tuế Tuế, thở hổn hển : "Mùa đông năm nay quân đội sẽ xây sân trượt tuyết núi để huấn luyện, núi Tiểu Lê cũng sẽ xây một cái, đến lúc đó chúng thể trượt tuyết."
"Thật ?" Triệu Tuế Tuế vui mừng Chu Thiến Thiến xác nhận.
Chu Thiến Thiến gật đầu: "Chuẩn cần chỉnh."
Kiếp Triệu Tuế Tuế trượt tuyết, kiếp ở đại đội Phú Hưng điều kiện xây sân trượt tuyết, ngờ quân đội ở Tung Sơn khóa huấn luyện trượt tuyết, núi Tiểu Lê lợi, để cho đám nhỏ trong khu gia thuộc học theo: "Thiến Thiến, trượt tuyết ?"
"Không, nhưng mà thể học, chắc là khó ." Chu Thiến Thiến ngừng một chút, cô bé sống ở huyện, chỉ về trượt tuyết báo đài thôi.
"Mình... cũng , là chúng cùng học." Triệu Tuế Tuế thật sự , là Triệu Tuệ Tuệ, nhưng Triệu Tuệ Tuệ và Triệu Tuế Tuế là cùng một .
Vì quân đội xây sân trượt tuyết nên Triệu Tuế Tuế mong chờ tuyết rơi.
Năm nay, khi trận tuyết đầu tiên rơi xuống cũng là lúc Triệu Quảng Thúc nhiệm vụ về, ông thương, cáng về.
Nghe , Trần Tú Hòa vội vàng dẫn con trai út và con gái nhỏ đến bệnh viện.
Trong phòng bệnh ba , đều là những thương trong nhiệm vụ .
Lúc Triệu Tuế Tuế đến phòng bệnh, cha cô đang giúp Lưu Vĩ điều chỉnh dịch truyền.
"Cha, tay cha ?" Không cáng về , câu Triệu Tuế Tuế , truyền tin kiểu gì nữa, sợ c.h.ế.t.
"Không , chỉ trầy xước thôi, mấy ngày nữa là khỏi." Triệu Quảng Thúc định giơ tay trái lên cho con gái xem thì vợ chặn .
Trần Tú Hòa trừng mắt chồng: "Bị thương thì đừng cố."
Triệu Tuế Tuế dáng vẻ của cha, lẽ ông là thương nhẹ nhất trong ba , cánh tay và chân của Lưu Vĩ đều băng bó kín mít, hai còn cũng thương nặng nhẹ khác .
"Cha, lúc nãy con cha cáng về." Triệu Lập Võ với cha những gì ở sân thể dục.
Triệu Quảng Thúc nghiêm mặt: "Thằng nhãi nào nhiều chuyện thế?"
"Kệ họ , để em xem nào." Trần Tú Hòa cởi áo khoác của chồng, thấy chỉ cánh tay trái băng bó, bà mới yên tâm phần nào, còn quần thì về nhà cởi .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mang-ca-kho-luong-thuc-xuyen-ve-thap-nien-50/chuong-467.html.]
"Tiểu Hòa, em nấu chút gì bổ dưỡng cho Tiểu Lưu ." Triệu Quảng Thúc vợ, chỉ tay và chân Lưu Vĩ.
"Tiểu Võ, con về nhà , bắt một con gà mái già thịt." Trần Tú Hòa gật đầu, bây giờ chắc chắn là cửa hàng mậu dịch thịt.
Triệu Tuế Tuế và Triệu Lập Võ rời khỏi bệnh viện, mỗi đến đây, tim cô đều đập thình thịch.
Về đến nhà, Triệu Lập Võ chọn một con gà mái già mấy hôm nay chịu đẻ trứng, túm lấy cổ nó: "Chính là con , nó ba ngày đẻ ."
Triệu Tuế Tuế lấy d.a.o và bát : "Cho đây, cắt tiết ."
TBC
Triệu Lập Võ tay dứt khoát, khi hứng hết m.á.u gà bát, ném con gà chậu gỗ, chuẩn thêm nước nóng để vặt lông.
Triệu Tuế Tuế đổ nước muối bát m.á.u khuấy đều, để đó cho m.á.u đông , đó cô xuống phụ trai vặt lông gà: "Anh, gà mái hầm với gì thì bổ dưỡng?"
"Thêm táo đỏ , táo đỏ bổ máu, táo đỏ cả gửi về còn nhiều, cha và Lưu Vĩ mất m.á.u nhiều như , ăn táo đỏ bồi bổ, thêm ba lát nhân sâm hầm chung nữa." Triệu Lập Võ nghĩ ngợi, trong nhà đều những thứ .
Triệu Tuế Tuế chợt nhớ đến tình cờ mua nhân sâm ở chợ ga tàu, cô sang chai rượu sâm: "Sau chúng lên núi để ý nhân sâm nhiều hơn, thứ quý đấy."
Triệu Lập Võ dừng tay, sực nhớ từng đào nhân sâm ở đại đội Phú Hưng, đáng lẽ lúc đó nên bán mà giữ cho cha bồi bổ cơ thể.
Triệu Tuế Tuế cũng nghĩ đến chuyện , lúc bọn họ đào vàng, chẳng ai nghĩ đến việc giữ một nhánh.
Trần Tú Hòa và Triệu Quảng Thúc về đến nhà, ngửi thấy mùi gà hầm: "Đang hầm gì thế?"
"Một nắm táo đỏ với ba lát nhân sâm ạ." Triệu Lập Võ cho thêm than bếp lò, đợi than cháy hết là .
Trần Tú Hòa gật đầu, bắt đầu nhào bột mì: "Lát nữa con mang mì qua cho Lưu Vĩ nhé."
Triệu Lập Võ gật đầu, bây giờ xem cha mang gì về.
Trong phòng ngủ phía đông, Triệu Tuế Tuế đang xem xét những thứ cha mang về.
Lần chỉ tôm khô, chia thành mấy túi.
Triệu Tuế Tuế tay cha, cô đoán chắc là ông mua khi thành nhiệm vụ: "Tôm to thế , ở bố?"
Kỳ thực Triệu Tuế Tuế nhận , những con tôm chắc là tôm biển, thậm chí là tôm hùm, tôm sông thể nào to như .
"Đều là tôm biển, loại nào cũng , tôm hùm con ? Con to nhất chính là đuôi tôm hùm đấy, con tôm hùm còn sống dài bằng cả cánh tay con." Triệu Quảng Thúc giơ tay , so cho con gái xem độ to của tôm hùm.
"Tôm hùm? Trông như thế nào ạ?" Triệu Lập Võ cầm một cái đuôi tôm khô lên, nó to bằng cả cái đùi gà.
"Để bố vẽ cho hai đứa xem." Triệu Quảng Thúc tìm một tờ báo, vẽ lên đó.
Triệu Tuế Tuế cha , chỉ vài nét vẽ phác họa hình dáng con tôm hùm y như thật, cô thầm khen ngợi trong lòng, ngờ cha cô tài lẻ : "Ra đây là tôm hùm ạ."
Nói xong, Triệu Tuế Tuế giơ tay lên so, tỷ lệ lớn nhỏ vặn, nếu cơ hội đến bờ biển, cô thể gom một ít gian để dành ăn dần.
"To như , mà chỉ ăn chút xíu thế thôi ?" Triệu Lập Võ đặt con tôm khô xuống, tôm phơi khô sẽ teo , nhưng phần thịt của con tôm hùm cũng ít quá, cùng một tỷ lệ, còn ít thịt hơn cả tôm càng xanh mà bọn họ ăn ở đại đội Phú Hưng.
" , nhưng mà đầu tôm gạch tôm, cũng thể ăn, nhưng mà hai thứ đó dễ mang về." Triệu Quảng Thúc nhớ đến món tôm hùm mà ông ăn tháng , ngon, chỉ cần chấm chút muối hoặc nước tương là ngon tuyệt, tiếc là cách nào vận chuyển, nhà nếm thử.