Mang Cả Kho Lương Thực Xuyên Về Thập Niên 50 - Chương 388

Cập nhật lúc: 2025-10-07 23:00:01
Lượt xem: 222

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fZa2YiCii

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Triệu Tuế Dương Đệ sức kéo đám , tìm giẫm lên con trai , cô bé trợn to mắt, hiện tại chẳng nên kiểm tra xem thương .

bé chỉ thét, sờ chân , chắc là vấn đề gì lớn, xương cốt của trẻ con đều khá mềm.

Dương Đệ tìm , chỉ thể phẫn hận xuống: "Tiểu Bảo , ở đây nhiều kém ý thức quá, chúng đừng đá lung tung nữa ?"

"Mẹ, con ăn kẹo." Đứa bé trai thút thít .

"Kẹo... kẹo ăn hết , chúng ăn bánh bao nhé." Dương Đệ áy náy , lấy từ trong túi một cái túi giấy dầu, bên trong là 2 cái bánh bao và mấy cái bánh ngô.

Đứa nhỏ lập tức đập cái bánh bao đưa tới,"Không cần, con ăn kẹo."

TBC

Bánh bao đập rơi lăn qua lăn giữa đám đông, giẫm lên đến bẹp rúm.

Dương Đệ lòng nhặt, nhưng bất lực đám đông, chỉ thể trơ mắt bánh bao giẫm bẹp.

Triệu Tuế thấy, là một đứa trẻ hư và bà nhu nhược, đổi là cô, cô sẽ cho bé một cái bạt tai, lãng phí lương thực là đáng hổ.

"Con ăn kẹo, ăn kẹo xong chân sẽ đau nữa." Bé trai vẫn còn nháo.

Trần Tú Hòa nhận ánh mắt cầu cứu của Dương Đệ, nhưng bà lập tức đầu như thấy.

Người của hai bên đều đắc tội, Dương Đệ còn cách nào, chỉ thể ôm con trai rời .

Chuyến tàu họ hoãn 3 tiếng, vốn là 8 giờ rưỡi, đến 11 giờ rưỡi mới lên xe.

Cũng may toa giường ít , Triệu Lập Văn và Triệu Lập Võ , nhanh tìm đến khoang của .

Vẫn là một dãy giường , giường giữa, giường , Trần Tú Hòa nhét hành lý gầm giường mới xuống nghỉ ngơi.

Không bao lâu, xe đẩy bán đồ ăn đến.

"Có ai ăn cơm ?" Tiếng loa của nhân viên tàu vang vọng khắp toa, đẩy xe thực đơn.

"Hơi sớm một chút, nhưng bây giờ mua thì tự nhà ăn mua đấy, Tuế Tuế, con ăn gì?" Trần Tú Hòa về phía con gái út.

"Bánh bao ạ, về nhà lâu như con ăn bánh bao." Triệu Tuế thấy trong thực đơn bánh bao, bánh bao tàu thường cần phiếu lương thực.

"Được, còn hai đứa thì ?" Trần Tú Hòa về phía hai con trai ở giường giữa và giường .

"Con ăn bánh bao." Triệu Lập Văn cũng lâu ăn.

"Con cũng ăn bánh bao." Triệu Lập Võ cũng theo.

Triệu Tuế ôm Tiểu Hôi khỏi lồng, dặn dò nó chạy lung tung, dù thì một chú ch.ó con một tháng tuổi cũng xa .

Tiểu Hôi khung cảnh xa lạ, chút sợ hãi chui lòng Triệu Tuế.

Triệu Tuế nhẹ nhàng dỗ dành nó, liên tục dùng tay vuốt ve lưng nó.

"Nhìn em thế , liệu đưa Tiểu Hôi ch.ó nghiệp vụ ?" Triệu Lập Văn ở giường em gái dỗ dành Tiểu Hôi, chút buồn , cứ như dỗ trẻ con .

"Tất nhiên là sẽ cho nó thi tuyển, Tiểu Hôi là một ứng cử viên sáng giá cho vị trí ch.ó nghiệp vụ đấy, trận g.i.ế.c địch, nó còn thể trở thành hùng quân khuyển nữa." Triệu Tuế đỡ Tiểu Hôi dậy, nó dũng cảm hơn một chút, rõ ràng là ch.ó đực, nhát gan như .

"Đừng chơi nữa, rửa tay ăn bánh bao ." Trần Tú Hòa mua bánh bao xong về, giục con gái út rửa tay mới ăn.

Triệu Tuế bỏ Tiểu Hôi lồng tre, rửa tay.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mang-ca-kho-luong-thuc-xuyen-ve-thap-nien-50/chuong-388.html.]

Lúc , Triệu Lập Võ đang cho Tiểu Hôi ăn bánh bao.

"Anh hai, Tiểu Hôi ăn cái ?" Triệu Tuế hỏi.

Từ ngày Tiểu Hôi về nhà họ, nó chủ yếu ăn bánh ngô và canh rau, thi thoảng Triệu Tuế mới cho nó uống ké một chút sữa mạch nha.

"Chỉ ăn vỏ bánh bao thôi, chắc là , thấy nó kêu rên nên cho nó ăn thử một miếng." Triệu Lập Võ cho Tiểu Hôi ăn một miếng vỏ bánh bao thôi.

Triệu Tuế khi ăn một cái bánh bao lớn liền lấy bánh ngô cho Tiểu Hôi ăn, ai ngờ Tiểu Hôi nếm thử vỏ bánh bao, liền ăn bánh ngô nữa."Không ăn thì đến bữa tối mới ăn đấy, mà bữa tối khi còn bánh ngô, chỉ bánh bột bắp thôi."

May mà hiện tại trong khoang chỉ bốn nhà họ, nếu thì cả chặng đường Tiểu Hôi chỉ thể ăn bánh bột bắp.

Trần Tú Hòa ở bên cạnh , nếu trong nhà khá giả, bà nhất định sẽ cho con ch.ó con gái nuôi ăn bánh ngô, đúng là hưởng phúc.

Tiểu Hôi kiêu ngạo một hồi, ăn vỏ bánh bao nữa, đành há miệng ăn bánh ngô.

"Coi như mày điều đấy." Triệu Tuế tiếp tục đút bánh ngô cho Tiểu Hôi, cho đến khi nó ăn no mới cất bánh .

Đến ga tiếp theo, khoang của họ.

Người là ba thanh niên, thấy nhà Triệu Tuế thì chào hỏi xuống ngủ.

Mãi đến giờ cơm tối họ mới thức dậy, đó liền bắt chuyện với Triệu Lập Văn.

"Chúng cùng đến một nơi." Hách Phong, thanh niên ở giường vui vẻ Triệu Lập Văn.

Triệu Lập Văn mất nhiều công sức ba đối diện là thanh niên trí thức, đều nghiệp đại học nông nghiệp, đến nông trường bộ đội để hướng dẫn kỹ thuật.

"Nhà chúng ở khu đại viện nông trường." Triệu Lập Văn ba thanh niên mới trường chút ngây ngô, chỉ chuyện một lát moi hết thông tin của họ, bèn cho họ phận quân nhân của .

Triệu Tuế đang đút bánh bột bắp cho Tiểu Hôi ăn, Tiểu Hôi quen ăn đồ ăn ngon, nuốt trôi loại thô như bánh bột bắp, ăn nhè .

Nghe thấy đối diện là sinh viên đại học, chắc là lịch sự, cô liền lấy bánh ngô ,"Tiểu Hôi, ăn hết bánh bột bắp , chị cho ăn bánh ngô."

Đáng tiếc Tiểu Hôi hiểu, chỉ thò đầu lưỡi khỏi lồng, với lấy chiếc bánh ngô trong tay Triệu Tuế, nó ngửi thấy mùi thơm .

Hách Phong chiếc bánh ngô trong tay Triệu Tuế, gì, chỉ cảm thấy cô quá nuông chiều chó, còn chắc ăn bánh ngô mà đem cho ch.ó ăn.

Triệu Tuế thấy Tiểu Hôi hiểu, liền cất bánh ngô , đợi nó ăn hết bánh bột bắp trong lồng mới tính.

Tiểu Hôi hiểu vì cho nó ăn bánh ngô, bụng đói đành ăn nốt chỗ bánh bột bắp nhè , ăn xong liền trong lồng Triệu Tuế.

Triệu Tuế xé nhỏ mấy miếng bánh ngô bỏ lồng, quan tâm đến Tiểu Hôi nữa, cầm một quyển sách lên .

Đến nửa đêm, tàu dừng để nhường đường.

Triệu Tuế tỉnh dậy, vệ sinh.

Đi ngang qua một khoang, cô thấy nhân viên soát vé đang kiểm tra những mua vé nhưng chui ngủ ở khoang giường , yêu cầu họ nộp tiền chênh lệch, cũng sảng khoái nộp tiền.

Thời buổi , cứ tiền là mua vé giường , thường chỉ cán bộ công nhân viên chức hoặc quân nhân mới mua vé giường , còn những khác mua đến sớm xếp hàng chờ hoặc là nhờ vả quan hệ mới mua .

Thời gian thấm thoát trôi qua, đến trưa ngày hôm , Trần Tú Hòa đến ê ẩm , xuống xe duỗi lưng một cái, xương cốt kêu răng rắc.

Triệu Tuế xách lồng xuống xe, vẻ mặt như trút gánh nặng,"Cuối cùng cũng đến ."

 

Loading...