Mang Cả Kho Lương Thực Xuyên Về Thập Niên 50 - Chương 387

Cập nhật lúc: 2025-10-07 23:00:00
Lượt xem: 203

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7KpGpug9Aa

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tiệc mừng qua, gia đình bọn họ sẽ khởi hành về khu tập thể.

Triệu Bảo Châu nắm tay Triệu Tuế Tuế lưu luyến rời.

"Bảo Châu, Tết còn mà." Triệu Tuế Tuế ôm Triệu Bảo Châu một cái,"Thôi, lên xe đây."

Triệu Tuế Tuế lên xe xong, mở cửa sổ vẫy tay chào đang tiễn đưa bên ngoài.

"Tuế Tuế, tụi sẽ đ.á.n.h đuổi Triệu Nhị Lại." Triệu Trụ Tử nắm chặt nắm đấm.

"Cố lên, mà." Triệu Tuế Tuế gật đầu.

Đến giờ, xe buýt về huyện, cả nhà cô lên đường về khu tập thể.

Triệu Lập Võ còn lên tàu thấy mệt,"Sao tàu chạy chậm thế, cả ngày trời."

Triệu Tuế Tuế cũng nhớ tàu cao tốc ở thế kỷ 21, quãng đường 600km, nhanh thì hơn 2 tiếng là đến nơi, chuyến tàu của họ còn dừng giữa đường nhường đường nữa.

"Than thở gì nữa, nghĩ đến những mua vé giường xem, họ còn khổ hơn chúng ." Triệu Lập Văn gõ nhẹ đầu em trai, trấn an Tiểu Hôi trong lồng.

Thời buổi tàu hạn chế gì nhiều, còn mang cả gà lên tàu, huống hồ họ chỉ mang theo một chú ch.ó con.

Đến nhà ga chờ tàu, nhân viên soát vé thông báo chuyến tàu của họ dự kiến sẽ hoãn 2 tiếng.

Trần Tú Hòa tìm một góc chất hành lý xuống đất xuống, vì chuyến tàu thứ ba hoãn nên phòng chờ vốn nhỏ càng chật ních , đừng hòng chỗ trống mà .

"Mẹ, con lấy nước." Triệu Lập Văn cầm phích nước, len qua đám đông lấy nước.

Triệu Tuế Tuế đệm dòng chen chúc, chợt nhớ đến cảnh di chuyển dịp Tết ở thế kỷ 21.

"Em gái, nhường cho nhờ một chút ? Chân mỏi quá." Một phụ nữ bế con nhỏ hỏi Trần Tú Hòa.

Trần Tú Hòa dời hành lý của sang một bên, nhường một chỗ trống.

Dương Đệ chỗ trống Trần Tú Hòa nhường, cau mày sang cái đệm Triệu Tuế Tuế đang : " bế con nhỏ tiện, là..."

Trần Tú Hòa túi xách tay Dương Đệ: "Vậy để sắp xếp giúp, cô bỏ túi xách xuống ."

Dương Đệ thể lợi dụng , bèn lạnh mặt: "Không cần, tự ."

Nói , bà đặt con trai xuống đất, lấy một tờ báo trải xuống mới đặt túi xách lên , đó bế con trai xuống.

Vốn là lạ gặp mặt , Triệu Tuế Tuế cũng để bụng, nhưng con trai của phụ nữ là một đứa trẻ nghịch ngợm, xuống bắt đầu gây chuyện, thi thoảng lấy chân đá túi hành lý của nhà họ, đó là chiếc quân trang mà bố cô dùng nữa.

Ban đầu, Triệu Tuế Tuế để ý, nhưng bé ngày càng quá đáng, coi túi hành lý của họ như giẻ lau giày."Bác ơi, bác thể quản con trai của bác ? Chân nó yên một chút nào cả, cần cháu tìm dây trói cho ?"

Dương Đệ thấy vết bẩn túi hành lý, gì, ôm con trai sang một bên .

Cậu bé đổi chỗ xong tiếp tục dùng túi của khác để lau giày.

Đáng tiếc, đụng nhầm , chủ nhân của chiếc túi là một đàn ông nóng tính, thấy túi xách của dính đầy bùn đất, ông lập tức giáng một cái tát chân bé: "Mẹ mày dạy mày thì để tao dạy cho."

Cái tát của đàn ông mạnh, đau ré lên.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mang-ca-kho-luong-thuc-xuyen-ve-thap-nien-50/chuong-387.html.]

Triệu Tuế Tuế đàn ông như thấy hùng, đôi mắt sáng rực.

Dương Đệ dỗ dành con trai một lúc lâu mới sang với đàn ông: "Anh là đàn ông con trai, chấp nhặt với một đứa trẻ con gì, nó chỉ là vô tình cọ thôi mà."

"Vô tình cái gì, giày nó lau sạch bong mà cô còn giả vờ như thấy, con đ.á.n.h thì mới thôi giả nai." Người đàn ông khách khí vạch trần.

"Anh... Anh con thương, bồi thường tiền t.h.u.ố.c men!" Dương Đệ cứng họng, liền bắt đầu đòi bồi thường.

"Được thôi, bệnh viện khám , bao nhiêu tiền t.h.u.ố.c men trả." Người đàn ông khoanh tay ngực, vẻ mặt lạnh lùng: "Cặp sách của cũng bẩn , cô cũng bồi thường cho ."

"Không cần khám gì cả, đưa 10 tệ là ." Dương Đệ cố tình lờ yêu cầu bồi thường của đàn ông.

"Không khám thì con trai cô thật sự thương , là hai con cô bày trò lừa đảo. Cặp sách của đắt, cô đưa 20 tệ , đến bệnh viện sẽ trả tiền t.h.u.ố.c men ." Người đàn ông hề nao núng, tiếp tục yêu cầu Dương Đệ bồi thường.

"Mọi ơi, đến xem , bắt nạt trẻ con ." Dương Đệ đàn ông, bèn sang cầu cứu xung quanh.

trong cảnh chật chội , còn vững, chẳng ai lên tiếng, chỉ liếc thôi, họ đều rõ sự việc, đứa trẻ dạy dỗ là đáng đời.

Dương Đệ cầu cứu ai, chỉ còn trừng mắt đàn ông, bế con trai sang chỗ khác .

Thấy chuyển sang chỗ , Triệu Tuế Tuế liền vắt chéo chân, hướng về phía bé: "Chân cũng mắt , ai đụng đá đấy."

Dương Đệ thấy , đành ôm chặt con trai im.

Trần Tú Hòa vỗ nhẹ đầu con gái, sang Dương Đệ: "Nếu còn cố tình lấy túi của nhà lau giày thì bồi thường đấy, nhiều , 10 tệ thôi."

Dương Đệ chiếc túi màu xanh quân đội bên cạnh Triệu Tuế Tuế, đó còn in hằn vết chân, dám hó hé gì nữa.

Triệu Tuế Tuế liếc Dương Đệ, đúng là kẻ bắt nạt kẻ yếu.

Triệu Lập Văn lấy nước về, thấy dáng vẻ của em gái liền hỏi: "Sao ?"

Triệu Tuế Tuế nhích sang một bên, để trai thấy vết chân túi hành lý.

Triệu Lập Văn sang hai con đang tức giận bên cạnh, lập tức hiểu chuyện."Uống nước ?"

"Không khát, uống." Triệu Tuế Tuế lắc đầu, đồng hồ lớn trong phòng chờ, mới đầy nửa tiếng, ít nhất còn đợi thêm nửa tiếng nữa, thậm chí thể lâu hơn.

TBC

Quả nhiên, một lúc , loa phát thanh thông báo chuyến tàu của họ sẽ tiếp tục hoãn thêm 2 tiếng nữa.

"Haiz, chờ thêm 2 tiếng nữa." Triệu Tuế Tuế dựa tường nhắm mắt.

Trần Tú Hòa thấy con gái nhắm mắt như đang thiền định, bà cũng còn sốt ruột về phía sân ga nữa, tàu đến tự nhiên sẽ nhân viên soát vé thông báo, bà cũng học theo con gái yên tại chỗ.

Đứa bé trai một lúc yên bắt đầu quậy phá, nhưng nó cũng hai bên cạnh đều là khó tính, nên sang duỗi chân về phía , định ngáng chân khác.

Kết quả là chính nó gặp xui xẻo, một đường giẫm chân.

"Mẹ ơi, chân con đau quá!" Lần bé thật sự giẫm đau, thét lên.

Dương Đệ vội vàng ôm con trai, xung quanh tìm giẫm chân con : "Ai, ai giẫm con , !"

Người phụ nữ trung niên túm áo hất tay Dương Đệ , quát: "Làm cái gì thế, tránh !"

 

Loading...