Mang Cả Kho Lương Thực Xuyên Về Thập Niên 50 - Chương 371
Cập nhật lúc: 2025-10-07 22:59:43
Lượt xem: 224
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEdUY0NIr
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trần Tú Hòa cầm tới xem, hóa là một dãy giường tầng nối liền , bà liền bảo con trai cả cất vé xe,"Đến lúc nhận giấy báo trúng tuyển thì gọi điện thoại về ngay."
"Anh ." Triệu Quảng Thúc gật đầu, chắc ông sẽ buồn bã cả tháng trời.
Sáng sớm hôm , Triệu Tuế còn đang ngủ say bế lên xe Jeep. Lúc tỉnh , cô bé ở tàu hỏa.
"Mẹ, Tuế Tuế tỉnh ." Triệu Lập Văn cảm thấy chân ai đó đá, liền thấy em gái đang cố mở mắt.
Trần Tú Hòa đang trò chuyện rôm rắn với phụ nữ lớn tuổi giường đối diện. Nghe con trai cả , bà liền bế con gái út từ giường xuống,"Tuế Tuế, con rửa mặt, đ.á.n.h răng ."
Triệu Tuế ngáp ngắn ngáp dài, chỉnh quần áo nghĩ, hiểu tối qua cô bé tỉnh giấc giữa chừng, mất hai tiếng đồng hồ mới ngủ , mà mới chợp mắt một lúc dậy bắt xe lửa.
Triệu Lập Võ từ giường tầng nhảy xuống, theo em gái nhà vệ sinh.
Tàu mới chạy một lát, nhà vệ sinh dọn dẹp sạch sẽ. Triệu Tuế rửa mặt xong, tiện tay "thả bom".
Trở toa của , phụ nữ lớn tuổi đang chuyện với Trần Tú Hòa thấy Triệu Tuế, hai mắt bà sáng lên: "Ôi chao, con gái nhà cô xinh quá, cháu bao nhiêu tuổi ?"
TBC
"Cháu chín tuổi ạ." Triệu Tuế hít hít mũi, đáp.
"Chín tuổi mà cao thế á? Bọn trẻ con mười hai tuổi trong thôn mới chỉ cao bằng cháu thôi đấy." Người phụ nữ họ Cao định đưa tay sờ Triệu Tuế, nhưng bàn tay thô ráp của , bà thôi, sợ sờ cô bé đau.
Nghe bà Cao khen cao, Triệu Tuế phen hớn hở trong lòng: "Bởi vì bố cháu cao ạ."
"Ăn con." Trần Tú Hòa đưa quả trứng luộc sáng sớm cho con gái.
Triệu Tuế nhận lấy, bóc vỏ. Đang định ăn thì cô bé thấy chằm chằm quả trứng tay . Ngẩng đầu lên, thì là một đứa trẻ con giường tầng đối diện thò đầu , lớn cạnh còn đang ngủ say.
"Ăn nhanh con." Trần Tú Hòa cũng thấy, bảo con gái nhỏ cứ mặc kệ.
Triệu Tuế c.ắ.n một miếng. Ai ngờ, đứa bé liền mếu máo ré lên, lớn bên cạnh tỉnh giấc.
Phụ của đứa bé dậy dỗ dành con.
"Con ăn trứng." Cậu bé Triệu Tuế với ý đồ rõ ràng.
Triệu Tuế chẳng thèm quan tâm đến đứa trẻ đang lóc, tiếp tục ăn trứng.
Phụ của đứa bé cũng sang, thấy Triệu Tuế ý định nhường, liền vỗ m.ô.n.g con một cái: "Ăn gì mà ăn, là ăn ?"
Mọi trong toa đều hiểu ý của phụ nữ . Họ nhíu mày, nhưng ai lên tiếng.
Chẳng hiểu chuyện gì mà chỉ một câu khác nhường đồ ăn, chắc chỉ những hổ mới .
Triệu Tuế chính là loại mặt dày. Cô bé ăn hết quả trứng trong hai, ba miếng, lấy một cái bánh bao gặm.
Thấy Triệu Tuế ăn bánh bao, đứa trẻ mè nheo đòi ăn.
Kim Đông Miêu dỗ cháu Triệu Tuế. Bà ngờ một đứa trẻ như Triệu Tuế mà phũ phàng đến ."Cô bé, cháu thể cho con trai một nửa ?"
"Không ạ." Triệu Tuế từ chối. Ăn trứng xong ăn bánh bao, cô bé thấy khát nước, liền nhận lấy bình nước từ tay , uống ừng ực.
"Sao cháu nhỏ mọn như chứ, chỉ là một cái bánh bao thôi mà." Kim Đông Miêu ngờ mở lời mà Triệu Tuế vẫn phớt lờ như .
"Vậy thì đang thiếu tiền đây, là chị cho mười đồng tiêu vặt ." Bà Cao nhịn nữa, lên tiếng.
"Dựa ?" Kim Đông Miêu chẳng cần suy nghĩ, buột miệng phản bác.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mang-ca-kho-luong-thuc-xuyen-ve-thap-nien-50/chuong-371.html.]
"Thế dựa mà chị chỉ cần một câu lấy đồ ăn của khác? Dựa cái mặt dày của chị ?" Bà Cao thẳng: "Loại gì chứ, tưởng lương thực nhà từ trời rơi xuống ?"
Triệu Tuế bà Cao , gật đầu lia lịa. Bà đúng là tri kỷ của cô bé mà, bảo cô bé với bà hợp đến .
Trần Tú Hòa định gì đó, nhưng thôi. Bà Cao "xử " còn gì.
"Hừ, đồ mặt dày thích ăn chực." Bà Cao mắng xong thì thấy trong sảng khoái hẳn.
Triệu Tuế cảm thấy bà Cao giúp cô bé mắng khác chỉ là chuyện phụ, chủ yếu là vì bà thích thôi.
"Chị uống nước ." Trần Tú Hòa rót nước từ bình cốc của bà Cao.
Nhìn thấy nước đường đỏ trong cốc, mắt bà Cao nheo như hình trăng khuyết, miệng tíu tít gọi "em gái" ngọt xớt.
Triệu Tuế lỏm một chút, hóa điểm đến của bà Cao cũng gần giống nhà cô bé. Bà đến khu tập thể của nhà máy thép ở thành phố Bình Ninh để chăm con gái sắp sinh.
Nghe họ của Trần Tú Hòa cũng việc ở nhà máy thép thành phố, bà Cao càng cảm thấy gần gũi với Trần Tú Hòa hơn.
Đến giờ ăn trưa, Triệu Lập Văn bưng bát, cầm theo hộp cơm, dẫn em trai lấy cơm.
Nhìn thấy nhà Trần Tú Hòa bốn cả hộp cơm lẫn bát tráng men, Kim Đông Miêu đảo mắt. Nghĩ đến con trai mặt mỏng hơn con gái, bà quyết định đổi mục tiêu.
Chờ Triệu Lập Võ ăn xong, Kim Đông Miêu liền giả vờ như quên mang bát, đó chằm chằm chiếc bát tráng men Triệu Lập Võ đang dùng.
Triệu Lập Võ coi như thấy Kim Đông Miêu gì, tự rót cho một cốc nước nguội.
Nhìn Kim Đông Miêu, Triệu Tuế chỉ thấy mệt. Chưa đến việc bát tráng men giá trị thế nào, chẳng lẽ dùng chung cốc với lạ ?
Thấy Triệu Lập Võ phớt lờ , Kim Đông Miêu sang Triệu Lập Văn, nhưng cũng chẳng thèm để ý đến bà . Kim Đông Miêu sang đàn ông giường giữa.
Mọi trong toa đều mặc kệ Kim Đông Miêu, ai ăn nấy.
Bỗng nhiên, một chiếc bát tráng men từ giường rơi xuống. Cậu bé chiếc bát rơi, sợ hãi rụt cổ .
Chiếc bát lăn lông lốc khỏi toa, đúng lúc một qua giẫm , suýt chút nữa thì ngã.
Kim Đông Miêu kịp mắng con thì vội vàng bò xuống: "Sao ông giẫm lên bát của ? Hỏng ông đền đấy!"
"Là nó tự nhiên rơi xuống đấy chứ! còn bắt đền cái tội bát của bà tự nhiên xuất hiện suýt ngã đây ."
Hai lời qua tiếng ở hành lang, chặn hết cả đường . Có còn ung dung bưng hộp cơm giữa hành lang ăn xem, coi như đang xem kịch.
Triệu Tuế cũng hóng hớt nhiệt tình. là ăn xem kịch thật. Cô bé liếc mắt lên giường tầng đối diện, thấy nửa đứa bé thò ngoài, hai chân quơ quơ trong trung tìm chỗ bám.
"Nó sắp rơi xuống kìa!" Triệu Tuế dứt lời, Triệu Lập Văn bước tới, đẩy đứa bé trong.
"Đi mà trông cháu kìa, nó suýt nữa thì ngã từ giường xuống đấy." Triệu Lập Văn với ngoài xuống tiếp tục ăn cơm.
Nghe con trai suýt nữa thì ngã, Kim Đông Miêu cũng chẳng còn sức mà đòi bồi thường nữa, vội vàng chạy toa, ôm con trai xuống: "Tiểu Bảo, con nghịch thế hả?"
Cậu bé Tiểu Bảo suýt nữa thì gặp nguy hiểm, chỉ mải mê chằm chằm đồ ăn bàn.
Chuyện xong, hai bên đương sự đều rời , hành lang thông thoáng như cũ.
Lúc , tàu dừng ở một ga nhỏ. Kim Đông Miêu bế con trai xuống, lấy hành lý giường, dắt con trai rời .
"Bà định cuỗm bát của em đấy ?" Triệu Lập Võ theo bóng Kim Đông Miêu, khẳng định.