Mang Cả Gia Tài Gả Cho Thủ Trưởng - Chương 82: Gã ngốc kỳ lạ

Cập nhật lúc: 2025-12-18 09:15:49
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/805iDnuGEr

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Thẩm Chiếu Nguyệt gật đầu vẻ hiểu, hiệu cho họ để Đầu Đất xuống, mượn cớ kiểm tra để quan sát kỹ hơn. Bỏ qua vẻ mặt ngây ngô và cử chỉ điên khùng, chỉ xét về dáng thì gã giống hệt tên đặc vụ cô thấy núi!

 

"Anh thế bao lâu ?" Thẩm Chiếu Nguyệt hỏi bâng quơ, ngón tay nhẹ nhàng đặt lên mạch đập của Đầu Đất.

 

Ngay khi cô chạm , Đầu Đất đột ngột vùng thoát khỏi sự kìm kẹp của hai thanh niên. Hai nhất thời giữ , sức lực của gã quả thực lớn kinh .

 

"Chị gái, chị gái xinh !" Đầu Đất bất ngờ ghé sát mặt Thẩm Chiếu Nguyệt, toét miệng hở lợi khoa trương. Hơi thở nóng hổi mang theo mùi kẹo ngọt lợ phả mặt cô khiến khóe mắt Thẩm Chiếu Nguyệt giật giật. Người đàn ông già hơn cô bao nhiêu tuổi, thế mà gọi cô là chị gái? Dù là kẻ ngốc nhưng nhất thời vẫn khó mà chấp nhận nổi.

 

Hai thanh niên cuống quýt lao tới giữ chặt : "Đầu Đất, đừng quậy!"

 

Một mặt đỏ bừng, lắp bắp giải thích: "Nó... Bình thường nó thế , bình thường hơn thế nhiều, chắc là... chắc là thấy bác sĩ nhỏ..." Họ đều thấy Thẩm Chiếu Nguyệt xinh , nhưng là đàn ông nông thôn thật thà, họ dám sấn sổ trực tiếp như . Không ngờ Đầu Đất là kẻ ngốc mà cũng mê gái, thế họ chẳng dẫn đến.

 

"Không ." Thẩm Chiếu Nguyệt nở nụ chuyên nghiệp, nhưng ánh mắt vẫn dán chặt Đầu Đất: " hỏi chút, thế , nhà còn, bình thường sống thế nào? Dựa dân làng giúp đỡ ?"

 

"Đầu Đất lang thang trong thôn." Thanh niên da đen đáp: "Nhà nào cơm ăn thì gọi nó qua việc vặt, cho bát cơm. Tuy nó ngốc nhưng khỏe lắm, việc cũng ."

 

Thẩm Chiếu Nguyệt gật đầu vẻ suy tư, giả vờ lục túi xách, thực là lấy từ gian một viên kẹo sữa Thỏ Trắng.

 

"Đầu Đất!" Cô lắc lắc viên kẹo, giọng dịu dàng như dỗ trẻ con: "Muốn ăn kẹo ?"

 

"Muốn! Đầu Đất ăn!" Nhìn thấy kẹo, Đầu Đất định chồm về phía cô. Hai thanh niên vội vàng giữ c.h.ặ.t t.a.y , sợ mạo phạm Thẩm Chiếu Nguyệt.

 

"Thế thì lời chị." Thẩm Chiếu Nguyệt giơ cao viên kẹo, trong mắt lóe lên tia sắc bén: "Anh tại chỗ một vòng, chị sẽ cho kẹo, ?"

 

"Được, Đầu Đất !" Đầu Đất lập tức như món đồ chơi nhận mệnh lệnh, vụng về xoay tròn tại chỗ. Hai thanh niên bên cạnh thấy thế cũng lạ gì, lúc họ đến khám cũng bắt vòng, chỉ nghĩ đó là phương pháp khám bệnh đặc biệt của bác sĩ Thẩm.

 

"Kẹo! Đầu Đất xong ! Muốn kẹo!" Quay xong một vòng, Đầu Đất nôn nóng lao tới chộp lấy kẹo, nước miếng chảy ròng ròng bên mép.

 

Thẩm Chiếu Nguyệt nhanh tay giơ cao viên kẹo, giọng đột nhiên nghiêm khắc: "Không , đúng, một vòng nữa!" Mắt cô sáng như đuốc, soi từng động tác của Đầu Đất.

 

Đầu Đất mếu máo, mắt hau háu viên kẹo sữa, cuối cùng vẫn miễn cưỡng thêm một vòng. Nắng chiếu lên bóng dáng vụng về của , đổ một cái bóng vặn vẹo mặt đất.

 

Thẩm Chiếu Nguyệt nheo mắt, giọng nhẹ nhàng nhưng cho phép từ chối: "Quay thêm vòng nữa."

 

Giống, quá giống! cô cần xác nhận xem Đầu Đất rốt cuộc là kẻ cô gặp núi hôm đó !

 

Lần , Đầu Đất rõ ràng khựng một chút, thoáng do dự mới ngoan ngoãn xoay vòng nữa.

 

Thanh niên xem nhịn lên tiếng: "Bọn chỉ một vòng, Đầu Đất thế?"

 

Người gãi đầu, lo lắng đoán: "Hay là bệnh Đầu Đất nặng quá nên bác sĩ nhỏ mới bắt mãi?"

 

Thẩm Chiếu Nguyệt giải thích ngay, đợi Đầu Đất xong mới đưa kẹo cho . Đầu Đất chộp lấy, nhét tọt mồm.

 

"Bác sĩ nhỏ, Đầu Đất thế nào? Có bệnh nặng lắm ?" Hai thanh niên lo lắng hỏi dồn, ngón tay bồn chồn xoắn vạt áo.

 

"Không , thấy cột sống cong nên bảo thêm hai vòng để cho rõ thôi." Cô bịa đại một lý do, giọng bình thản như đang chuyện thời tiết. Hai thanh niên tuy như vịt sấm nhưng thấy bác sĩ Thẩm bình tĩnh như cũng yên tâm phần nào.

 

"Đầu Đất." Thẩm Chiếu Nguyệt chỉ cái gối kê tay, dỗ dành: "Anh xuống đây, để chị bắt mạch cho xem nào, ?" Bề ngoài cô dịu dàng nhưng thực chất đang soi xét từng phản ứng của Đầu Đất.

 

Đầu Đất đang mải mê l.i.ế.m kẹo, nghiêng đầu, đột nhiên toét miệng : "Chị gái xinh ! Đầu Đất lời!" Nói đặt m.ô.n.g xuống ghế, chẳng giống bộ dạng lúc đầu chút nào.

 

Lòng Thẩm Chiếu Nguyệt dấy lên nghi ngờ, phản ứng vẻ phối hợp quá mức . Cô bất động thanh sắc đặt tay lên mạch cổ tay Đầu Đất, xúc cảm ngón tay khiến cô cau mày. Mạch tượng trầm mạnh mẽ, nhịp điệu đều đặn, giống mạch tượng hỗn loạn thường thấy ở ngớ ngẩn.

 

Thẩm Chiếu Nguyệt nhíu mày: Tuy não bộ tổn thương chắc ảnh hưởng đến mạch tượng, nhưng mạch tượng khỏe mạnh chuẩn mực thế xuất hiện một kẻ "ngớ ngẩn nhiều năm" thì quá kỳ lạ.

 

"Bác sĩ nhỏ, Đầu Đất còn chữa ?" Thấy cô thu tay về, hai thanh niên vội sấn tới hỏi, khuôn mặt đen sạm tràn đầy hy vọng.

 

"Chữa ." Thẩm Chiếu Nguyệt gật đầu, lấy bao kim châm từ hòm t.h.u.ố.c , khóe mắt vẫn khóa chặt phản ứng của Đầu Đất: " vấn đề ở não chữa một là khỏi ngay ." Cô cố ý mở bao kim châm , những cây kim bạc lóe sáng nắng: "Cần điều trị lâu dài."

 

Đầu Đất đang mải mê l.i.ế.m kẹo, động tác khựng khẽ, khó phát hiện, ngay lập tức trở vẻ ngây ngô.

 

"Phải điều trị lâu dài ạ?" Hai thanh niên , vẻ mặt khó xử. Ai cũng bác sĩ Thẩm chỉ đến khám từ thiện ngắn hạn, mấy hôm nữa là , đến lúc đó bệnh tình Đầu Đất tính ?

 

Thẩm Chiếu Nguyệt nỗi băn khoăn của họ, ôn tồn : "Cứ chữa , chữa còn hơn ." Nói cô rút mấy cây kim , ánh bạc lóe lên lạnh lẽo: "Nào, giữ chặt giúp ."

 

Hai thanh niên vội tiến lên, mỗi giữ một bên vai Đầu Đất. Đầu Đất vốn đang ngây ngô l.i.ế.m kẹo, thấy kim châm, đồng t.ử co rút nhanh, cơ thể cũng căng cứng.

 

"Đầu Đất ngoan, chị châm cứu cho, đau ." Thẩm Chiếu Nguyệt giọng nhẹ nhàng, nhưng cố tình chậm động tác, xem kẻ "ngớ ngẩn" khi đối mặt với kim châm còn diễn tiếp .

 

Ngay khoảnh khắc mũi kim sắp chạm huyệt vị, Đầu Đất đột ngột giãy giụa kịch liệt, lực mạnh đến mức suýt hất văng hai thanh niên đang giữ : "Đau! Đầu Đất sợ đau!" Không vô tình cố ý, Đầu Đất thế mà né huyệt vị cô định châm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mang-ca-gia-tai-ga-cho-thu-truong/chuong-82-ga-ngoc-ky-la.html.]

 

...

 

Trong mắt Thẩm Chiếu Nguyệt lóe lên tia sáng: Phản ứng giống một kẻ ngốc thực sự!

 

"Đầu Đất, bác sĩ nhỏ đang chữa bệnh cho mày mà." Thanh niên bên cạnh vội dỗ dành, bàn tay to vỗ nhẹ lưng Đầu Đất, nhưng hất phăng .

 

"Không! Đau! Đau lắm!" Đầu Đất lắc đầu quầy quậy, sức lực lớn kinh . Hai thanh niên vạm vỡ nhất thời giữ nổi , hất lảo đảo lùi .

 

Thẩm Chiếu Nguyệt thấy thế, bình thản thu kim : "Không , hôm nay tạm thời châm cứu nữa ." Giọng cô ôn hòa nhưng đáy mắt lóe lên vẻ sắc bén. Người bệnh đương nhiên cần chữa trị. Hơn nữa, điều cô xác nhận giờ quá rõ ràng.

 

"Bác sĩ nhỏ, chuyện ..." Một thanh niên do dự, cảm thấy cơ hội chữa trị khó , bỏ lỡ.

 

"Không ." Thẩm Chiếu Nguyệt , lấy ít thảo d.ư.ợ.c trong túi : " bốc ít thuốc, các mang về cho Đầu Đất uống." Cô gói t.h.u.ố.c đưa cho họ: "Tuy khỏi chậm hơn chút nhưng tiện cho việc điều trị lâu dài."

 

Hai thanh niên nghĩ cũng , thôn họ tuy bác sĩ nhưng sắc t.h.u.ố.c uống vẫn dễ hơn là tìm bác sĩ khám. Họ vội vàng nhận lấy gói thuốc: "Cảm ơn bác sĩ nhỏ!"

 

Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.

"Không chi." Thẩm Chiếu Nguyệt mỉm .

 

"Bác sĩ nhỏ, chúng đưa Đầu Đất về nhé!" Trấn an Đầu Đất xong, hai thanh niên chào tạm biệt Thẩm Chiếu Nguyệt.

 

Thẩm Chiếu Nguyệt vẫy tay, theo hai dắt Đầu Đất rời . Ngay khoảnh khắc Đầu Đất sắp bước khỏi cổng viện, Thẩm Chiếu Nguyệt bật dậy khỏi ghế, hai tay vô thức siết chặt. Cô chằm chằm cái bóng lưng còng còng . Tuy Đầu Đất cố tình đổi thần thái và dáng , giả vờ ngớ ngẩn, nhưng tư thế bước thì lừa !

 

"Là !" Thẩm Chiếu Nguyệt khẽ, chỉ thấy, nhưng giọng điệu vô cùng chắc chắn. Cô khẳng định cái bóng lưng cô thấy núi hôm đó chính là Đầu Đất sai!

 

Nắng chiếu lên sườn mặt căng cứng của cô, nổi bật đôi mắt sắc như dao. Cô Đầu Đất dẫn xa dần, tay vô thức sờ xuống hông. Trong khoảnh khắc đó, đầu ngón tay Thẩm Chiếu Nguyệt chạm bao kim châm, suýt chút nữa cô lao lên khống chế tên đặc vụ ngay tại chỗ. khi bóng dáng Đầu Đất sắp khuất khúc quanh, cô bỗng tỉnh táo . Manh động chỉ bứt dây động rừng, ai tên đặc vụ vùng bao năm còn bao nhiêu đồng bọn trong thôn?

 

Cánh hoa lê lặng lẽ rơi, Thẩm Chiếu Nguyệt hít sâu một , nhanh chóng thu cảm xúc. Cô nhanh nhẹn thu dọn dụng cụ khám bệnh, khi nhà, bước chân trở vẻ ung dung thường ngày.

 

"Phải báo ngay cho chú út!" Thẩm Chiếu Nguyệt thì thầm, lấy một cái cặp lồng từ trong tủ .

 

Xách cặp lồng khỏi căn nhà đất, Thẩm Chiếu Nguyệt khép nhẹ cánh cổng gỗ kêu kẽo kẹt. Dù trong lòng nóng như lửa đốt, cô vẫn buộc giữ nhịp bước bình thường.

 

Thẩm Chiếu Nguyệt một lúc thì gặp Giả Chính đang định tìm Tôn Tinh Tinh.

 

"Bác sĩ nhỏ đấy?" Giả Chính chào hỏi, giọng oang oang vang xa cả chục mét, nhưng đáy mắt thoáng vẻ lo lắng. Hắn định tìm Tôn Tinh Tinh cũng qua thôn, tiện đường qua xem tình hình bên Thẩm Chiếu Nguyệt thế nào, ngờ thấy cô .

 

Thẩm Chiếu Nguyệt hiểu ý, cố tình to: "Vừa vắng bệnh nhân, tranh thủ trả cặp lồng cho đồng chí Vương Chí Đại!" Cô lắc lắc cái cặp lồng tay cho Giả Chính rõ.

 

Giả Chính , chuông cảnh báo trong lòng reo vang. Bác sĩ Thẩm rõ ràng là tình huống khẩn cấp, vội vàng tìm đoàn trưởng báo cáo! Hắn đảo mắt, hề hề sấn tới: "Vừa cũng đưa nước cho , cùng !"

 

Tuy tay trống trơn, nhưng lời trong mắt ngoài cũng chỉ là cái cớ của một gã trai trẻ tiếp cận bác sĩ Thẩm mà thôi. Dù thanh niên trong thôn cũng ít, chỉ là cơ hội. Dân làng ngang qua thấy cũng chỉ nghĩ là thanh niên xuân tình phơi phới, chẳng ai nghĩ nhiều.

 

"Được thôi!" Thẩm Chiếu Nguyệt đồng ý.

 

Hai sóng vai , tuy giữa chừng vẫn giữ cách nhưng hạ giọng chuyện cũng sợ ai thấy. Qua một bức tường đất, xác nhận xung quanh ai, Thẩm Chiếu Nguyệt nhanh chóng quét mắt quanh hạ giọng: " tìm thấy núi hôm nọ !"

 

Giọng cô nhẹ nhưng như tiếng sấm nổ bên tai Giả Chính. Bước chân khựng một chút khẽ lập tức trở bình thường. Bên phía họ đang lâm bế tắc, sốt hết cả ruột, ngờ Thẩm Chiếu Nguyệt bên tìm .

 

Giả Chính giọng chút kích động: "Ở ?"

 

"Chính là gã tên Đầu Đất trong thôn." Thẩm Chiếu Nguyệt hạ giọng thấp hơn, kể chuyện : "Hắn giả điên giả dại! Dáng lừa , thể khẳng định chính là !" Cô kín đáo đổi tay xách cặp lồng: "Phải mau chóng báo cho Yến Tây, tên ngốc đơn giản , e là vùng trong thôn nhiều năm ."

 

Nghe Thẩm Chiếu Nguyệt xác nhận, mắt Giả Chính sáng lên: "Tốt quá! Hai hôm nay bọn theo dõi sát lão Trương Khánh mà chẳng manh mối gì khác, đang sốt ruột đây." Giờ tìm kẻ phát điện báo, thể sớm giăng lưới bắt gọn. Giả Chính như thấy ánh bình minh thành nhiệm vụ, khóe miệng tự chủ nhếch lên.

 

giây , vẻ mặt chợt nghiêm trọng: " mà, nếu xác định , bác sĩ Thẩm cô rút lui ngay!"

 

Thẩm Chiếu Nguyệt khựng , định phản bác thì Giả Chính tiếp: "Nếu đặc vụ phát hiện phận lộ, đầu tiên nghi ngờ chính là cô, mới đến thôn ." Đến lúc đó nguy hiểm thế nào cần Giả Chính rõ. Hắn nghiêm mặt: "Đoàn trưởng tuyệt đối sẽ đồng ý để cô tiếp tục mạo hiểm ."

 

Thẩm Chiếu Nguyệt mím môi, cô Giả Chính đúng, cô thực sự thích hợp tiếp tục ở trong thôn nữa.

 

" sực nhớ còn việc tìm trưởng thôn!" Thẩm Chiếu Nguyệt đột nhiên cao giọng. Trước ánh mắt ngạc nhiên của Giả Chính, cô dúi cái cặp lồng tay : "Cặp lồng nhờ trả giúp đồng chí Vương Chí Đại nhé!"

 

Để vướng chân Văn Yến Tây, cô quyết định tìm trưởng thôn cáo từ ngay bây giờ. Sáng mai rời sớm, bảo bản , nếu đặc vụ địch cảnh giác thì việc cô rời sẽ khiến lơ là cảnh giác hơn.

 

Giả Chính ôm cặp lồng theo bóng cô xa, suy nghĩ một chút liền hiểu . Hắn thu hồi ánh mắt, kẹp cặp lồng nách, sải bước về phía ruộng đồng.

 

"Sao đến nữa?" Dưới ruộng, Văn Yến Tây thẳng lưng lên, thấy Giả Chính tới thì nhíu mày. Mồ hôi chảy dọc cằm , lấp lánh nắng.

 

Giả Chính nhe nhởn: "Đến trả cặp lồng giúp bác sĩ nhỏ đây ạ!"

 

 

Loading...