Mang Cả Gia Tài Gả Cho Thủ Trưởng - Chương 136

Cập nhật lúc: 2025-12-18 13:23:34
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9fDwCq6fO5

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Văn Kình chỉ thấy mặt đau nhói một cái, đó phát hiện lời nữa.

 

Anh kinh hoàng Thẩm Chiếu Nguyệt, chỉ cây kim thừa mặt , dùng ánh mắt im lặng lên án hành động của cô. Không chứ, đang yên đang lành châm ?

 

Khóe miệng Văn Kình mất kiểm soát, giật giật nhẹ, cảm nhận chất lỏng ươn ướt chảy từ khóe miệng.

 

Thẩm Chiếu Nguyệt lạnh mặt, rõ ràng là đang vui: " với từ , miệng lời ý thì đừng nữa."

 

Văn Kình oan uổng c.h.ế.t, chỉ miệng , ú ớ như câm. Anh nên chứ? Anh cũng là quan tâm chú út mà!

 

Thẩm Chiếu Nguyệt khẩy: " gì, chẳng định bảo cũng quan tâm chú út ? Có kiểu quan tâm như ? Người đang ngủ ngon lành, bảo thương sọ não, đúng là hiếu thảo đến cảm động trời xanh đấy."

 

Văn Kình định rút cây kim mặt để khôi phục khả năng .

 

Thẩm Chiếu Nguyệt cất giọng lanh lảnh, mang theo ý nhắc nhở, nhưng nụ khiến rợn tóc gáy, sống lưng lạnh toát: "Đừng lộn xộn, trừ khi méo mồm cả đời."

 

Văn Kình: "......"

 

Không dám động, tuyệt đối dám động.

 

Anh chỉ mong chú út mau tỉnh , giải cứu khỏi cảnh nước sôi lửa bỏng méo mồm .

 

Dường như thấy tiếng kêu cứu từ sâu thẳm tâm hồn Văn Kình, Văn Yến Tây tỉnh dậy.

 

Anh sô pha, ngơ ngác trần nhà, mất một lúc lâu mới định thần về nhà, trưa nay còn ăn cơm cùng Thẩm Chiếu Nguyệt.

 

Ngủ một giấc đẫy đà, trạng thái của Văn Yến Tây hơn nhiều. Anh bật dậy, định tìm bóng dáng Thẩm Chiếu Nguyệt thì thấy Văn Kình đang bàn ăn, với vẻ mặt đầy oán hận.

 

Văn Yến Tây tỏ vẻ kiên nhẫn với đàn ông lạ mặt xuất hiện trong nhà khi ngủ dậy: "Sao ở đây?"

 

Văn Kình chỉ mặt , chỉ hộp cơm bàn, dùng ánh mắt giao tiếp với Văn Yến Tây: "Cháu đến đưa cơm cho chú, nhưng Thẩm Chiếu Nguyệt lấy oán báo ơn, dùng kim phong ấn miệng cháu, mau bảo cô giải huyệt cho cháu ."

 

Văn Yến Tây rót cốc nước uống, Văn Kình khua tay múa chân mà chẳng hiểu mô tê gì. Anh đến mặt Văn Kình, rút phắt cây kim bạc mặt .

 

Văn Kình gào lên một tiếng t.h.ả.m thiết: "Không rút rút! Rút sẽ méo mồm đấy!"

 

Văn Yến Tây Văn Kình như kẻ ngốc, giọng trầm thấp mang theo sự chế giễu: "Cậu soi gương ?"

 

Văn Kình vội vàng sờ mặt, phát hiện rút kim xong mồm miệng vẫn bình thường, lúc mới nhận Thẩm Chiếu Nguyệt chơi xỏ.

 

"Thẩm Chiếu Nguyệt!" Văn Kình mặt đỏ tía tai hét vọng bếp: "Cô đúng là tiểu thư nhà tư bản tâm địa độc ác! Trêu đùa vui lắm hả?"

 

Thẩm Chiếu Nguyệt lúc cầm bát đũa từ bếp , thấy Văn Kình gân cổ lên gào thì khóe miệng nhếch lên nụ nhạt: "Ái chà! Nói đấy ? Rút kim cũng , đang thử một huyệt vị khác, châm là câm cả đời, thử gào thêm câu nữa trong nhà xem nào?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mang-ca-gia-tai-ga-cho-thu-truong/chuong-136.html.]

 

Văn Yến Tây dù đang treo tay, nhưng thấy câu "tiểu thư nhà tư bản độc ác" của Văn Kình thì khí áp quanh trầm xuống. Anh lạnh mặt, đá một cú khoeo chân Văn Kình.

Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.

 

Văn Kình phòng cú đá bất ngờ của ông chú, suýt chút nữa thì quỳ xuống dập đầu mặt Thẩm Chiếu Nguyệt.

 

Anh dám tin Văn Yến Tây, một đàn ông to xác mà lộ vẻ mặt tủi : "Chú út, rõ ràng là cô bắt nạt cháu, chú bênh cháu thì thôi, còn giúp cô nữa?"

 

Văn Yến Tây dùng tay lành lặn nhận lấy bát đũa từ tay Thẩm Chiếu Nguyệt đặt lên bàn, giọng còn chút khàn khàn chứa đựng sự dịu dàng mà chính cũng nhận : "Bởi vì Nguyệt Nguyệt là vợ chú, là thím út của . Chú giúp cô thì giúp ai? Ở cái nhà , mới là ngoài."

 

Thẩm Chiếu Nguyệt cạnh Văn Yến Tây, ném cho Văn Kình một cái đắc ý.

 

Văn Kình uất ức c.h.ế.t: "Cháu đáng nên đến đưa cơm cho hai , nên quan tâm chú gì."

 

Văn Yến Tây chẳng thèm để ý lời phàn nàn trẻ con của cháu , sớt một bát cơm nhỏ từ hộp sang cho Thẩm Chiếu Nguyệt, mới liếc Văn Kình, ý định mời ăn cơm: " thấy chỗ thức ăn mang đến chỉ đủ cho và thím út ăn thôi, giữ nhé."

 

Văn Kình càng uất ức hơn, chỉ cảm thấy chú út từ khi cưới Thẩm Chiếu Nguyệt càng trở nên lạnh lùng vô tình: "Cháu chỉ đến xem chú thế nào thôi, nếu chú út thì cháu về đây."

 

Văn Yến Tây gật đầu: "Ừ, về , tiễn."

 

Văn Kình cảm thấy như cục tức nghẹn ở cổ họng, khó chịu vô cùng. Anh vẫn hoài niệm ông chú lạnh lùng với tất cả hơn. Khi đó trong mắt Văn Yến Tây ngoại lệ, giờ Thẩm Chiếu Nguyệt là ngoại lệ, khiến Văn Kình cảm thấy địa vị vốn cao của càng thấp .

 

Nói là , nhưng Văn Kình vẫn nán hỏi cụ thể tình hình sức khỏe của Văn Yến Tây. Anh bất chấp ánh lạnh lẽo của ông chú, đ.á.n.h bạo đẩy bát cơm của Thẩm Chiếu Nguyệt trong một chút, hỏi: "Chú út cháu thực sự thương ở đầu chứ?"

 

Thẩm Chiếu Nguyệt lườm , hung dữ : "Anh hỏi nữa là mai đè kiểm tra não đấy!"

 

Văn Kình lầm bầm: "Hung dữ thế gì, cũng là quan tâm chú út thôi mà. Uy lực sóng xung kích từ vụ nổ thể xem thường, y thuật cô cao minh, nhưng cũng thể thiếu cảnh giác ."

 

Lần Thẩm Chiếu Nguyệt "bật" Văn Kình, chỉ : "Anh yên tâm, còn sợ chú út xảy chuyện hơn cả ."

 

Văn Kình tin y thuật của Thẩm Chiếu Nguyệt. Anh cũng giống Văn Khải Dân và Văn Yến Tây, từng trải qua quá nhiều nỗi đau mất mát , mất thêm bất cứ ai nữa. Anh rõ, nếu đến Thẩm Chiếu Nguyệt còn chăm sóc cho Văn Yến Tây, thì cả cái bộ đội và khu gia binh chẳng ai chăm sóc cho chú cả.

 

Văn Kình đẩy trả bát cơm cho Thẩm Chiếu Nguyệt, một câu "Chú út nghỉ ngơi cho khỏe" về.

 

Đi mãi đến tận cửa nhà , Văn Kình mới thở hắt một dài, nhưng cảm giác ngột ngạt khó hiểu vẫn cứ quanh quẩn trong đầu tan.

 

...

 

Văn Kình , bàn ăn của hai vợ chồng cuối cùng cũng yên tĩnh trở .

 

Văn Yến Tây cầm thìa xúc cơm bằng tay trái, nhiều, chỉ im lặng gắp thức ăn cho Thẩm Chiếu Nguyệt. Không chuyện với cô, mà sợ mở miệng sẽ lộ mùi giấm chua loét.

 

Qua cuộc giao tiếp giữa Văn Kình và Thẩm Chiếu Nguyệt, Văn Yến Tây thể nhận trong thời gian vắng nhà, hai họ thiết hơn ít. Lúc Văn Kình , ánh mắt còn lén liếc về phía Thẩm Chiếu Nguyệt vài .

 

 

Loading...